Hồ Ly Biết Yêu

Chương 9: Chương 9: 2




Mặc dù không lâu trước đây nàng từng nói y đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa, nhưng hễ y nhắm mắt thì hình ảnh nàng tiểu hồ ly đáng yêu lại xuất hiện trước mắt, đôi tay nhỏ nhắn huơ qua huơ lại trước mặt y, miệng cười khanh khách không ngừng.

“Thái Bạch,ta hạ phàm có chút việc, khi nào quay lại sẽ hầu ngài đánh cờ“.

Khi y vừa định hạ phàm thì Thái Ất Thiên Tôn vội vàng bay tới, chặn trước đường của y : “ Đợi đã “.

“Có chuyện gì mà Thiên Tôn phải vội vã như vậy?” Ngọc Thanh Chân Vương nghi hoặc hỏi.

Thái ất Thiên Tôn lo lắng, phiền não hỏi : “ Còn không phải vì hai nghịch đồ đó của ta sao, Ngọc Thanh có biết tung tích của bọn chúng không?“.

“ Mặc dù ta đã thăm dò ở Ma vực mấy lần nhưng đều không có kết quả gì,  Thiên Tôn cũng phải biết sức mạnh của kính nguyệt rồi đấy, ta thực sự không có cách nào thăm dò tình hình ở Ma Giới“.

“Ta không có ý thức giục ngài, chỉ là ta... Haiz! Nghĩ đến đã yêu đồ này, ta thực sự... nếu ngài  tìm thấy bọn chúng thì có thể giao cho ta xử lý không?”

Ngọc Thanh Chân Vương cười, gật đầu. “Sao thế? Hay là ngài vẫn không buông bỏ được?”

“Ôi! Ba đồ đệ của ta dạo này hành sự kỳ quái mà ta lại không hề để ý. Chỉ là đại đồ đệ từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, tâm tình ý muốn của y ta hiểu rõ nhất, dù thế nào ta cũng không thể tin là y phản bội ta“.

Ngọc Thanh Chân Vương nghe đến hai chữ “phản bội” thì khẽ nhíu mày, thở dài ,nói : “ Phản bội nghe thì tưởng là không có lý do nhưng há lại không có lý do thật sao? Ngai yên tâm, nếu gặp được chúng ta nhất định sẽ không làm bọn chúng bị thương “.

“Đa tạ ,đa tạ!“.

Hiên vừa bay xuống phàm trần thì một tiếng hét hưng phấn suýt đâm thủng màng nhĩ của y. Giọng nàng vẫn trong trẻo như thế, vui vẻ như thế. “Này! Sao khéo quá vậy?”

“Đúng thế! Hôm nay người hại được mấy người rồi?” Y quay người lại, mỉm cười hỏi. Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng Y vẫn thích nghe chính miệng nàng nói ra.

“Chẳng được người nào cả. Ta thực sự không hiểu trước đây có nhiều người phàm đi qua con đường này lắm mà, sao bây giờ đến một bóng người cũng chẳng thấy thế nhỉ?”

“Ta nghe nói bọn họ đã sửa được một con đường lớn gần hơn dễ đi hơn rồi.”  Y cố tình làm ra vẻ thông cảm, thực ra từ lâu y đã hiển linh trong miếu cảnh báo người phàm rằng con đường này có yêu mà hoành hành, tuyệt đối không nên đến gần. Chỉ có nàng tiểu yêu thích há miệng chờ sung này là chưa biết rõ chân tướng.

“Vậy tại sao ngươi còn đi trên con đường này?”

“Ta chỉ đến xem xem một số người đã hết giận chưa thôi“.

“Giận? Có sao?” Tiểu Vân cười bối rối. Hi hi , dạo gần đây trí nhớ của ta không được tốt“.

Hiên nhìn kỹ tia sáng lóe lên trong mắt nàng. Trí nhớ không tốt ? Y mà tin thì đúng là sống của mấy nghìn năm!

“Hình như có người nói không muốn nhìn thấy ta, người có ấn tượng gì không?”

Ánh mắt Tiểu Vân lập tức lang thang giữa trời cao rừng cây và cả con đường nhỏ kia nữa, miệng mập mờ nói : “ Ồ, hình như có chút ấn tượng, không biết là ai đã nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.