Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 55: Chương 55: Kẻ nhảy nhót đều là thằng hề




Tiêu Dương khuất phục rồi.

Hắn thành thật ngồi trên ghế, ngẩng đầu. Nhìn thấy thần thái nổi giận đùng đùng của Bạch Khanh Thành, ngực không ngừng phập phồng, trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng kia.

Chỉ là, lần trước là từ trên nhìn xuống, còn lần này là tưởng tượng.

Tiêu Dương vội vàng ôm mũi mình.

Lần này không dám loạn xạ.

Bạch Khanh Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, một hồi lâu mới tạm thời ổn định tâm trạng, trầm giọng nói:

- Tối hôm qua, sau 7h…

- Ta ở bệnh viện, nàng cũng biết mà.

Tiêu Dương lập tức nói.

- Hừ.

Bạch Khanh Thành không cam lòng hừ một tiếng.

Cô đương nhiên biết. Tối hôm qua cô cũng đã điều tra rõ ràng, biết Tiêu Dương dùng thân phận của một bác sĩ cứu sống Tô Thiên Nam. Khi đó Bạch Khanh Thành rất kinh ngạc. Cô tuyệt đối không nghĩ đến Tiêu Dương lại có y thuật cao siêu như vậy. Nhưng sau khi được Nghiêm Hồng Tịch xác nhận, cô không thể không tin.

Cũng khó trách hắn có thể chữa trị thương thế cho cô một cách dễ dàng như vậy. Nghe giọng điệu của Nghiêm lão, dường như cũng cảm thấy hổ thẹn trước y thuật của hắn.

Bạch Khanh Thành lặng yên nhìn Tiêu Dương, khiến Tiêu Dương lạnh toát cả người.

- Nhưng anh có biết anh đã cứu ai không?

Thanh âm lạnh lùng của Bạch Khanh Thành vang lên.

- Biết.

Tiêu Dương gật đầu:

- Cha của Tô cô nương.

- Hừ. Thanh Diễm Xã do Tô Thiên Nam, Đằng Ưng Thụy và Vệ Chính Tín một tay thành lập từ hai mươi năm trước, lập nghiệp trong giới hắc đạo. Hiện tại, có thể nói là một nửa bầu trời của giới xã hội đen khu Dương Phổ. Có thể đối kháng với Thanh Diễm Xã cũng chỉ có ba nhà.

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, thấy thần sắc của hắn vẫn bình thường, không khỏi tức giận:

- Tuy không có chứng cứ thực tế, nhưng có thể nghĩ, lăn lộn đến trình độ như bây giờ, hai tay Tôn Tư Minh tuyệt dính không ít máu tươi.

- Người mà anh cứu chính là một đao phủ.

Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên sắc bén lại, đứng bật dậy, khuôn mặt kiên quyết tăng thêm vài phần lãnh ý:

- Bạch đại tỷ, ý của nàng là…ta không nên đi cứu một người sắp chết? Để cho một gia đình vốn đang nguyên vẹn bị phá tan thành từng mảnh?

Khí thế thay đổi của Tiêu Dương khiến Bạch Khanh Thành trở tay không kịp.

- Tuy ta không biết hắc đạo bạch đạo gì của các người, càng không biết Thanh Diễm Xã tồn tại là một sai lầm lớn cỡ nào, nhưng ta hiểu rất rõ, khi ta là một thầy thuốc, trong mắt của ta chỉ có người bệnh.

- Anh…

Ngực của Bạch Khanh Thành lại càng phập phồng hơn, nhất thời không trả lời được.

Tuy hắc bạch bình thường có những hoạt động không minh bạch, nhưng biểu hiện tuyệt đối là thủy hỏa bất dung.

Bạch Khanh Thành từ trước đến nay ghét ác như thù, tính tình ngay thẳng, làm việc dứt khoát. Khi nghe Tiêu Dương cứu sống Tô Thiên Nam của Thanh Diễm Xã, cảm giác đầu tiên của Bạch Khanh Thành là không nên cứu. Nhưng cảm giác này chợt lóe lên rồi biến mất. Nhất là khi cô hiểu được chân tướng ở đằng sau.

Sở dĩ cô nhắc đến, chính là muốn thăm dò phản ứng của Tiêu Dương, không nghĩ đến hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy.

- Đại tỷ, ta tặng nàng một câu.

Tiêu Dương ngồi xuống:

- Chính đạo có ngụy quân tử, lục lâm có hảo hán.

Tiêu Dương bật cười:

- Nếu Tô Thiên Nam là kiêu hùng một phương, chỉ cần ông ấy hợp với ta, chúng ta đồng dạng có thể trở thành thâm giao. Trái lại, cho dù Tô Thiên Nam là đại tướng biên cương, ta nhìn ông ta không thuận mắt, tuyệt đối sẽ chẳng nói nữa câu.

Bạch Khanh Thành nhìn chăm chăm Tiêu Dương cả nửa ngày, bĩu môi nói:

- Việc này xem như tôi sai.

Khi Bạch Khanh Thành bĩu môi, lại lộ ra hàm súc của một cô gái nhỏ khó có được, khiến cho Tiêu Dương không khỏi giật mình. Mà câu trực tiếp nhận sai của cô lại càng khiến cho Tiêu Dương kinh ngạc. Bạch Khanh Thành là người hiếu thắng, Tiêu Dương có thể nhận ra. Nhưng việc cô dứt khoát nhận sai, hơn nữa còn trước mặt người đàn ông cô hận đến mức không thể giết chết thì đúng là khó có được.

- Nhưng, vẫn là chuyện cũ.

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành khôi phục sự lãnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Dương:

- Chuyện mà anh làm với tôi…

- Đại tỷ, ta thật sự không cố ý nhìn…

- Anh còn dám nói.

Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Tiêu Dương, khiến hắn thức thời mà câm miệng.

Bạch Khanh Thành hừ lạnh một tiếng. Khi nhìn thấy Tiêu Dương, cô đã cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng. Nhưng khi nói chuyện với tên này được vài phút, hắn lại khơi mào lửa giận trong cô.

Xem ra hắn và cô đã định là thủy hỏa bất dung.

Thở ra một hơi, Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, nhàn nhạt nói:

- Tiêu Dương, y thuật của anh cao siêu như vậy, tại sao anh lại không chữa trị hai chân cho Thiết Anh?

Nghe xong, Tiêu Dương ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nhau.

Nửa ngày sau, Tiêu Dương mỉm cười. Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao khi nhìn thấy hắn đã bắt hắn vào thẩm vấn. Nguyên nhân chân chính chỉ sợ có liên quan đến chân của Quân Thiết Anh.

- Ta đã kiểm tra qua.

Tiêu Dương gật đầu.

- Như thế nào?

Ánh mắt Bạch Khanh Thành hiện lên sự chờ mong, tuy nhiên cô biết hy vọng cũng không lớn.

Quả nhiên, câu trả lời của Tiêu Dương cũng không nằm ngoài dự đoán của cô:

- Bệnh trạng của hai chân Thiết Anh rất nghiêm trọng. Ta chỉ có thể tận hết sức thử một lần mà thôi.

Câu trả lời của Tiêu Dương cũng chẳng khác gì tôi không chữa trị được. Mấy năm qua, câu trả lời này cũng không ít.

- Đúng rồi, đại tỷ, các người đang tra án gì vậy?

Tiêu Dương không khỏi tò mò hỏi.

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, trầm ngâm hồi lâu mới đáp:

- Án giết người, năm ngày ba mạng.

Tiêu Dương cau mày, càng thêm hứng thú:

- Nói chi tiết hơn được không?

………..

Bạch Khanh Thành thề, chuyện mà cô muốn làm nhất chính là đá một cước vào cậu nhỏ của hắn, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời cơ tốt.

Nghĩ nghĩ, Bạch Khanh Thành ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

- Bắt đầu vào lúc 1h30 khuya của năm ngày trước, trong vùng này tổng cộng đã có ba vụ án mạng xảy ra. Hung thủ rất tàn nhẫn. Mỗi lần giết người đều trực tiếp cắt đứt yết hầu. Hơn nữa, ba người bị giết hoàn toàn không có liên quan đến nhau. Tại hiện trường cũng không lưu lại bất cứ dấu vân tay nào.

- Tối hôm qua, hung thủ đã cắt đứt yết hầu của một cô gái tại một nơi vắng vẻ cách trường Phục Đại không xa.

Thần sắc Bạch Khanh Thành vô cùng ngưng trọng:

- Vụ giết người này khiến cho cấp trên vô cùng coi trọng. Hung thủ tàn nhẫn như vậy tiềm phục trong dân chúng, nếu không thể bắt được, chỉ sợ sẽ có nhiều người bị hại hơn.

- Thế thì có liên quan gì đến bảo vệ cổng Phục Đại?

Tiêu Dương hỏi.

Bạch Khanh Thành chần chừ một chút rồi nói;

- Chỉ là tập trung vào phạm vi khu vực phá án mà thôi. Trải qua loại bỏ, có người đã từng nhìn thấy một người mặc đồng phục bảo vệ của trường xuất hiện tại hiện trường gây án. Hơn nữa còn rất khả nghi. Cho nên trọng điểm phá án của chúng tôi liền tập trung vào đây.

- Có lẽ hung thủ chỉ ném ra ngoài một viên đạn sương mù?

Bạch Khanh Thành hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Dương:

- Nhìn không ra, anh dường như rất có kinh nghiệm phá án?

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu.

- Không loại trừ khả năng này. Nhưng bây giờ, chỉ cần có một chút manh mối, tuyệt không thể bỏ qua.

Bạch Khanh Thành nói:

- Bao gồm luôn cả Phục Đại, những bảo an của các công ty lân cận có trang phục màu trắng đều được triệu tập đến, loại bỏ từng người. Tuy công việc rất nhiều, nhưng cũng sẽ dễ dàng để lại dấu vết phá án.

Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đứng lên:

- Đại tỷ, nếu như không còn việc gì khác, ta nên đi rồi. Thiết Anh vẫn còn đang ở lớp học chờ ta.

Bạch Khanh Thành khoát tay ý bảo Tiêu Dương ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng hỏi:

- Chờ một chút.

…….

………

Tại phòng học số 3 lầu một.

Tiếng vỗ tay như sấm sét vang lên. Một nữ sinh vừa biểu diễn xong, ngại ngùng đi xuống.

- Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô các bạn vừa có tiết mục biểu diễn.

Tô Tiểu San mỉm cười bước lên bục giảng, sau đó viết tên của bảy tiết mục, rồi quay người lại cười nói:

- Thời gian cũng không còn sớm, mọi người hãy nhanh chóng bỏ phiếu, từ trong bảy tiết mục chọn ra năm tiết mục. Bất luận các em yêu thích tiết mục nào thì cứ bình chọn.

Các sinh viên bên dưới lập tức lấy giấy bút viết ra năm tiết mục mà mình thích nhất. Sau đó Tô Tiểu San ra hiệu cho một vài sinh viên thu gom phiếu bầu chọn lại. Hơn nữa còn thống kê, rất nhanh đưa ra kết quả.

Biểu diễn ảo thuật của Dương Hoàn Nghị và đàn tranh của Quân Thiết Anh được bình chọn cao nhất. Còn có thêm ba tiết mục khác.

Sau khi Tô Tiểu San tuyên bố kết quả, liền giải tán lớp học.

Lúc này đã quá giờ tan học hai mươi phút, các sinh viên đã đói bụng, nhất thời xông ra ngoài nhanh như tia chớp.

Chưa đến năm phút, trong lớp chỉ còn lại Quân Thiết Anh và Tô Tiểu San đang sửa sang lại phiếu bầu chọn trên bục giảng. Sau khi quăng mấy chục phiếu bầu vào giỏ rác, mắt nhìn Quân Thiết Anh đang yên tĩnh đọc sách, Tô Tiểu San khẽ cười:

- Thiết Anh, Tiêu Dương còn chưa đến, chi bằng cô đưa em ra ngoài ăn cơm nhé?

Quân Thiết Anh ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Không cần đâu, Tô lão sư. Em đã bảo sẽ chờ anh ấy ở đây.

Tô Tiểu San nhẹ gật đầu, cầm bản tư liệu trong tay:

- Vậy cô về văn phòng xử lý chút chuyện. Khi Tiêu Dương đến, em bảo cậu ấy gọi điện cho cô. Cô có việc tìm cậu ấy.

Quân Thiết Anh gật đầu.

Sau khi Tô Tiểu San rời đi, Quân Thiết Anh cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Cô không chú ý đến, phía đối diện đang có hai cặp mắt nhìn mình.

Quân Thiết Anh ngồi ở hàng cuối cùng, sau khi mở cửa ra, phía đối diện có thể nhìn thấy rõ tình huống bên này.

- Chỉ có một mình Quân Thiết Anh?

Cô gái tên Mộng Nhi quay sang nhìn Tôn Thiến Thiến, nhẹ giọng hỏi:

- Thiến Thiến, không phải bạn rất muốn cho Thiết Anh xấu mặt một lần sao? Bây giờ…

Ánh mắt Tôn Thiến Thiến tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía đối diện, lạnh lùng nói:

- Vốn định đợi đến bữa tiệc tối mới làm nhục cô ả. Nhưng bây giờ đã có cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Nhưng mà…

Mộng Nhi do dự một chút:

- Bây giờ nhất thời chưa tìm được cách.

- Tôi tự có biện pháp. Mộng Nhi, bạn cứ chờ xem kịch vui đi.

Tôn Thiến Thiến bước ra khỏi phòng.

Mộng Nhi nhìn theo bóng lưng Tôn Thiến Thiến rời khỏi, rồi lại nhìn Quân Thiết Anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, xẹt qua một tia trào phúng.

- Kẻ nhảy nhót đều là thằng hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.