Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 36: Chương 36: Nàng bị đau bụng kinh




Toàn thân Tiêu Dương không tự chủ được mạnh mẽ run lên, điện thoại cầm trên tay suýt chút nữa rớt xuống, đồng thời vô thức kẹp hai chân của mình lại.

Không người nào có thể cảm nhận được so với hắn.

Một cước bá đạo.

Bốn chữ này rốt cuộc có bao nhiêu uy lực chấn nhiếp? Lực uy hiếp? Lực phá hoại?

Tiêu Dương cảm giác có một luồng khí lạnh từ hạ thân xông thẳng lên não, ngẩn ra trong chốc lát.

Lúc này, Bạch Tố Tâm mới cướp lại điện thoại, liếc nhìn Tiêu Dương, hỏi:

-Chị, khi nào thì chị về?

Hàn huyên vài câu, Bạch Tố Tâm cúp điện thoại, ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Dương.

-Tại sao anh lại hỏi đại tỷ vấn đề “hiếm thấy” như vậy?

Trong lòng Tiêu Dương đang lạnh buốt, nghe xong, cố nặn nụ cười miễn cưỡng:

-Hiếu kỳ, hoàn toàn hiếu kỳ.

-Đúng rồi.

Tiêu Dương vỗ đầu thật mạnh:

-Ta có chút việc gấp, cần đi trước.

Ba mươi sáu chước, chạy là thượng sách.

-Chuyện gì?

Quân Thiết Anh nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương ơ một tiếng, nói:

-Nghe nói Lăng cô nương chiều có tiết, phòng bảo vệ làm sao không có người trông coi được. Phải biết rằng, ký túc xá nữ là chi địa thần thánh, tuyệt đối không cho phép bọn đạo chích tiến vào.

-Lăng cô nương?

Bạch Tố Tâm khó hiểu nhìn Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh bĩu môi:

-Trường học tất nhiên đã sắp xếp công việc quản lý thay phiên nhau. Nhiệm vụ của anh chỉ là sau 11h mà thôi.

-Cái này…

Tiêu Dương có chút nôn nóng. Chẳng lẽ thật sự ngồi chờ chết sao?

Hắn dường như đã cảm nhận được một luồng sát khí như nước triều dâng cao đánh úp vào mặt mình.

Nếu như để nàng ta nhận ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Khi Tiêu Dương đang vắt óc nghĩ cớ bỏ chạy lấy người, Bạch Tố Tâm đứng dậy, lười biếng duỗi lưng, mang chiếc dép lê màu đỏ trở về phòng, thuận miệng nói một câu:

-Xe đại tỷ không đi được, chị ấy bảo chị đến cục cảnh sát đón chị ấy.

-Bây giờ nàng ta sẽ trở về sao?

Tiêu Dương khiếp sợ lên tiếng.

-Đúng.

Bạch Tố Tâm gọn gàng nói.

Tiêu Dương ngã ngồi trên ghế salon.

Tiêu rồi, tiêu rồi.

Tiêu Dương cảm giác mình giống như một miếng thịt mỡ đặt trên thớt gỗ, tùy thời cho người ta chặt. Nếu bị nàng ta nhận ra, hình tượng uy mãnh của hắn có thể sẽ bị phá hủy. Thông qua tìm hiểu mấy ngày nay, Tiêu Dương cũng biết được “giao dịch bao nguyên đêm” của hắn rốt cuộc là giao dịch gì.

Tiêu Dương quyết định, nhất định phải mai táng tai nạn xấu hổ nhất này vào vị trí sâu nhất trong trí nhớ.

Hắn thật tình không biết, đúng là oan gia ngõ hẹp, cảnh quan dẫn đội truy quét tệ nạn đêm đó chính là chị của hai cô gái này.

-Hẳn đây là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát?

Tiêu Dương khóc không ra nước mắt. Sau khi Bạch Tố Tâm thay quần áo rời đi không lâu, Tiêu Dương suy nghĩ một chút, quay sang nhìn Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh ngạc nhiên nhìn hắn, nhịn không được hỏi:

-Tiêu Dương, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?

Tiêu Dương thở sâu một hơi, nghiêm mặt nhìn Quân Thiết Anh:

-Đại tiểu thư, nàng có cảm thấy bây giờ ta có cái gì khác so với trước kia không?

-Trước kia?

-Chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta.

Quân Thiết Anh suy nghĩ một chút, bật cười một tiếng.

Lần đầu tiên gặp Tiêu Dương, tên này để tóc dài, đang khổ sở tìm nhà vệ sinh.

Một lâu sau, Quân Thiết Anh mới nói:

-Có, khác biệt rất lớn.

-Vậy nàng có nhận ra ta không?

Tiêu Dương vội hỏi tiếp.

Quân Thiết Anh lại càng khó hiểu.

Tiêu Dương ý thức được hỏi vấn đề này không thỏa đáng, vội sửa lại:

-Ví dụ như, lần đầu tiên nàng gặp ta hôm đó, đến hôm nay mới gặp lại, nàng có nhận ra ta không?

Quân Thiết Anh cẩn thận đánh giá Tiêu Dương vài lần, so sánh hình ảnh trước sau:

-Nhận không ra, người bình thường sẽ nhận không ra.

-Thật sao?

Tiêu Dương cuồng hỉ, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhận không ra là tốt rồi.

Quân Thiết Anh không biết, khi đó đám người đại tỷ chỉ vội vã liếc mắt một vòng, vậy thì tuyệt đối càng không thể nhận ra.

Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra.

-Tiêu Dương, tại sao anh lại hỏi vấn đề này?

Quân Thiết Anh tò mò hỏi.

-Không có việc gì đâu.

Áp lực trong lòng Tiêu Dương biến sạch, thở ra một hơi, xung phong nhận việc:

-Ta đi rót cho nàng chén nước nóng.

Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Dương, Quân Thiết Anh mơ hồ khó hiểu, sau đó lắc đầu cười nói:

-Hình tượng của anh so với lúc trước thật sự khác quá nhiều. Tôi nhất định là nhận không ra. Nhưng đại tỷ thì khác. Người nào mà chị ấy đã gặp qua, cho dù có thay đổi bao nhiêu, chị ấy liếc nhìn một cái là nhận ra ngay.

Bịch.

Tiêu Dương lảo đảo như muốn ngã xuống.

Hắn lồm cồm đứng vững, khuôn mặt run rẩy, sâu kín nhìn Quân Thiết Anh, ngữ khí có chút run rẩy:

-Nàng nói là sự thật?

-Tất nhiên rồi.

Quân Thiết Anh cười nói:

-Anh đừng quên thân phận của đại tỷ. Chị ấy là thành viên quan trọng của đội cảnh sát hình sự khu Dương Phổ. Không có mấy tội phạm có thể thoát được ánh mắt đại tỷ đâu.

Dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh cả người.

Sau khi rót cho Quân Thiết Anh một ly nước nóng, Tiêu Dương ngồi trên ghế salon, thần thái u buồn.

Ước chừng nửa tiếng sau.

Cạch.

Cánh cửa phòng mở ra.

Đến rồi.

Tiêu Dương giật mình, cũng không xoay người, ra vẻ trấn định nhìn tivi đằng trước. Trên tivi đang phát mẫu quảng cáo thuốc chữa vô sinh cho phụ nữ. Quân Thiết Anh tò mò nhìn Tiêu Dương, không biết đoạn quảng cáo như vậy có gì hấp dẫn Tiêu Dương chứ.

Sau khi cánh cửa được đẩy ra, Quân Thiết Anh lập tức xoay người lại, mỉm cười nói:

-Đại tỷ, chị về rồi.

Ngoài cửa, một cô gái mặc đồng phục cảnh sát, lông mày như hoành kiếm, hai mắt sáng ngời, dường như mang theo hết thảy cơ trí của thế gian.

Đại tỷ Bạch gia Bạch Khanh Thành.

Nhìn Quân Thiết Anh, khuôn mặt vốn lãnh đạm của Bạch Khanh Thành liền mỉm cười, cất bước đi vào:

-Thiết Anh, đi học đã quen chưa?

-Dạ vâng.

Quân Thiết Anh nhẹ gật đầu.

Lúc này, Tiêu Dương bên cạnh lòng càng thêm trầm xuống.

Quả nhiên là thanh âm này.

Tuy thiếu đi một phần nghiêm khắc, nhiều hơn một chút nhu hòa, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể nhận ra.

Tiếp tục xem tivi, thần thái nghiêm túc đến nỗi hận không thể nghiên cứu thảo luận về nội dung quảng cáo vừa rồi.

Nhưng mặc kệ Tiêu Dương tránh né như thế nào, Bạch Khanh Thành vẫn nhìn thấy Tiêu Dương.

Với tư cách là bảo mẫu cho Quân Thiết Anh, cùng cô đến trường, Bạch Khanh Thành tất nhiên là muốn hiểu rõ Tiêu Dương là người ra sao.

Bạch Khanh Thành theo ánh mắt của Tiêu Dương nhìn tivi, phát hiện Tiêu Dương đang chú ý đến vấn đề cần lưu ý của phụ nữ khi thai nghén, khẽ giật mình, hỏi dò:

-Tiêu Dương…muội muội?

Nửa ngày sau, Tiêu Dương vẫn không phản ứng.

-Tiêu Dương.

Quân Thiết Anh chọc chọc cánh tay Tiêu Dương.

-Đại tiểu thư có gì phân phó?

Tiêu Dương bị chọc mấy lần, rốt cuộc không cách nào giả ngây giả dại được, chỉ có thể mờ mịt hỏi.

Quân Thiết Anh nói:

-Đại tỷ gọi anh đấy.

-A….

Khuôn mặt Tiêu Dương đột nhiên co rút, quay sang nhìn Bạch Khanh Thành, toàn thân run lên:

-Chào đại tỷ.

-Tiêu Dương, mặt của anh làm sao vậy?

Bạch Tố Tâm cau mày.

-Không sao, không có việc gì.

Tiêu Dương mồm miệng không rõ, nói:

-Vừa mới bị căng gân.

Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, chăm chú nhìn cả nửa ngày, đột nhiên nghi ngờ hỏi:

-Chúng ta đã gặp nhau?

Xoạt!

Tiêu Dương thầm mắng một tiếng. Cũng không phải gả tướng công, có cần phải nhìn cẩn thận như vậy không?

Bạch Khanh Thành thật sự không phải nhằm vào Tiêu Dương, mà đây chính là thói quen được dưỡng thành trong quân đội.

-Không.

Tiêu Dương rất khẳng định:

-Đại tỷ trước giờ như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, như thế nào lại gặp được chứ?

Tiêu Dương vội vuốt mông ngựa.

Bạch Khanh Thành cũng không bởi vì những lời này của Tiêu Dương mà tiêu trừ nghi hoặc trong lòng, ngược lại còn bước thêm vài bước, khiến Tiêu Dương không tự chủ được phải đứng lên.

Người phạm tội sẽ không dễ dàng thừa nhận mình phạm tội.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành nhìn thẳng vào Tiêu Dương, quan sát những nét đặc biệt của hắn:

-Nhất định là đã gặp qua rồi. Hơn nữa còn vừa mới đây thôi.

Bạch Khanh Thành tiến một bước, Tiêu Dương lui về sau một bước.

Tiến lên, lui xuống.

Bịch.

Cơ thể Tiêu Dương đã chạm vào vách tường.

Không thể lui được nữa.

-Xác thực nhìn rất quen mắt.

Trong đầu Bạch Khanh Thành bắt đầu loại bỏ từng hình ảnh:

-Rốt cuộc là đã nhìn thấy anh ở đâu nhỉ?

Mắt thấy Bạch Khanh Thành càng lúc càng đến gần.

Bàn tay Tiêu Dương đã lạnh ngắt.

Hắn biết, món mà đêm hôm đó hắn gọi không phải là gà ăn mày.

Mà đây cũng chính là chỗ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn.

Tiêu Dương không ngừng tránh né ánh mắt sắc bén của Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành càng thêm xác định, trên người Tiêu Dương có quỷ.

Cô tuyệt đối không cho phép một người tiềm ẩn uy hiếp ở bên cạnh em họ cô.

Tới gần…tới gần…

Tiêu Dương đột nhiên hét to:

-Đứng lại.

Bạch Khanh Thành vô thức ngừng bước, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Tiêu Dương.

Trước khi muốn đánh tan nội tâm của một phạm nhân, nhất định phải dùng ánh mắt khiến cho hắn rơi vào tay giặc.

-Anh muốn nói gì?

Bạch Khanh Thành hỏi.

Tiêu Dương cả gan nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Khanh Thành, quát to:

-Nàng bị đau bụng kinh.

………..

………….

Toàn bộ căn phòng đều im lặng. Tiếng đồng hồ kêu tạch tạch trên vách tường nghe chói tai vô cùng.

Tiêu Dương cường thế phản kích, trong nháy mắt đã chấn trụ Bạch Khanh Thành.

Bởi vì Tiêu Dương đã trực tiếp chọt trúng chỗ hiểm của cô. Cô xác thực là bị đau bụng kinh từ lâu.

Đây chính là vấn đề phức tạp của Bạch Khanh Thành.

Công việc quá bận rộn, bình thường cô không có thời gian đến đến bệnh viện kiểm tra. Mỗi lần đến tháng, Bạch Khanh Thành phải chịu đựng cơn đau giày vò. Ngoại trừ uống thuốc giảm đau, căn bệnh này hoàn toàn không có dấu hiệu chấm dứt.

Bạch Khanh Thành nghi hoặc.

Hắn…

Hắn làm sao biết cô có căn bệnh này?

Nghe giọng điệu tự tin hót như khướu kia của hắn, cô không thể cãi lại.

Hai cô gái khác cũng sợ ngây người.

Ai nấy đều trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Vốn đại tỷ đang muốn thẩm vấn Tiêu Dương, kết quả bị một câu “nàng bị đau bụng kinh” làm khiếp sợ toàn trường.

Yên tĩnh thật lâu, Tiêu Dương mới mở miệng, chủ động chuyển đề tài.

-Ta có thể trị cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.