Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 31: Chương 31: Cô nương, đến giờ lên giường rồi




-Lăng Ngư Nhạn.

Tiêu Dương đi trên đường, trong đầu xẹt qua hình ảnh cô bé gặp trong thư viện, có chút cười khẽ, sau đó bước vào phòng trực ban ký túc xá nữ.

Bây giờ đã gần 11h khuya, không ít nữ sinh ra ngoài gặp bạn đã trở về.

Tiêu Dương ngồi trên ghế trước phòng trực ban, ánh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào từng nữ sinh.

Hắn làm bảo vệ cổng cũng không phải để trang trí. Không có hắn thì không sao. Đã có hắn rồi, tất nhiên không một nam sinh nào có thể trà trộn vào phòng ngủ của nữ sinh.

Đến trước cổng ký túc xá nữ, nam sinh phải dừng lại.

Tiêu Dương hiên ngang lẫm liệt trợn mắt, nghiễm nhiên chưa phát giác được hắn chính là một gã đàn ông trong phạm vi ký túc xá nữ.

Tuy có không ít nữ sinh có bạn trai đưa về, nhưng khi đến cửa cũng lưu luyến không chịu rời đi.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm hơn mười phút, ánh mắt có chút mỏi.

-Cái gì?

Hắn lập tức nhìn thấy một phong thư màu trắng trên bàn.

Bên ngoài phong thư không có bất kỳ chữ viết. Tiêu Dương mở ra, thấy có một tờ giấy.

-Điều lệ quản lý ký túc xá.

Tiêu Dương nhìn quét qua, đơn giản chỉ là những hạng mục công việc cần chú ý.

-Ký túc xá phải tắt đèn trước 12h.

-Sau 12:30, cổng ký túc xá phải được khóa lại.

Tiêu Dương ghi nhớ mấy điều quan trọng, sau đó đọc đến điều cuối cùng nhất.

-Xét thấy mấy năm gần đây, sinh viên ký túc xá nhiều lần phát sinh kéo trộm dây điện, sử dụng công suất điện đến mức tối đa tạo thành sự cố hỏa hoạn. Cho nên, nhân viên quản lý ký túc xá phải phối hợp với phòng có liên quan để giám sát, tránh sự cố phát sinh. Hàng ngày, nhân viên quản lý ký túc xá phải tiến hành kiểm tra một lần, phát hiện tình trạng kéo trộm điện, hoặc sử dụng những thiết bị tiêu hao điện lớn trong ký túc xá, nhân viên quản lý ký túc có quyền tịch thu tang vật và ghi biên bản.

-Dò xét...kiểm tra?

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, nhưng rồi có chút xấu hổ:

-Tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Nói như vậy, trước giờ ký túc xá nam có thể xuất hiện đại nương quản lý. Nhưng chưa từng có ký túc xá nữ có đại gia quản lý.

Tuy miệng thì nói có chút xấu hổ, nhưng thân hình Tiêu Dương đã vọt đến cửa, ánh mắt quét qua một bên, phát hiện bên trên có hai bộ quần áo.

-Đây là đồng phục của bảo vệ cổng.

Tiêu Dương cầm bộ quần áo giống với bộ quần áo của Lâm Tiểu Thảo như đúc.

Xem ra có người khi Tiêu Dương không có ở trong phòng đã đến tìm hắn, hơn nữa còn mang theo điều lệ quản lý ký túc xá và đồng phục bảo vệ đến cho hắn.

Tiêu Dương một tay cầm đồng phục bảo vệ mới tinh, bước vào phòng tắm, sau đó ngẩng đầu bước ra.

Bộ quần áo rất vừa với Tiêu Dương, dùng màu trắng làm màu chủ đạo, phong cách và chỉnh thể không khác biệt với trang phục bảo an bình thường.

Tiêu Dương mặc quần áo, trong tay cầm một cây côn ngắn, nghiễm nhiên trở thành một cảnh sát giao thông anh tuấn.

Tiêu Dương đối với bộ quần áo mới của mình hoàn toàn hài lòng. Khi bước ra khỏi phòng trực ban, ánh mắt tập trung vào những gian phòng còn sáng đèn, thần sắc mang theo chút thẹn thùng:

-Trường học này thật sự là làm khó người khác mà. Một đại trượng phu, có thể nào tùy tiện bước vào gian phòng của một cô nương chứ?

-Nhưng đây lại là chức trách của một bảo vệ cổng.

Tiêu Dương cố gắng thuyết phục bản thân của mình.

Dứt khoát bước lên bậc thang ký túc xá, rất nhiều cô gái đang đứng trước cửa phòng mình nói chuyện lập tức ngây người.

Tuy các cô biết bảo vệ ký túc xá của mình là một anh chàng đẹp trai. Hơn nữa ngày hôm nay cũng gây ra danh tiếng lớn. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, Tiêu đại gia đang nện bước lưu tinh từ đầu bậc thang đi đến.

-Anh ta muốn làm gì?

-Không phải thay đổi nhân viên quản lý ký túc xá đẹp trai rồi còn phải đi kiểm tra theo thông lệ sao?

Đúng như suy đoán của các cô, Tiêu Dương cảm nhận được phần đông ánh mắt tập trung trên người của mình, liền ngẩng đầu la lớn.

-Các cô nương, chú ý, Tiêu đại gia chuẩn bị kiểm tra phòng ngủ.

Tiêu Dương dựa theo quy củ, nghiêm khắc làm việc, trong lòng không quỷ, giọng nói thản nhiên.

Khí thế kia, uy phong kia, giống như huyện đại gia đi tuần lúc trước.

Sinh viên nữ lập tức ùa vào trong phòng ngủ.

Kiểm tra phòng ngủ.

Thanh âm tay chân luống cuống liên tiếp vang lên. Trong phòng nữ sinh có một số thứ không thể để đàn ông nhìn thấy. À, mà còn có thiết bị điện công suất cao.

Có rất nhiều.

Được một bảo vệ cổng đẹp trai tiến hành kiểm tra phòng ngủ, nhất thời, tòa nhà dãy A như gà bay chó chạy, loạn thành một bầy.

Tiêu đại gia ngược lại rất quan tâm đến nữ sinh, cũng không tiến hành kiểm tra ngay, thoải mái nhàn nhã đi lên tầng cao nhất, đồng thời miệng nhắc lớn.

-Các cô nương chú ý, Tiêu đại gia đến kiểm tra phòng ngủ.

Tiêu đại gia đi thẳng lên lầu tám, cũng không phát hiện điều gì khác thường. Ngược lại, ban đầu từ hai tay trống trơn, nay mang theo rất nhiều túi đựng thức ăn vặt. Đây không phải là Tiêu đại gia tịch thu, mà là các cô nương “hiếu kính” Tiêu đại gia.

Tiêu đại gia tọa trấn trước cửa, có đôi khi có khả năng nắm giữ quyền sinh sát của các cô. Nếu đắc tội với Tiêu đại gia, về trễ, hắn không chịu mở cửa thì làm sao bây giờ? Phòng ngủ nữ sinh không thiếu nhất chính là thức ăn vặt. Tiêu đại gia cũng vui vẻ tiếp nhận hảo ý của các cô, trong lòng thầm tính toán, lần sau đến có nên mang theo cái bao tải để đựng nhiều thức ăn hơn hay không.

Trên đường đi ngang phòng 106, Tiêu Dương mắt cũng không nhìn.

Tiêu đại gia vẫn là người rất nghĩa khí. Người trong phòng 106 là người nhà, đương nhiên là không cần kiểm tra rồi.

Sau khi tuần tra một lần, Tiêu Dương mỹ mãn mang theo hai túi đồ ăn vặt trở về cổng bảo vệ. Lúc này đã hơn 11h. Từng phòng ngủ sau lưng Tiêu Dương đều có những cái đầu thò ra dò xét. Thấy Tiêu Dương đã bước vào phòng trực ban, liền nhẹ nhàng thở ra.

-Anh chàng đẹp trai này thật thú vị.

-Haha, mình thấy bạn động sắc tâm rồi đấy, vừa ý anh chàng bảo vệ cổng ký túc xá chúng ta.

-Thôi đi, chẳng lẽ các người không thích trai đẹp? Bạn nhìn xem, người ta không những đẹp trai, mà biểu hiện của anh ấy ở sân vận động càng thể hiện khí khái của một nam tử hán. Quan trọng hơn, trường học sắp xếp cho anh ấy làm quản lý ký túc xá nữ, điều này nói lên, trai đẹp này là một chính nhân quân tử.

Cô gái này phân tích rất logic.

Tiêu đại gia đêm nay nhất định là chủ đề của dãy ký túc xá nữ A.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người về Tiêu Dương rất không tệ, giống như Tiếu Tiêu vậy, trước sự kiện cướp áo ngực, ấn tượng của cô với Tiêu đại gia vô cùng tốt.

Khi kim giờ chỉ số 12, các nữ sinh bỗng nhiên phát hiện cửa phòng trực ban đột nhiên mở ra.

Tiêu đại gia đi nhanh về phía ký túc xá.

-Anh ta muốn làm gì?

-Mẹ cha ơi, chẳng lẽ muốn tiếp tục kiểm tra?

Tiêu Dương bước đến gần bậc thang đầu ký túc xá, bất ngờ ngừng lại, ngẩng đầu, rống thật lớn.

-Cô nương, bây giờ là lúc lên giường rồi.

Lời nói vừa dứt, các nữ sinh liền trợn tròn mắt.

Chuyện gì vậy?

Một người, muốn đùa giỡn với cả ký túc xá nữ sinh?

Tiêu Dương dường như cũng cảm giác được lời nói của mình không ổn, vội vàng đổi giọng, lớn tiếng hô.

-Cô nương, bây giờ là lúc nên đi ngủ.

............

Phòng ngủ yên tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên sát khí trùng thiên, ngay lập tức như mưa đá rơi xuống.

Vèo.

Tiêu Dương thấy tình thế không ổn, nhanh chân chạy trở về.

Phanh! Phanh! Phanh.

Vô số chai nước khoáng như mưa đá nện xuống, vang lên bộp bộp sau lưng Tiêu Dương.

-Dám đùa bà à? Có bản lĩnh thì đừng chạy.

Thấy Tiêu đại gia chạy trối chết, các cô gái bật cười rũ rượi, nhưng sau đó cũng lần lượt tắt đèn. Biểu đạt của Tiêu đại gia có chút khác, nhưng cũng nhắc nhở các cô, giờ này nên tắt đèn đi ngủ. Đây là quy củ từ trước đến nay của ký túc xá. Nửa tháng trôi qua, các tân sinh viên cũng đã thích ứng được.

Ầm.

Tiêu Dương đóng cửa phòng trực lại, mồ hôi túa ra sau lưng.

Lắc đầu thở dài:

-Nữ tử và tiểu nhân đúng là khó dưỡng.

Tiêu Dương thấy phòng các nữ sinh đều đã tắt đèn, cũng không làm phiền bọn họ nữa, cầm một bộ quần áo đến phòng vệ sinh. Sau khi tắm nước nóng thoải mái, lúc này cũng đã 12h30, Tiêu Dương cầm chìa khóa ra khóa cổng ký túc xá lại, rồi trở về phòng đóng cửa sổ.

Tắm rửa xong, tinh thần cũng sảng khoái hơn, Tiêu Dương cũng không buồn ngủ, liền mở tivi, tùy ý xem một tiết mục. Cảm thấy nhàm chán liền tắt tivi, ánh mắt nhìn vào cái túi bên cạnh.

-Thiếu chút nữa quên mất.

Tiêu Dương vỗ nhẹ đầu.

Tô Thắng Kỷ bảo hắn viết bản kiểm điểm một vạn chữ, bây giờ giấy và bút mực cũng đã có rồi.

-Việc này không nên chậm trễ.

Tiêu Dương lập tức đứng lên, đem một tập giấy đặt trước mặt mình, sau đó mở túi lấy một nghiên mực tinh xảo. Đây là Tiêu Dương phải trải qua thiên tân vạn khổ, chém giết bằng miệng với một người bán hàng rong hơn nửa tiếng mới mua được với giá tám đồng.

Cẩn thận mài mực, thần sắc Tiêu Dương cũng từ từ lạnh trở lại, triệt để để tinh thần bình thản.

Ước chừng năm phút trôi qua, lỗ tai Tiêu Dương đột nhiên run lên.

Một thanh âm có chút sợ sệt vang lên bên tai Tiêu Dương.

Dường như có ai đang gọi nhưng không dám gọi lớn. Nếu không phải thính lực của Tiêu Dương khá tốt, đồng thời xung quanh lại yên tĩnh, thật khó mà nghe được tiếng kêu nhỏ như vậy.

-Đại nương...đại nương.

Thanh âm mang theo vài phần lo lắng, đồng thời cũng có chút lo sợ không yên.

-Là bên ngoài ký túc xá.

Tiêu Dương ngừng mài mực:

-Chẳng lẽ có nữ sinh về muộn?

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn cổng bảo vệ, đồng thời tiện tay lấy chìa khóa bước ra.

Đêm đen như mực, đúng là có một thân ảnh đứng trước cổng, hơi run nhẹ trong gió đêm.

-Đến rồi.

Tiêu Dương bước gần đến vài bước, mở cổng bảo vệ, nhờ ngọn đèn chiếu xuống nên nhìn thấy rõ dung mạo của cô gái, lập tức ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.