Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 88: Chương 88: Khốn cục




Lời nói của Ngô Thiên Đức vừa dứt, tiếng nghị luận lập tức vang lên.

- Đơn giản nhưng kích thích?

- Nhiệm vụ gì vậy?

Ánh mắt mọi người đều nôn nóng nhìn Ngô Thiên Đức. Đối với đám người này, mỗi khi đến trạng thái huyết dịch sôi trào, có chuyện kích thích để làm đúng là cầu còn không được.

- Thiên ca, anh hãy mau phân phó đi.

Có người không thể chờ đợi được nữa.

Ngô Thiên Đức nhìn mọi người phía trước, cũng không chần chừ, trầm giọng nói.

- Hành động đêm nay sẽ do Vương Huy dẫn đội. Mục tiêu, bảo vệ cổng Phục Đại.

- Cái gì?

Nghe xong, tất cả mọi người không khỏi ồ lên.

- Bảo vệ cổng Phục Đại?

Ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Thiên Đức.

Ngô Thiên Đức lạnh lùng nói:

- Các người không cần biết nguyên nhân. Tóm lại, nhớ kỹ nhiệm vụ của các người, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Phục Đại, đốt sạch toàn bộ phòng trực bảo vệ. Sau đó, đốt luôn cổng bảo vệ ký túc xá. Tôi đã điều tra, bảo vệ cổng của Phục Đại chưa đến năm mươi người. Bích Lân Đường của chúng ta phái năm mươi huynh đệ cầm vũ khí đến đối phó bọn họ, tuyệt đối chẳng khó khăn chút nào.

- Mục tiêu chủ yếu của các người chính là một bảo vệ tên Tiêu Dương. Ai chặt được một tay của Tiêu Dương, tôi thưởng người đó năm ngàn. Chặt một chân, thưởng một vạn.

Nghe xong, ánh mắt mọi người lại càng nóng hơn.

Đây đối với bọn họ mà nói chính là một con số lớn.

Về phần hậu quả khi tự tiện ẩu đả bảo vệ cổng, chỉ cần không bị bắt ngay tại chỗ, đây chẳng phải vấn đề bọn họ cần cân nhắc. Cho dù có xảy ra rủi ro, bên trên cũng sẽ xử lý. Bọn họ chỉ phụ trách xuất lực mà thôi.

- Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng cũng rất kích thích.

Ngô Thiên Đức cười hắc hắc:

- Đây chính là Phục Đại, học phủ cao cấp. Lão tử chưa từng có kinh nghiệm xông vào học phủ cao cấp như vậy để chém người. Hơn nữa, nghe nói nữ sinh Phục Đại đều trong veo như nước. Nửa đêm các người xông vào, không cẩn thận đụng phải một hai em, đó là chuyện kích thích đến cỡ nào.

Mấy câu nói đơn giản của Ngô Thiên Đức đã triệt để nhen nhóm ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng đám người này, hận không thể vọt tới Phục Đại ngay lập tức.

- Haha, Thiên Đường ta không phải đã có mấy nữ sinh viên làm rồi sao? Chậc chậc, nhưng tư vị thì khiến người ta phải mất hồn.

- Đợi lão tử chém đứt tay tên tiểu tử tên Tiêu Dương, nhận được tiền, cũng sẽ nếm thử tư vị của đàn bà non như thế nào.

- Hahah....

- Thiên ca, còn gì phân phó nữa không?

Vương Huy cũng không thể chờ đợi được nữa.

Ngô Thiên Đức nhìn chằm chằm vào Vương Huy, trầm giọng nói:

- Vương Huy, nghe nói trước đó cậu đã đến Phục Đại vài lần, đối với chỗ đó cũng hiểu rõ. Cho nên tôi mới để cậu phụ trách việc này. Cậu ngàn vạn lần đừng để lật thuyền trong mương mà bị úp sọt đấy nhé.

- Yên tâm đi, Thiên ca. Tuyệt đối sẽ chặt đứt tứ chi của Tiêu Dương.

Vương Huy vỗ ngực.

- Ừm.

Ngô Thiên Đức gật đầu, xua tay:

- Các người lên đường đi.

- Các vị huynh đệ, đi theo tôi.

Vương Huy hét lớn, bước nhanh về phía trước.

Năm mươi người rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Ngô Thiên Đức.

- Thiên ca, người ta có chút lạnh rồi.

Cô gái ăn mặc hở hang không ngừng dùng ngực ma sát cánh tay Ngô Thiên Đức.

Ngô Thiên Đức một tay ôm eo, sau đó trượt xuống bờ mông, bóp một cái thật mạnh, cười thổi vào lỗ tai:

- Đi, để Thiên ca mang em đi khoái hoạt.

Hai người bước vào quán bar Thiên Đường.

...........

.........

Gió lạnh thấu xương.

Phục Đại to lớn hoàn toàn yên tĩnh.

Bên trong phòng bảo vệ, ngọn đèn hơi mờ, ba người đang ngồi. Một người ngồi ở vị trí cửa sổ, ngủ gà ngủ gật. Sau lưng y, Lâm Tiểu Thảo và một bảo vệ khác ngồi trên một cái ghế đẩu. Phía trước hai người là một cái bàn nhỏ, bên trên có mấy túi nhỏ đựng đồ ăn vặt.

Mùi rượu tràn ngập phòng bảo vệ.

- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...

Lâm Tiểu Thảo dùng tay chọc chọc cậu bảo vệ đang ngủ gật, đưa qua một bình rượu:

- Ngủ gì mà ngủ chứ? Uống chút rượu nâng cao tinh thần đi.

Cậu bảo vệ tên Tiểu Vũ khuôn mặt còn rất non nớt, nghe xong liền ngại ngùng cười nói:

- Tiểu Thảo ca, các anh uống đi, để em trông cho.

- Trễ như vầy rồi, không ai ra vào đâu.

Một bảo vệ khác khoác tay:

- Tiểu Vũ, cậu vừa ra xã hội, có một số việc không cần quá chăm đâu. Tối nay, cho dù cậu có uống rượu, nhưng vẫn làm tròn nhiệm vụ, không ai có thể trách cậu.

- Lão Phương, anh dạy hư Tiểu Vũ rồi đấy.

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả:

- Tiểu Vũ, anh thấy em đang sợ đấy?

Vừa nói xong, cậu bảo vệ tên Tiểu Vũ không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giọng nói thoáng run rẩy:

- Sợ? Em sợ cái gì?

- Cậu em.

Lâm Tiểu Thảo cầm bình rượu, vỗ nhẹ vai Tiểu Vũ:

- Anh biết, em đang lo chuyện ban ngày, lo đám lưu manh kia lại xông vào. Em yên tâm đi, mọi việc cứ để anh lo. Có Lâm Tiểu Thảo anh, không ai có thể khi dễ chúng ta.

Lâm Tiểu Thảo bước đến vị trí sau cửa, thò tay móc ra một cái ống sắt dài hơn một mét, to bằng hai ngón tay đặt trước mặt mọi người.

- Thảo, Thảo, cậu đúng là đã có chuẩn bị.

Bảo vệ cổng kia hơi kinh ngạc nói.

- Cái này là đương nhiên rồi.

Lâm Tiểu Thảo trầm giọng nói.

- Ban ngày, đám lưu manh kia không phải đã tuyên bố không bỏ qua chuyện này sao? Ai biết bọn chúng có quay lại không. Tóm lại là lo trước khỏi họa.

- Cho nên nói, Tiểu Vũ, em cũng đừng lo lắng nhiều. Nào, uống rượu đi.

Lâm Tiểu Thảo đưa bình rượu đến.

Ánh mắt Tiểu Vũ thoáng hiện một tia kinh hoàng, nhưng chắc do hào sảng của Lâm Tiểu Thảo lây sang, tâm trạng cũng dần bớt căng thẳng, liếc nhìn cảnh đêm bên ngoài lần nữa, sau đó thở sâu một hơi rồi gật đầu.

- Nào, uống đi.

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả.

Đêm dài đằng đẵng, cũng cần có thú vui để nhanh chóng vượt qua. Ba người uống rượu nói chuyện phiếm cũng được xem là một phương thức để tiêu khiển.

Nhưng trong ba người, da mặt của Tiểu Vũ là non nhất, thỉnh thoảng lại bị Lâm Tiểu Thảo và Lão Phương châm chọc, đỏ mặt đến tận mang tai.

Đèn phòng bảo vệ dãy ký túc A vẫn còn sáng đèn.

Trên giường, Tiêu Dương giống như một pho tượng đá lẳng lặng ngồi. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tâm thần hợp nhất.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua. Tiêu Dương dường như hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái này, xem nhẹ hết thảy chung quanh.

Khí lưu trong cơ thể Tiêu Dương từ từ vận chuyển, dùng con đường đặc biệt chảy qua kinh mạch toàn thân.

Luyện khí.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, Tiêu Dương chưa từng ngừng tu luyện.

- Đan điền sinh thực khí, thực khí vận mạch lạc.

Tiêu Dương đã từng giảng giải thực khí và hư khí cho Nghiêm Hồng Tịch nghe ở bệnh viện.

Hư khí là bẩm sinh. Sau khi khống chế được hư khí, có thể làm cho tiềm năng cơ thể con người khai phát đến trạng thái nhất định, khí lực lớn hơn người bình thường.

Còn thực khí, là do tu luyện mà tích lũy. Do đó có thể đạt đến độ cao nhất định.

Khí, ngoại trừ dùng để châm cứu trong y thuật.

Còn có một phương diện quan trọng khác, chính là tăng cường thực lực. Có người nói đó là một môn võ thuật cổ.

Tiêu Dương nắm giữ chi pháp luyện khí, nhưng chính hắn cũng không biết tên của nó là gì, chỉ là từ trong quyển gia truyền vô danh mà tu luyện.

Lúc này, Tiêu Dương đã tiến vào trạng thái nhập định.

Ngũ quan phong tỏa, năm ngón tay chỉ lên trời.

Yên tĩnh.

Trong phòng bảo vệ cổng chính, mùi rượu tràn ngập.

Tiểu Vũ dựa lưng vào cửa sổ. Tuy nói là không sợ nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn ném ánh mắt ra bên ngoài.

- Tiểu Vũ, bình thường em cũng ít uống rượu sao?

Lâm Tiểu Thảo nhai một hạt đậu phộng, thuận miệng hỏi.

- Em không uống.

Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt vô thức lại nhìn ra bên ngoài.

- Tiểu Vũ, em còn đang suy nghĩ về đám lưu manh đó à?

Lão Phương không cho là đúng, khoát tay nói:

- Bây giờ cũng muộn rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Tiểu Vũ gật đầu, nhưng đột nhiên đồng tử mở to, toàn thân run rẩy, ba phần cảm giác say lập tức bay mất, chỉ vào bên ngoài cửa sổ:

- Anh…các anh xem…đó là cái gì?

Nghe xong, cả hai đồng thời thời nhìn sang.

Dưới đèn đường mờ ảo, một đoàn người đông kịt xuất hiện.

Ánh sáng màu trắng xanh chợt lóe lên.

Bịch bịch bịch…

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

- Không ổn rồi.

Lão Phương đứng lên đầu tiên, nhấn nút cổng trường. Cổng trường đại học từ từ đóng lại.

- Nhanh, đóng cửa sổ.

- Đám cháu con rùa này lại đến nữa rồi.

Lâm Tiểu Thảo đứng lên, bước nhanh đến góc tường cầm côn sắt, mượn cảm giác say, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào phía trước:

- Bọn chúng dám xông tới, tôi liều mạng với bọn họ.

- Tiểu Thảo, đừng xúc động. Bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta đi gọi viện binh thôi.

Lão Phương nói.

Khi y bước đến cửa phòng, liền nhìn thấy vài đạo thân ảnh đang nhảy qua bức tường, trong tay cầm con dao bầu.

- Không ổn rồi.

Rầm.

Lão Phương đóng cửa lại thật chặt, đồng thời rống to một tiếng:

- Tiểu Vũ, đừng thất thần ra đó nữa. Mau chuyển cái bàn đến giữ cửa đi.

Oành.

Lúc này, thanh âm bổ vào cánh cửa đã vang lên.

Cũng may là cửa phòng bảo vệ làm bằng sắt, chưa bị phế đi.

- A…

Tiểu Vũ sực tỉnh, hai chân run lên, vội vàng ra sức đẩy hết thảy mọi vật thể trong phòng chặn cửa lại.

Nhưng, tuy cánh cửa đã được giữ chặt, nhưng ba người đã triệt để bị khóa bên trong.

Quan trọng hơn chính là…

Cửa sổ.

Cửa sổ cao hơn một mét hoàn toàn có thể chứa được một người xông vào.

- Tiểu Thảo, giữ chặt cửa sổ, đừng để ai xông vào.

Lão Phương rất nhanh móc điện thoại báo cảnh sát. Nhưng lông mày lại cau chặt. Đối phương đông người như vậy, chỉ sợ bây giờ báo cảnh sát, cảnh sát cũng chưa chắc đuổi kịp.

- Để tôi giữ, một con rùa nào cũng đừng hòng xông vào.

Lâm Tiểu Thảo hai tay nắm chặt ống sắt lạnh buốt.

Đây là vũ khí duy nhất có tính uy hiếp của bọn họ.

Cũng may Lâm Tiểu Thảo đã có chuẩn bị trước.

- Alo, có người không? Tình huống khẩn cấp, tình huống khẩn cấp.

Lão Phương gào thét vào trong bộ đàm, ý định muốn cầu viện đám bảo vệ đang ngủ say, nhưng không hề có tiếng đáp lại.

Lúc này, đám người kia đã đến gần.

Dao bầu và ống sắt sáng ngời hiện lên trong mắt ba người.

- Nện.

Nương theo tiếng hét lớn, côn ảnh nặng nề rơi xuống.

Loảng xoảng.

Cửa sổ bằng thủy tinh của phòng bảo vệ vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.