Hồ Nữ

Chương 164: Chương 164: Phiên ngoại 13: Một đám tiểu hồ Ly đáng yêu




Hóa ra Tuyết Hoa mang thai thật, không phải giả!

Trong lòng Hạ Lăng Vân mừng rỡ, mọi người trên đại điện liên tục chúc mừng hắn.

Thanh Đồng chúc mừng Hạ Lăng Vân xong thì có chút buồn bực. Tuyết Hoa và Lệ Nhi cố gắng bảy trăm năm rốt cuộc cũng thành công, hắn cũng rất cố gắng, vì sao chưa có tiểu thiên hồ? Trước đây thật lâu hắn đã biết trước trong mộng, hắn có hai tiểu thiên hồ đáng yêu. Ai, xem ra chẳng qua ngày nghĩ đêm mơ mà thôi. Haizzz, không có coi như xong, đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, hắn và Quân Hoa nhất định có thể tu luyện đến cửu phẩm tiên tôn, cuối cùng vĩnh sinh bất tử. Hắn cũng vinh sinh bất tử rồi, huyết thống thiên hồ tinh khiết vĩnh viễn tồn tại!

Thanh Đồng một phen suy nghĩ Lệ Quân Hoa cũng cảm ứng được rồi, nàng vui vẻ an ủi hắn, buổi tối tùy ý hắn sắp xếp.

Gương mặt Thanh Đồng lập tức vui vẻ, khóe môi nhếch lên thỏa mãn cười.

Bởi vì Tuyết Hoa có tin vui, mọi người đều cho rằng lúc này nàng không nên lặn lội đường xa trở lại Thiên Linh Môn, vì vậy Tuyết Hoa cùng Hạ Lăng Vân liền ở lại Thanh Lâm Quán trong Hỏa Vân Cung. Màn đêm buông xuống, Tuyết Hoa cố gắng thi triển pháp thuật tinh thần tìm kiếm phụ thân Hạo Linh Tiên Tôn ở trong mộng. Sau khi thất bại vài ngày, rốt cuộc nàng cũng liên lạc được với phụ thân. Nàng nói cho phụ thân biết nàng và Lệ Nhi đã có tin vui.

“Các con đều mang thai tự nhiên? Thân thể không bị chịu ảnh hưởng?” Hạo Linh Tiên Tôn lo lắng hỏi. Ông vĩnh viễn nhớ rõ thời điểm thê tử Tuyết Cơ ép buộc bản thân mang thai, cuối cùng nhanh chóng già yêu, lúc sinh nở kiệt lực mà tử vong.

“Phụ thân người yên tâm đi, con và Lệ Nhi đều mang thai theo phương thức thông thường, hơn nữa trước mắt tinh thần và thân thề đều mạnh khỏe, không có một chút dấu hiệu già yếu.” Tuyết Hoa vội trả lời phụ thân.

“Các con mang thai lại ở bên ngoài sinh, ta rất lo lắng, đáng tiếc vong tay Như Ý chỉ có thể để các con chuyển vào pháp trận, không thể đưa người khác vào Thái Hư Huyễn Cảnh, bằng không con và Lệ Nhi có thể mang theo trượng phu đi vào.” Hạo Linh Tiên Tôn tiếc nuối nói.

Thái Hư Huyễn Cảnh thật ra là không gian sinh tồn do những Tiên Tôn thái cổ ép buộc mở ra, có phương thức vận hành, liên hệ trực tiếp tới sinh linh sống trong huyễn cảnh. Ông không thể để Thái Hư Huyễn Cảnh tiếp tục kết nối với đại lục Ngũ Nguyên, giết chết một số sinh linh trong huyễn cảnh? Ông đành phải chậm rãi chờ đợi, chờ Thái Hư Huyễn Cảnh đủ thời gian để tiếp tục xuất hiện.

“Phụ thân, con và Lệ Nhi sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, Lăng Vân cũng rất chiếu cố con, Vân Phàm cũng lo lắng cho Lệ Nhi, người đợi một thời gian chúng con sẽ mang theo tôn nư cùng trở lại Thái Hư Huyễn Cảnh.” Tuyết Hoa an ủi ông.

Nhớ tới mình có huyết mạch hậu duệ, Hạo Linh Tiên Tôn vô cùng vui sướng. Từ khi Tuyết Hoa và Lệ Nhi rời khỏi Thái Nguyên Cung, ông cảm thấy rất cô đơn, hiện tại biết ở đại lục Ngũ Nguyên, nữ nhi của ông có hài tử, tương lai bọn chúng sẽ trở về cạnh ông, trong lòng ông ngập tràn hi vọng.

Hạ Lăng Vân rất lo lắng cho thân thể Tuyết Hoa, hơn nữa ở đảo Hỏa Vân Tuyết Hoa có Lệ Nhi làm bạn, liền quyết định ở nhà bằng hữu vài năm. Tần Đạo Nguyên rất cao hứng, hùng hồn nói không vấn đề, dù đệ ở lại chỗ này một ngàn năm một vạn năm ta cũng hoan nghênh.

Hạ Lăng Vân trước đó vì tu luyện cũng ở đảo Hỏa Vân hơn ba mươi năm, lần này cũng ở lại khá lâu, nên thường xuyên chỉ điểm đệ tử đảo Hỏa Vân một ít phương pháp tu luyện coi như cảm tạ.

Một lần ở lại chính là mười năm. Mười năm, cho dù thời gian trôi qua dài như vậy, phôi thai nhỏ trong bụng Lệ Nhi và Tuyết Hoa cũng chỉ lớn bằng quả trứng ngỗng, hơn nữa tốc độ sinh trưởng ngày càng chậm. Tuyết Hoa, Lệ Nhi, Hạ Lăng Vân, Lâm Vân Phàm liên tục cảm ứng thai nhi, sau đó ngạc nhiên phát hiện, phôi thai của hai tỷ muội tuy không thể xác định hình người hay hồ ly, nhưng có thể cảm ứng được nhịp tim đập. Các nàng một lần mang song thai, giống hồ ly sinh sản nhiều!

Chẳn lẽ hai nàng sẽ mang thai thật lâu thật lâu?

Thiên hồ là sinh vật truyền thuyết, Tuyết Hoa Lệ Nhi chưa từng được tiếp nhận sự chỉ bảo của mẫu thân, Thanh Đồng là hồ ly công, càng không biết. Cuối cùng vẫn là Tuyết Hoa tiến vào trong mộng hỏi phụ thân Hạo Linh Tiên Tôn.

Hạo Linh Tiên Tôn thoáng tìm kiếm ghi chép của mẫu thân Thanh Đồng lúc hoài thai hắn, nói: “Thời gian hoài thai của thiên hồ khác với nữ tử nhân loại, tu vi khác biệt thời gian hoài thai cũng khác, tu vi càng cao thời gian hoài thai càng dài. Mẫu thân Thanh Đồng mang thai hắn là thất phẩm thiên hồ, nàng ta mang thai hắn khoảng hơn một trăm hai mươi năm. Con và Lệ Nhi có huyết thống nửa thiên hồ, hoài thai con của loài người, cả hai cùng bát phẩm, nên ta đoán không quá tám mươi năm.”

Ít nhất còn bảy mươi năm nữa nha.

Tuy chưa có phản ứng mang thai, nhưng nghĩ sau này bụng càng ngày càng lớn, mà quá trình kéo dài. Tuyết Hoa có chút lo lắng hỏi: “Phụ thân, người có thể thiết kế ra pháp trận rút ngắn thời gian mang thai cho con để con nói lại cho Hạ Lăng Vân?” Mấy trăm năm nay Hạ Lăng Vân đều nghiên cứu pháp trận.

Hạo Linh Tiên Tôn lập tức điểm nhẹ vào đầu nàng, khẽ cười nói: “Mang thai được làm mẫu thân là một việc cao cả, sao con có thể lười biếng? Pháp trận cũng không phải vạn năng, tuyệt đối không hại, con có thể mang thai tự nhiên cũng đừng dùng pháp trận.”

“Dạ vâng.” Tuyết Hoa vội vàng gật đầu, sau đó báo cáo cho phụ thân tình hình của nàng và Lệ Nhi gần đây. Từ khi nàng trở thành bát phẩm thiên hồ, năng lực xuyên mộng cảnh dần dần bị nàng nắm giữ, hiện tại xác suất thành công khá cao, hơn nữa sau khi thành công thời gian trao đổi với phụ thân cũng được kéo dài.

Vì nữ nhi có năng lực đặc thù, sinh hoạt ở Thái Nguyên Cung cũng không quá cô quạnh nữa.

Tính toán thời gian ông thúc giục: “Tuyết Hoa, con mau về, đừng làm ảnh hưởng tới tinh thần, bây giờ con là phụ nữ cso thai, làm gì cũng phải cẩn thận.”

“Dạ. Phụ thân, con sẽ trở lại thăm người sau.” Tuyết Hoa nói xong, biến mất khỏi giấc mộng của phụ thân.

Tuyết Hoa truyền đạt lời của phụ thân cho Lệ Nhi, Thanh Đồng và những người khác. Hạ Lăng Vân cảm thấy còn khoảng bảy mươi năm, hắn thân là trưởng lão của Thiên Linh Môn không thể ở lại môn phái khác bảy mươi năm, liền quyết định chào từ biệt. Mọi người không giữ lại được đành tiễn hai phu thê họ.

trên vách núi, Hạ Lăng Vân lấy pháp khí phong chi viên bàn, lại lấy một tấm nệm dày trải lên nói: “Tuyết Hoa, biến về nguyên hình, ta đưa nàng về.” Tuyết Hoa bây giờ cần phải chú ý, hắn không thể để nàng xảy ra bất kì trường hợp ngoài ý muốn nào.

Tuyết Hoa được chăm sóc vô cùng vui vẻ, lập tức biến về nguyên hình, sau đó được Hạ Lăng Vân ôm ngồi trên đệm. Lo lắng tới việc gió lớn, Hạ Lăng Vân lấy tấm chăn nhỏ lúc trước làm cho nàng đắp lên, lúc này mới điều khiển pháp khí rời khỏi đảo Hỏa Vân.

Tuyết Hoa nằm trong vòng tay hắn thoải mái mà ngủ. Thấy nàng ngủ rồi, trong lòng Hạ Lăng Vân ngập tràn yêu thương. Từ lúc mang thai năm thứ ba, Tuyết Hoa và Lệ Nhi bắt đầu thích ngủ. Mọi người chiếu theo quá trình mang thai của phụ nữ nhân loại, cho rằng chuyện này bình thường, động viên hai nàng ăn nhiều ngủ nhiều cố gắng dưỡng thai, tranh thủ sinh tiểu hài tử khỏe mạnh hoạt bát.

Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa mất một tháng mới bay về Thiên Linh Môn, đây tuyệt đối là tốc độ phi hành mà toàn bộ tu sĩ ngự kiếm cấp thấp xem thường. Sau khi bình an trở về Vong Trần Cư, hắn lập tức nói tin tức Tuyết Hoa mang thai cho những đồng môn cùng hắn quan hệ thân cận mấy trăm năm nay.

Cảnh Thanh Viên, là nhị trưởng lão trẻ tuổi nhất Thiên Linh Môn lập tức mang theo thê tử Uyển Trân tới chúc mừng. Ở dược viên Lục Mẫu Đơn tiên tử lập tức dẫn nữ nhi là Tuyết Lan và cá tiên Thủy Ngọc tới chúc mừng (phu thê Lưu Thanh Bình cùng bế quan, không thể tới.)

Thường Đức, Thường Hưng hầu hạ Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân đã mất, trước mắt có đôi phu thê trẻ tuổi song tu hầu hạ bọn họ. Biết được phu nhân đại trưởng lão mang thai, hai phu thê lập tức nghiên cứu mĩ thực cho phụ nữ có thai. Đại trưởng lão khẩu vị thanh đạm, đồ ăn không quá coi trọng, nhưng phu nhân trưởng lão lại tinh miệng, thích ăn đồ ngon.

Trở về ngôi nhà quên thuộc, Tuyết Hoa an tâm dưỡng thai, quyết định không quan tâm tới thân hình mập mạp thoải mái ăn uống. Hạ Lăng Vân nghiêm khắc khống chế đồ ăn của nàng, mỗi ngày nàng vẫn phải thí luyện, vận động vừa phải, phòng ngừa nàng biến thành hồ ly mập sinh con khó khăn.

Hai mươi năm, ba mươi năm, qua 35 năm, thai nhi trong bụng nàng có thể phân biệt được hình thái rồi, là hai tiểu hồ ly chen lấn cùng một chỗ.

Tuyết Hoa thi thoảng nói với Hạ Lăng Vân: Nàng có một nửa huyết thông nhân loại, con nàng có ba phần tư huyết thống nhân loại, sao có thể là tiểu thiên hồ?

Nhưng dù là hình thái gì đều là con của bọn họ, Hạ Lăng Vân nói chỉ hi vọng nàng sinh nở bình an. Dù sao thiên hồ vô cùng thông minh, con bọn họ tuyệt đối có thể biến hóa trong thời gian ngắn.

Tuyết Hoa liên hệ với Lệ Nhi, nói tình hình của mình, Lệ Nhi bên kia cũng mang thai hai tiểu thiên hồ. Ngoài ra Lệ Nhi còn báo tin vui lớn, Thanh Đồng chăm chỉ gieo hạt, Quân Hoa cũng mang thai, nhưng tốc độ thai nhi của bọn họ phát triển khá nhanh, trước mắt cũng nhìn ra là tiểu thiêu hồ, hơn nữa cũng là song thai.

Loại chuyện này cũng là do bàn tay vàng?

Tuyết Hoa nghe xong cảm khái. Tốc độ sinh trưởng của thai nhi trong bụng Lệ Quân Hoa thật nhanh. Vận khí nàng ấy thật tốt, rõ ràng cũng có nửa huyết thống thiên hồ, kết quả thời gian mang thai ngắn hơi nàng và Lệ Nhi một nửa.

Đến bốn mươi năm, bụng Tuyết Hoa bằng một nửa bụng nữ tử nhân loại mang thai. Đại khái là tiếp cận thời kì sinh dục, tinh linh yêu quái càng có xu hướng biến nguyên hình sinh con, Tuyết Hoa bắt đầu thích biến về hình thái hồ ly, thậm chí còn duy trì vài ngày.

Mùa xuân năm nay, bên đảo Hỏa Vân truyền tin, Lệ Quân Hoa sinh, là hai tiểu thiên hồ giống đực.

Quả nhiên vẫn là nàng ấy nhanh.

Vài ngày sau Tuyết Hoa cảm thấy đau bụng. Hạ Lăng Vân mất bốn mươi năm nghiên cứu cách đỡ đẻ cho hồ ly lập tức bắt đầu giúp nàng.

Tuyết Hoa sinh rất thuận lợi, sáng hôm sau đã sinh được hai tiểu hồ ly màu hồng phấn.

Mắt tiểu hồ ly vẫn chưa mở ra, phát tiếng kêu non nớt. Vết máu trên người đã được phụ thân tắm rửa sạch sẽ. Chờ lúc Hạ Lăng Vân đặt con bên cạnh Tuyết Hoa, hai tiểu hồ ly lập tức theo bản năng rúc vào bụng Tuyết Hoa, tìm kiếm sữa.

“Con thật nhỏ, giống như chú chuột bé.” Tuyết Hoa mệ mỏi nói, nhìn hai tiểu gia hỏa hút sữa, thật vui mừng vì các con khỏe mạnh.

Hạ Lăng Vân đang lau người cho nàng nói: “Đợi vài bữa thân thể phát triển, lông hồ ly sẽ dài ra, rất đáng yêu.”

“Đúng.” Quay đầu nhìn hai tiểu hồ ly đang bú sữa, Tuyết Hoa hỏi: “Hai đứa nhìn giống như đúc, chàng biết được đâu là lớn là nhỏ?”

“Ta chuẩn bị một dây buộc, thắt trên đuôi lão đại. Lão đại là nam, còn lão nhị là nữ.” Hạ Lăng Vân nói. Lúc biết con là hai tiểu thiên hồ, hắn đã nghĩ cách để phân biệt. Hắn là người, không thể dựa vào mùi để phân biệt ngoài hình.

Tuyết Hoa vừa nhìn, quả nhiên có một cái dây màu hồng buộc trên đuôi tiểu hồ ly.

Lăng Vân phòng ngừa chu đáo, cái gì cũng không cần nàng để tâm.

Nàng hạnh phúc nghĩ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.