Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 53: Chương 53: Giá nhà mắc lắm có biết không?




Không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể biết thí luyện lần này khó khăn đến mức nào.

Mãi cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt để đối phó nên A Nhất đành tạm gác vấn đề này qua một bên, quyết định khôi phục thị giác của mình trước đã.

Cùng lúc này, ở trên một hoang mạc, một mảnh hồn phách khác của hắn vừa bị một vị tăng nhân trẻ tuổi dùng tích trượng đánh trúng rồi nghiền nát.

Đầu của A Nhất đau đớn như muốn vỡ tung. Cơn đau khiến cả người hắn co quắp, từng thớ thịt giật lên từng cơn, mạch máu sôi trào như muốn phun ra khỏi thân thể.

Hai hàm răng của hắn nghiến đến muốn nứt toét, mắt hắn trợn to, cố chấp không mở miệng để bản thân không phải hét lên đau đớn.

Cũng may, cơn đau đến nhanh nhưng rồi qua đi cũng nhanh, nó bất chợt hoàn toàn biến mất tựa như chưa từng ghé thăm.

Nuốt xuống ngụm máu trong miệng, A Nhất nhắm mắt thở phì phò. Hắn không hối hận! Cũng không có thời gian để mà hối hận, bởi lúc này việc duy nhất hắn cần làm chính là hoàn thành thí luyện.

A Nhất muốn về nhà.

Nghỉ ngơi một lát, hắn tự nhủ:

- Mình phải mau chóng lấy lại thị giác mới được!

Nghĩ vậy, ý thức của A Nhất lập tức bước vào vị diện của Thiên Âm chi hồn.

Phía trên biển máu của thế giới tối tăm này, vị thần chết mù lòa uy nghiêm lúc trước giờ chỉ còn lại mỗi một cái đầu đang trôi lơ lửng. Đây chính là mảnh Thiên Âm chi hồn cuối cùng của A Nhất. Nếu mất đi nó, ý thức của hắn cũng sẽ tiêu tán, từ đó trở thành một cái xác không hồn.

- --

A Nhất bắt đầu điều động Thiên Âm chi hồn để luyện thể và trị mắt. Vị thần linh mù lòa bị mạnh mẽ kéo ra khỏi giấc ngủ say, uể oải thức giấc khiến biển máu dậy sóng. Từng con sóng đỏ sậm thay nhau đập vào thềm đá như muốn nuốt chửng lấy thiếu niên.

Thiếu niên chậm chạp hạ xuống dưới, trong miệng vẫn còn đang than thở:

- Bọn họ chắc hẳn là đang rất mong chờ ta!

Mong chờ là khẳng định có. Khi nào A Nhất còn chưa tha thứ cho bản thân mình, khi nào Thiên Nhân tộc còn chưa bỏ qua được sự oán hận của mình với tu sĩ, thì “bọn họ” vẫn sẽ mãi mãi tồn tại, hoặc nên nói là, mãi mãi bị giam cầm trong biển máu.

Lúc đầu ngón chân của A Nhất sắp chạm đến biển máu thì ở phía trên, một con cá chép đen kịt dài chừng một sải tay đột ngột xuất hiện, nó dùng cái đuôi xinh đẹp dẻo dai của mình đánh bay cái đầu đang treo lủng lẳng trên không của Thiên Âm chi hồn.

Ở bên ngoài, A Nhất lại nghiến răng kìm nén để ngăn không cho tiếng hét của mình tràn ra khỏi miệng.

Không để cho A Nhất lấy lại tinh thần, cá chép lại một lần nữa lao đến trước cái đầu bất lực đang lăn lông lốc trên mặt đất kia như muốn tát thêm vài đòn cho hả giận.

A Nhất vội vàng lên tiếng cầu xin:

- Xin đừng...

Cá chép không thèm chú ý đến lời nói của hắn, vẫn quất thẳng đuôi, cái đầu uy nghiêm thần thánh lại bay xa, lăn năm sáu vòng mới ngừng lại được.

Cơ thể A Nhất co giật, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm. Trong cơn đau đớn của thần hồn, A Nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ấm ức của một đứa bé:

- Khiến ngươi phá nhà của người khác! Bại hoại! Trả nhà cho ta!

Giọng nói hung dữ và nội dung của câu nói khiến A Nhất giật nảy mình. Hắn cố nén cơn đau đang dằn vặt bản thân, gian nan hỏi:

- Nhà? Nhà của tiểu đệ ở đâu?

Cá chép tức giận quát, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút ủy khuất:

- Nhà ta chính là nhà của ta! Nhà của ngươi tông vào nhà của ta làm nó bể mất rồi. Ngươi mau đền cho ta!

Nói rồi nó lại lao về phía cái đầu, muốn trút thêm vài đòn cho hả giận.

A Nhất thấy thế lập tức dùng hết sức lực của mình để né tránh, nói nhanh:

- Tiểu đệ, khoan đã! Ta xin lỗi vì đã vô tình phá hư nhà của đệ! Ta sẽ tìm một ngôi nhà mới tốt hơn, đẹp hơn đền cho đệ! Có được không?

Cá chép lập tức ngừng lại, thút thít hỏi:

- Có thật không?

A Nhất cứng lại, cảm giác tội lỗi như dao cắt, tầm mắt hơi có chút né tránh, hắn bối rối trả lời:

- Ta cũng không chắc chắn lắm! Nhưng mà ta hứa ta nhất định sẽ cố hết sức!

A Nhất nhớ lại lúc hắn giải cứu Mạc Nguyệt, huyết trì của hắn đã phá vỡ một phiến không gian. Nơi đó nhất định là nhà mà cá chép nói đến.

Cá chép hằm hè khó chịu:

- Ta muốn một nơi tối tăm! Chỗ này của ngươi cũng đủ tối thế nhưng nó đã có chủ mất rồi. Tên đó cứ suốt ngày gào gào thét thét làm ta rất khó chịu.

Nghe vậy, ánh mắt của A Nhất theo bản năng nhìn về phía đại dương máu tươi vô cùng vô tận. Hắn biết ở dưới đó đang có thứ gì nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi.

Một lát nữa khi hắn nhảy vào đó để vận chuyển linh lực trị mắt, thứ kia nhất định sẽ lại bám theo, tìm cơ hội hắn gục ngã để ra tay.

Không chết không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.