Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 37: Chương 37: Ta tưởng rằng phía trước




Nghe xong, biểu hiện vốn lạnh lùng của Bạch Khanh Thành lập tức ngốc trệ.

Khuôn mặt lãnh đạm khiếm người ta hít thở không thông lộ ra vài phần nghi hoặc. Bờ môi cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

-Anh nói cái gì?

Tiêu Dương hít một hơi thật sâu. Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.

Bình tĩnh, quyết tâm, Tiêu Dương cao thâm mạt trắc nhìn thoáng qua Bạch Khanh Thành:

-Nếu tại hạ đoán không sai, nguyệt sự của đại tỷ nhiều nhất là ba ngày nữa sẽ đến.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành hiện lên sự kinh ngạc.

-Anh là bác sĩ?

Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:

-Ta chỉ hiểu một chút về y học mà thôi.

Quân Thiết Anh đứng đằng sau không khỏi chấn động.

Cô nhớ đến ngày hôm nay Tiêu Dương sờ…không, là kiểm tra hai chân của cô, chẳng lẽ hắn là bác sĩ thật?

Đương nhiên, cho dù là bác sĩ, trong lòng Quân Thiết Anh cũng không hy vọng gì nhiều. Mấy năm qua, rất nhiều bác sĩ được xem là nổi tiếng thế giới nói cô không thể bình phục còn ít sao?

Tinh thần của Bạch Khanh Thành bị Tiêu Dương quấy nhiễu. Hơn nữa, Tiêu Dương nói không sai, cô chuẩn bị đến kỳ kinh nguyệt nữa rồi. Người này nhìn quen mắt, có lẽ là cô đã gặp khi đến bệnh viện kiểm tra.

Nhất thời, Bạch Khanh Thành khó mà đem một vị bác sĩ nho nhã, lễ độ, tướng mạo đường đường trước mắt với gã khách làng chơi chạy trốn đêm hôm đó gộp cùng một chỗ.

-Tiêu Dương, anh thật sự có biện pháp chữa trị cho đại tỷ?

Quân Thiết Anh bán tín bán nghi hỏi.

-Đau bụng kinh, bệnh nhỏ mà thôi.

Tiêu Dương mỉm cười khoát tay:

-Đại tỷ chắc vì công việc bề bộn nên trễ nãi việc trị liệu. Nhưng ngoại trừ đau bụng kinh, dưới xương sườn trái của nàng còn bị nội thương, thường xuyên đau đớn phải không?

Lời nói vừa dứt, Bạch Khanh Thành chính thức bị chấn trụ.

Đây chính là vết thương trong một lần hành động. Bởi vì nó chỉ hơi đau, Bạch Khanh Thành cũng không quá để ý. Quan trọng hơn, ngoại trừ cô ra thì không ai biết được.

Hắn thật sự nhìn ra sao?

-Chị, anh ấy nói là thật?

Lúc này, Bạch Tố Tâm không khỏi mở miệng hỏi.

Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng gật đầu.

-Đại tỷ, em cảm thấy chị cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Quân Thiết Anh thoáng cau mày:

-Phải tịnh dưỡng, chứ cứ kéo dài như vầy hoài sao chịu nổi?

Nghe xong, Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, chợt cười khổ:

-Trời sinh chị số mệnh bận rộn, bảo chị không làm việc, thà giết chị còn hơn. Huống chi, trong tay chị vẫn còn một vụ án rất quan trọng, cần ngày phá án theo quy định, không thể nghỉ ngơi được.

Quân Thiết Anh nhìn Bạch Tố Tâm. Bạch Tố Tâm bất đắc dĩ buông tay. Cô hiểu rất rõ tính cách chị của mình.

-Tiêu Dương, anh nhìn ra được nội thương trên người đại tỷ, có lẽ sẽ có biện pháp trị liệu.

Quân Thiết Anh đột nhiên sinh ra một tín niệm với Tiêu Dương.

-Tiện tay mà thôi.

Tiêu Dương tràn đầy tự tin.

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương cả nửa ngày, khẽ cắn môi, trầm giọng nói:

-Mất bao lâu?

Bạch Khanh Thành không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian.

-Nửa giờ là đủ.

Tiêu Dương vô cùng tự tin. Đồng thời chờ mong sự khiếp sợ từ ba cô gái.

Không ngờ, sau khi hắn dứt lời, khuôn mặt ba cô gái cơ hồ run lên cùng một lúc, nhếch miệng.

Có ngu mới tin anh.

Đây không phải là thần y, thần nổ thì có.

Tiêu Dương vô cùng ủy khuất.

Ở thế giới hiện đại này, ăn ngay nói thật chẳng có ai tin.

Khụ. Tiêu Dương ho nhẹ hai tiếng:

-Đại tỷ, trước tiên nàng cứ thử qua trị liệu của ta, cũng chỉ mất nửa giờ mà thôi.

Vì muốn triệt để loại bỏ sự hoài nghi của Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương cố hết sức chuyển sự chú ý của cô đi chỗ khác.

Ánh mắt lãnh diễm của Bạch Khanh Thành nhìn quét qua Tiêu Dương.

-Đại tỷ.

Quân Thiết Anh lên tiếng, chần chừ một chút rồi nói:

-Chi bằng cứ để anh ấy thử xem.

Bạch Khanh Thành suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Tiêu Dương.

-Trị liệu như thế nào?

Nghe xong, Tiêu Dương lập tức thở phào một hơi, ném xuống hai chữ:

-Xoa bóp.

-Xoa bóp?

Ba cô gái sửng sốt nhìn Tiêu Dương.

-Đúng vậy.

Tiêu Dương gật đầu nói:

-Xoa bóp là y thuật trung y, thông qua phương thức dĩ nhân y nhân, vận dụng đẩy, cầm khơi thông kinh mạch, trừ bỏ tà phù, điều hòa âm dương, đạt đến hiệu quả trị liệu tốt nhất.

Ba cô gái nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trên đầu hắn giống như có hai chữ “Thần Nổ” lượn lờ, vô cùng chướng mắt.

-Ta sẽ dùng thủ pháp xoa bóp để trị liệu cho đại tỷ, chính là dùng tinh túy trong thủ pháp xoa bóp trung y, đồng thời là tuyệt kỹ độc môn Tiêu gia ta. Tiêu thị xoa bóp pháp.

Tiêu Dương chậm rãi nói:

-Cơ thể người có bệnh, phần lớn là do huyết mạch bị tắc tạo thành. Chỉ cần khơi thông kinh mạch, đẩy cung vận chuyển, đúng bệnh mà xoa bóp. Đau nhức ở đâu, xoa bóp ở đó.

Vốn ba cô gái đang bị lời nói uyên thâm của Tiêu Dương làm cho mơ hồ, câu nói cuối cùng rơi xuống, cùng với ánh mắt tức giận của ba cô gái tuôn ra.

Đau nhức ở đâu, xoa bóp ở đó?

Vị trí dưới xương sườn thì thôi đi, Bạch Khanh Thành còn đau bụng kinh, chẳng lẽ phải…phải…

Lúc này, Bạch Khanh Thành vừa tức giận, khuôn mặt nóng bừng lên.

Ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương cảm giác một luồng hàn khí phô thiên cái địa bao trùm hắn, không khỏi rùng mình, vội mở miệng:

-Ta còn chưa nói xong mà. Đau ở đâu xoa ở đó chẳng qua chỉ là thủ pháp xoa bóp. Còn Tiêu thị xoa bóp pháp của ta thì chỉ cần xoa bóp phía sau lưng là có thể khơi thông được huyết mạch.

Nghe xong, thần sắc ba cô gái mới hòa hoãn được một chút.

-Chỉ là xoa bóp phía sau lưng?

Bạch Khanh Thành nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Dương gật đầu, nhưng thần sắc liền do dự:

-Chỉ là…

Tiêu Dương nhìn bộ quần áo cảnh sát trên người Bạch Khanh Thành:

-Muốn có được hiệu quả trị liệu tốt nhất, nhất định phải dùng tay trực tiếp tiếp xúc với huyện vị. Nhưng…

Thấy thần sắc Bạch Khanh Thành thấp xuống vài phần:

-Chỉ cần mặc một bộ quần áo mỏng một chút, tuy hiệu quả không bằng, nhưng không thành vấn đề.

Bạch Khanh Thành quay người vào trong phòng, một lát sau, cửa phòng mở ra, thanh âm thanh thúy của Bạch Khanh Thành vang lên:

-Vào đi.

Cô vẫn lựa chọn đồng ý cho Tiêu Dương trị liệu.

Tiêu Dương chần chừ một chút, liếc nhìn cửa phòng đã lộ ra một khe hở, rồi quay sang nhìn hai người Bạch Tố Tâm:

-Hai người không vào sao?

-Không phải chữa cho chúng tôi mà.

Bạch Tố Tâm bước đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn tivi không chuyển mắt, nhàn nhạt nói:

-Chúng ta không lo lắng anh dám chiếm tiện nghi của đại tỷ.

Bạch Khanh Thành có thể trở thành thành viên nòng cốt đội cảnh sát hình sự, tuyệt đối không phải là trưng cho đẹp.

-Nếu bị ta chiếm tiện nghi thì sao?

Tiêu Dương hỏi.

………

Vèo.

Một cái gối ôm bay từ phía sofa đập thẳng đến mặt Tiêu Dương. Tiêu Dương vội vàng tiếp cái gối, không dám nói thêm gì nữa, tranh thủ chạy vào phòng Bạch Khanh Thành.

Vừa mới đóng cửa quay người, Tiêu Dương không khỏi ngốc trệ.

Lúc này, Bạch Khanh Thành đang nằm úp trên giường, mặc chiếc áo ngủ màu lam nhạt, hồn nhiên nhếch mông, mang theo lực hấp dẫn thu hút hai mắt Tiêu Dương. Ánh mắt hắn vội dời xuống đất. Thân hình đang nằm trên giường này hoàn toàn không thua kém Bạch Tố Tâm.

Hai tỷ muội nhà này đúng là yêu nghiệt.

Tiêu Dương cảm giác hắn không nhúc nhích được bước chân. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn phải xoa bóp lưng, đối với con gà tơ Tiêu Dương được Đại Tống nuôi mấy chục năm, quả thật là một khảo nghiệm cực lớn. Nhất là khi ánh mắt hắn nhìn thấy bộ ngực mềm mại của Bạch Khanh Thành, cực kỳ co giãn, đã triệt để kích thích tinh thần của Tiêu Dương.

Nuốt nước miếng một cái, Tiêu Dương cảm giác có sát khí xâm nhập vào mình, toàn thân lạnh toát, giật mình tỉnh lại. Khi nhìn thấy ánh mắt Bạch Khanh Thành nhìn hắn, Tiêu Dương có tật giật mình, vội vàng cười xấu hổ, ném cái gối trên tay lên giường, chậm rãi bước đến.

Trong phòng rất yên tĩnh.

-Đại tỷ, nội thương dưới sườn của nàng không nhẹ. Ấn ngón tay sâu ba phần sẽ cảm giác đau nhức.

Bạch Khanh Thành quay đầu nhìn Tiêu Dương, gật đầu lần nữa.

Cũng vì Tiêu Dương mấy lần nói trúng tình huống sức khỏe của cô, Bạch Khanh Thành mới đồng ý cho Tiêu Dương trị liệu.

Xoa bóp phía sau lưng.

Tuy nói vẫn còn cách một lớp áo ngủ, nhưng đối với Bạch Khanh Thành mà nói, đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông chạm vào.

Tiêu Dương ừ một tiếng, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, thở sâu một hơi.

Tuy nói trước mắt là một sự hấp dẫn cực lớn, nhưng Tiêu Dương vẫn không quên, chữa bệnh mới là mục đích thật sự.

Tiêu Dương ngồi trên giường, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Khanh Thành.

Trong chốc lát, Tiêu Dương rõ ràng cảm nhận được, cơ thể Bạch Khanh Thành giống như phản ứng có điều kiện, kéo căng ra.

Đối mặt với tình huống như vậy, Tiêu Dương chỉ mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Khanh Thành, ôn hòa nói:

-Hiệu quả xoa bóp không chỉ dựa vào đại phu, còn phải nhờ người bệnh phối hợp. Đại tỷ, điều mà nàng cần làm bây giờ là toàn thân thả lỏng, nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng suy nghĩ.

Tiêu thị xoa bóp pháp tuyệt không phải Tiêu Dương nói khoác. Tiêu Dương chỉ nhẹ nhàng xoa bóp hai vai Bạch Khanh Thành chưa đến một phút, cơ thể căng cứng của Bạch Khanh Thành đã dần dần thích ứng, chậm rãi mềm ra. Đồng thời, điều khiến cho Bạch Khanh Thành ngạc nhiên chính là, hai tay Tiêu Dương giống như mang theo một cổ nhiệt lưu, không ngừng truyền sức mạnh đến kinh mạch toàn thân.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Bạch Khanh Thành đã hoàn toàn tin vào thủ pháp xoa bóp Tiêu thị của Tiêu Dương. Lúc này, cô cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, giống như buông hết mọi trọng trách trong người, cơ thể bay lên.

Ưm!

Bạch Khanh Thành vô thức rên lên một tiếng, vội bừng tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng. Cũng may mà khuôn mặt quay ngược về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương mới không nhìn thấy một nữ cảnh quan lãnh diễm còn có sự ngượng ngùng của thiếu nữ như vậy.

-Thoải mái thì cứ xuất ra.

Thanh âm Tiêu Dương vang lên bên tai Bạch Khanh Thành:

-Tùy tâm sở dục, thuận theo tự nhiên.

Nói thì nói như vậy, nhưng Tiêu đại trạng nguyên vẫn đang chịu sự dày vò cực lớn. Hai tay chạy lên xuống trên lưng Bạch Khanh Thành, sự va chạm lớp da thịt bóng loáng co giãn bên dưới lớp áo vẫn kích thích thần kinh yếu đuối của Tiêu đại trạng nguyên.

Thôi, nã, án, ma, nhu, niết, điểm, phách...

Càng gần đến cuối cùng, hai tay Tiêu Dương xoa hai huyệt vị sau lưng Bạch Khanh Thành. Cảm xúc tuyệt mỹ mang theo sức hấp dẫn cực lớn trùng kích tinh thần Tiêu Dương, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía bộ ngực tròn lẳng đang nhếch lên, hai tay không ngừng lại được, đặt hai bên lưng Bạch Khanh Thành.

Năm ngón tay vốn đang xoa nhẹ, không tự chủ được khuếch trương thêm vài phần, nắm thành một trảo.

A!

Bạch Khanh Thành kinh hô một tiếng, quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Dương:

-Anh làm gì vậy?

Theo như lời của Tiêu Dương, thủ pháp xoa bóp không hề có hai tay chộp như thế.

Quan trọng hơn, hai vị trí mà Tiêu Dương chộp, tuy là sau lưng, nhưng đối ứng đằng trước là bộ ngực của cô.

A!

Tiêu Dương không khỏi hoảng sợ, phát hiện ra mình thất thố, nhìn thấy ánh mắt dọa người của Bạch Khanh Thành, tinh thần vừa loạn vừa khẩn trương, há miệng, một câu cũng không nói ra lời.

-Ta tưởng rằng phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.