Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 15: Chương 15




Lạnh giá đúng như đã hẹn đã kéo đến.

Cho dù Mục Hành ngàn phòng vạn phòng, Du Lãnh vẫn cứ đổ bệnh ngay ngày đầu tiên của đợt rét.

Mục Hành đau lòng muốn chết, cho Du Lãnh uống đủ loại thuốc, nhưng một chút tác dụng cũng không có, làm hắn lúc đó nổi điên liền quẳng hết chỗ thuốc ấy xuống đất.

Du Lãnh ho khan hai tiếng, anh giữ chặt lấy Mục Hành đang phẫn nộ, thanh âm nói chuyện hư nhược đi rất nhiều, “Mục tiên sinh, lại đây”.

Phải, không sai, trước đòi hỏi từ ác bá Mục Hành, Du Lãnh rốt cục thay cho hắn một chiếc xưng hô thân mật. A Hành bị Lê Ngọc gọi rồi, ngoài ra còn rất nhiều bạn bè đã gọi hắn như vậy, Mục Hành không muốn Du Lãnh cũng gọi hắn như vậy, bởi vậy nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mỗi cái này.

Người bình thường gọi Mục tiên sinh đều cảm giác mới mẻ, nhưng lời phát ra từ miệng Du Lãnh lại làm hắn nghe ra một cảm giác cực kì thân mật.

Khiến Mục Hành run rẩy không nguôi.

Lại nhắc, tuy rằng Du Lãnh là nghiên cứu sinh, Mục Hành lại là sinh viên nhưng hai người cùng tuổi, thậm chí Mục Hành còn sinh sớm hơn Du Lãnh mấy tháng.

Mục Hành vội vã leo lên giường ôm lấy anh, “Tổ tông ơi anh cũng đừng nói nữa, em mới ninh canh lê tuyết hấp đường phèn đây, có muốn uống không?” Thuốc uống không tác dụng, Mục Hành chỉ có thể dùng đồ ăn.

Du Lãnh gật gật đầu, dựa vào lòng ngực Mục Hành, an ủi nói, “Rất nhanh lại khỏe thôi, anh hứa.”

Bởi vì cổ họng khó chịu, tiếng nói Du Lãnh so với thường ngày chậm rãi hơn, cũng càng nhẹ nhàng. Mục Hành đau lòng hôn hôn môi anh, “Không muốn anh bị khó chịu, để em đến chịu thay anh đi.”

Du Lãnh hơi nghiêng đầu, vùi vào trong cổ hắn nhắm mắt lại, “Đừng nói bừa, không cho em nói như vậy.”

“Bảo bối, anh hình như sốt rồi phải không?” Mục Hành nhắm mắt tựa vào trán anh, hắn nhíu mày kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy ra từ bên trong nhiệt kế kẹp cho Du Lãnh.

Trán Du Lãnh toát mồ hôi lạnh, Mục Hành cầm khăn bông cẩn thận lau cho anh, thực ra hắn biết có dị năng giả hệ chữa trị, nhưng đến bọn họ cũng không thể chữa được loại bệnh cảm mạo thông thường như này.

Lấy nhiệt kế ra nhìn, có hơi sốt nhẹ. Vuốt vuốt mái tóc Du Lãnh, Mục Hành nhẹ giọng hỏi, “Muốn uống nước không, em đi rót cho anh cốc nước ấm được không?”

“Ừm,” Du Lãnh mệt mỏi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Mục Hành mới đáp một câu.

Mục Hành hai ba bước chạy xuống tầng, đổ một cốc nước ấm.

“Cốc cốc cốc…..” có tiếng đập cửa vội vàng.

Mục Hành không quan tâm người bên ngoài gõ cửa, vẫn đi lên tầng. Nhìn Du Lãnh cuộn tròn trong ổ chăn, hắn thả nhẹ bước chân bước qua, “Bảo bối ơi?”

Mục Hành ôn nhu đỡ Du Lãnh ôm vào trong ngực, Du Lãnh mở to mắt, ngón tay nhẹ nhàng móc vào tay Mục Hành, tinh thần lực của anh đang theo dõi căn nhà này nên đương nhiên sẽ biết đến tiếng đập cửa từ ngoài vào, “Bên ngoài là ai vậy?”

Mục Hành cầm cốc nước đút cho anh, trấn an nói, “Không phải việc quan trọng gì đâu, anh uống chút nước đi, chút nữa em sẽ đi đuổi bọn hắn ra”.

Du Lãnh nắm đầu ngón tay Mục Hành, hơi hơi dùng sức, “Nhớ cẩn thận một chút”.

“Anh yên tâm.” Mục Hành vỗ lưng cho Du Lãnh, ôn nhu dỗ dành người ta ngủ. Tiếng gõ cửa tầng dưới vẫn vang lên không ngừng, Mục Hành nhăn mi lại, cảm thấy cực kì thiếu kiên nhẫn.

Đắp chăn đàng hoàng cho Du Lãnh, Mục Hành xuống tầng từ ngăn tủ cạnh cửa lấy ra một thanh sắt, mở cửa ra ngoài, vẻ mặt rất không tốt, “Anh muốn cái gì?”

Ngoài cửa chính là Hồ Khánh cùng kẻ hắn nhờ giúp đỡ, cộng thêm cả La An Hiệp đang đứng một bên xem trò vui.

“Tìm đến rồi sao?” Mục Hành đứng ở trong cánh cửa nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng. Mục Hành tâm tình cực kỳ khó chịu, hắn đang rất cần được giải tỏa.

Hồ Khánh cũng cười lạnh một tiếng, đáng tiếc hắn vừa động liền liên lụy đến vết thương trên khóe miệng, cười đến là méo mó, “Mày hiện tại tốt hơn hết là xin lỗi ông nội mày đi, đưa xe đưa phòng ra đây, bằng không bọn tao cho mày biết thế nào là đẹp mặt!”

Đứng bên cạnh hắn là một tên lực lưỡng vẻ mặt hung hãn.

Khóe miệng Mục Hành khẽ cong, vung vẩy cái tay, đoạn sắt trong tay biến thành đầu gai vừa nhỏ vừa nhọn đâm về phía bọn Hồ Khánh, “Đây là người mày nhờ vả được ấy hả? Ha, có bản lĩnh thì tự mình lại đây”.

Mục Hành chẳng thèm để ý đến tên cao to kia, ba năm sau ở căn cứ Hy Vọng căn bản người này còn chả xuất hiện.

“A a a!”

Mấy tên đàn em đằng sau Hồ Khánh không có dị năng, không thể nào trốn khỏi công kích của thanh sắt, chốc lát nằm la liệt trên đất không dậy nổi.

Thanh sắt kia của Mục Hành tuy nhỏ nhưng vô cùng nhọn, một khi trúng phải liền hoàn toàn đâm vào trong thân thể, có thể hình dung đau đến độ nào.

Tên to béo mặt tối sầm, duỗi tay túm lấy thanh sắt, hắn là dị năng giả hệ sức mạnh.

Những kẻ kia kêu la càng to ánh mắt Mục Hành ngày càng lạnh, Du Lãnh thật vất vả mới ngủ được một chút, sao có thể để mấy kẻ này đánh thức anh.

Mục Hành chuyển sang bên kia cửa, tay chạm vào cửa sắt, một tầng hơi nước mỏng manh phủ lên, sau khi Mục Hành ấn vào một cái nút trong cửa, mở điện!

“A!” Tay gã to béo như bị dính chặt lên cửa, rất nhanh cánh tay gã đỏ lên, từ từ biến thành màu đen.

Có thể thấy được điện áp cao như vậy tuy không thể một chốc có thể giật chết người, nhưng hoàn toàn có thể biến gã thành tàn phế.

“Hồ Khánh, con rùa nhà mày đứng đực ra làm cái gì! Mau đến gỡ cho tao nhanh lên!!” Gã thấy Hồ Khánh chỉ biết đứng nhìn kinh ngạc lập tức chửi ầm lên.

“Tôi, tôi….” Hồ Khánh trước đó oai phong bao nhiêu giờ không còn sót lại tí nào, hắn nhìn hai mắt âm u lạnh lẽo của Mục Hành, hai chân không ngăn được mà run như cầy sấy, vậy mà lại xoay người chạy.

Mục Hành sao có thể để hắn chạy, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới không lo để lại hậu hoạn.

“Lợi hại, lợi hại, đủ tàn nhẫn đủ độc ác….” La An Hiệp bàng quan trước tất cả vỗ vỗ tay, trên mặt tươi cười như cũ, “Anh em à, tôi trú tại nhà cách vách, cùng là hàng xóm với nhau cả, tôi sang mượn cái chăn thôi ấy mà…”

Mục Hành tâm tình vẫn không quá tốt, “Siêu thị có rất nhiều, dựa vào cái gì tôi phải cho anh”.

La An Hiệp xoa xoa cánh tay, ánh mắt nhìn về phía sau Mục Hành, “Lạnh quá đi, trước tôi mượn chút, dùng xong mang trả liền”.

Mục Hành chớp mắt, La An Hiệp giá trị vũ lực không tồi, xã giao cùng hắn cũng không thiệt, cơ mà…….

Mục Hành nhướng mày, “Anh đem thi thể mấy kẻ này ném ra xa chút, tôi có thể cho anh mượn một bộ chăn. Ngoài ra khỏi bàn nữa”.

La An Hiệp giật giật khóe miệng, “OK”. Đang định mượn thêm mấy thứ nữa, xem ra là không được rồi…

Mục Hành xoay người đi vào nhà, thấy Du Lãnh thế mà đã đi xuống tầng, hắn vội vàng lao đến ôm lấy anh, “Bảo bối, sao anh lại xuống đây? Vừa rồi làm phiền đến anh rồi sao?”

Du Lãnh lắc đầu một cái, sắc mặt tái nhợt nhưng gò má hơi ửng hồng, “Anh đến xem em một chút.”

Mục Hành đáy lòng ngọt ngào, trên mặt cũng nở nụ cười, hắn hôn hôn lên khóe miệng Du Lãnh, lấy ra một chiếc thảm lông bọc lấy anh, “Có muốn ăn gì hay không? Em làm cho anh liền.”

“Muốn uống sữa chua dâu tây,” Du Lãnh dựa vào ngực Mục Hành, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Được, nhất định sẽ làm sữa chua dâu cho anh, nhưng vẫn phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có dâu chín,” Mục Hành ôn nhu dỗ dành anh, “Còn muốn ăn gì khác nữa không? Ví dụ như…..”

“Cộc cộc cộc……” Không chờ Mục Hành lượt lại một lần các loại đồ ăn, tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt ngang Mục Hành.

Du Lãnh hơi hơi mở mắt, nghiêng đầu, “Là ai vậy?”

Mục Hành đi tới phòng chứa đồ lấy ra bộ chăn, ôn nhu giải thích với Du Lãnh, “Là người chúng ta gặp phải mấy ngày trước, hắn vừa mới tìm chúng ta mượn bộ chăn, hiện nay hắn đang ở nhà sát vách”.

Nói là sát vách, kì thực hai căn biệt thự vẫn là cách nhau rất xa.

“Ừm.” Du Lãnh nhìn Mục Hành, “Vậy em mau đi đi”.

Mục Hành ôm chăn vài bước đi ra ngoài, ngữ khí xa lạ, “Không cần trả lại đâu”.

Chăn người khác dùng rồi Mục Hành cũng không định dùng tiếp.

Đem chăn ném qua cửa, Mục Hành không chờ La An Hiệp đáp lại, xoay người đi thẳng vào trong nhà.

La An Hiệp một tay ôm chăn, một tay lúng túng sờ mũi, hắn đáng ghét như vậy sao?

Gió lạnh thổi qua, La An Hiệp run lập cập, lắc đầu bước nhanh về nơi ở.

Nhận diện vân tay giác mạc xong đi vào trong nhà, La An Hiệp thở dài, nhà kiểu gì mà chỉ có mỗi bốn bức tường.

Hắn thật vất vả xâm nhập vào một tòa biệt thự, lúc này mới biết bên trong một món đồ trang trí cũng không có, đơn sơ đến cực hạn, đừng nói đồ ăn, đến cái giường cũng không có mà nằm!

La An Hiệp thở dài, thực là đen như chó, uống ngụm nước cũng bị giắt răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.