Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 232: Chương 232: Tiểu Lộc Nữ Hiệp không phải người?




“Sư phụ ở trên, xin nhận Tiểu An một lạy!”

“Lang Nha, tên của ngươi là Lang Nha.”

“Sư phụ, tại sao ta phải đổi tên, Tiểu An có gì không tốt sao?”

“Bởi vì Tiểu An chỉ là kẻ chăn cừu, còn Lang Nha là người giang hồ.”

“Vâng, sư phụ.”



“Sư phụ, tại sao Tiểu Hạnh chết rồi?”

“Bởi vì Tiểu Hạnh làm chậm trễ việc luyện võ của ngươi.”

“Nhưng sư phụ, người thân duy nhất của ta là Tiểu Hạnh.”

“Người thân của Tiểu An mới là Tiểu Hạnh, ngươi không phải.”

“Sư phụ, ngài cũng không phải thân nhân của ta sao?”

“Ta cũng không phải. Nhớ kỹ, chỉ có võ công mới là thân nhân, thân nhân duy nhất của ngươi.”

“Vâng, sư phụ.”



“Sư phụ, tại sao ngài chỉ truyền cho ta Lang Nha Thương Pháp?”

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Ta muốn Huyết Lang Liệp Sát Đại Pháp.”

“Ta không thể dạy cho ngươi.”

“Tại sao?”

“Vì đó là tâm pháp bí mật của ta, không thể truyền cho người ngoài.”

“Ta là đệ tử duy nhất của ngài, cũng là người ngoài sao?”

“Đừng nói là ngươi, dù là cha mẹ, vợ con của ta cũng là người ngoài. Nhớ kỹ, trên đời này ngoại trừ chính bản thân ngươi ra, tất cả những kẻ còn lại đều là người ngoài, mà người ngoài thì không đáng tin.”

“Vâng, sư phụ.”



“Sư phụ, chúng ta vào ngôi chùa này làm gì?”

“Để trộm, hoặc cướp.”

“Trộm? Cướp? Thứ gì vậy sư phụ?”

“Nghe nói trụ trì nơi đây được cao tăng Thiếu Lâm tặng cho một viên Tiểu Hoàn Đan, đến nay vẫn được cung làm bảo vật trấn tự, mục tiêu của chúng ta chính là nó.”

“Một viên? Cho ta hả sư phụ?”

“Không phải cho ngươi, cho ta.”

“Vậy sư phụ dẫn theo ta làm gì?”

“Để ngươi làm con mồi.”

“Sư phụ, trong chùa sao lại có loại tượng hung ác như vậy, nhìn ta đến run rẩy chân tay, trông sợ quá!”

“Đó là tượng Minh Vương hàng ma, nghe nói đám đầu trọc bày ra để chấn nhiếp kẻ ác. Nhớ kỹ, ngươi không được sợ, nếu có kẻ dám cản đường ngươi đạt được lợi ích, dù là thần Phật cũng phải chết.”

“Vâng, sư phụ.”



“Sư phụ, tại sao ngài không nói chuyện?”

“…”

“Đệ tử quên mất, ngài bị ta giết mất rồi.”

“…”

“Sư phụ, hóa ra ngài giấu Huyết Lang Liệp Sát Bí Pháp ở đây, hại ta tìm đến khổ. Ồ, lại còn có Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật sao? Đệ tử đành vui vẻ nhận lấy vậy.”

“…”

“Sư phụ, ngài nói đúng lắm, bất kỳ kẻ nào dám cản đường ta đạt được lợi ích đều phải chết, cho nên ngài hãy yên nghỉ đi sư phụ!”

“…”

“Phải rồi, ở dưới cửu tuyền, nếu có gặp được Tiểu Hạnh, ngài nhớ giúp ta bảo bọc nó, đừng để cho đám cô hồn dã quỹ khác ức hiếp.”

“…”

“Đừng từ chối, nếu không mỗi năm đến ngày giỗ của sư phụ, đệ tử sẽ không cúng đồ ăn cho ngài đâu, để ngài làm một con quỷ đói.”

“…”

Chuyện cũ thay nhau nổi lên trong đầu như đèn kéo quân, Lang Nha Lão Tổ biết đường sinh mệnh của bản thân có lẽ tới đây đã tận, vậy nên khi nhìn thấy Thất Diệp Phi Hoa bay tới, lão cũng không hóa thủy để né tránh, chỉ lấy sự trầm mặc để đối diện tử vong.

‘Sư phụ, ngươi chỉ nói cho ta biết nếu gặp kẻ cản đường thì dù là thần Phật cũng phải chết, nhưng ngươi lại không dạy ta làm sao giết chết thần Phật.’

‘Hay là… để có thể đồ thần diệt Phật, ta… trước tiên… phải thành thần… thành Phật?’

‘Sư phụ, Tiểu Hạnh… Lang Nha, Tiểu An tới đoàn tụ với các ngươi.’

Không có ai đứng ra trả lời cho Lang Nha Lão Tổ biết, và lão vĩnh viễn cũng không có cơ hội để biết, lão không có tương lai, cũng mất đi hiện tại, thứ lão để lại sau này chỉ có thể là một nắm cát vàng.

Về phần Từ Hiền, nghe thông báo hoàn thành nhiệm vụ vang lên bên tai, hắn biết lần này Lang Nha Lão Tổ đã chết thật, không có kim thiền thoát xác hay lý đại đào cương gì đó, chỉ có một thi thể bằng xương bằng thịt.

Dù là như vậy, các bắp thịt của hắn vẫn trong trạng thái căng cứng, chân khí trong người vẫn luôn vận hành với tốc độ cao, mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, cẩn thận đề phòng.

Một lần nữa tiến vào trạng thái Tọa Vong, Từ Hiền cũng không chê bẩn mà ngồi thẳng xuống đất, tay trái chống lên đầu chuôi đao, từ tốn mà rằng: “Nghe danh Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, không biết ngài có thể xuất hiện cho Thiên Hồ được thỏa ước mong? Đó nhất định sẽ là một vinh hạnh to lớn đối với tại hạ.”

Nói là ước mong, nhưng phần nhiều là vì hắn muốn để Tiểu Lộc Nữ Hiệp lộ diện mà thôi, đối với một người dù bản thân đã dùng tới【Tọa Vong Kinh】vẫn không thể phát hiện hành tung, Từ Hiền đương nhiên phải ôm lòng cảnh giác.

Lúc Từ Hiền hỏi xong, chưa đến ba nhịp thở sau, một tiếng cười tinh nghịch có phần linh lung kỳ ảo chợt vang vọng nơi rừng cây, nghe vào lại chẳng biết xuất phát từ đâu, nên hắn cũng không nhọc công tìm kiếm làm gì, chỉ im lặng chờ đợi chủ nhân của giọng cười lên tiếng.

Quả nhiên, thấy hắn không có phản ứng gì, Tiểu Lộc Nữ Hiệp cũng không cười nữa, thay vào đó lại nói: “Vinh hạnh to lớn? Tiểu hồ ly ngươi nói dối không chớp mắt, bổn nữ hiệp trông ngươi bình tĩnh như vậy, nào có chút háo hức gì để xưng là thỏa ước mong?”

Từ Hiền còn chưa kịp giải thích, Tiểu Lộc Nữ Hiệp kia lại nói: “Mà thôi vậy, ta thấy đao pháp của ngươi cũng không tệ, Hậu Thiên cảnh có thể làm được như này cũng hiếm thấy, đúng là có tư cách để bổn nữ hiệp hiện thân.”

Vừa dứt lời, một cơn gió bất chợt thoảng qua, dưới ánh trăng, một thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa không trung, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống đất từ hơn chục trượng cao, lúc chạm đất, đến một tiếng động nhỏ nhất cũng không để lại, đủ để thấy thân pháp cao minh cỡ nào.

Cách đó bốn trượng, Từ Hiền nhìn dáng người yểu điệu vừa xuất hiện trước mắt mình, trong lòng lập tức dấy lên kinh đào hãi lãng, nội tâm khiếp sợ không gì sánh được, dù công phu hàm dưỡng có sâu tới đâu cũng không giấu được vẻ thất thố trên mặt mình lúc này.

Này không phải vì Từ Hiền bị dung nhan của Tiểu Lộc Nữ Hiệp làm điên đảo, bởi khác với mặt nạ Thiên Hồ của hắn, chiếc mặt nạ mai hoa lộc của nàng hoàn toàn che khuất khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đầy linh động kia ra mà thôi.

Từ Hiền kinh hãi như vậy, là vì ngay khi nhìn thấy hình dáng của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, hắn có dùng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】để điều tra cảnh giới lẫn Thiện Ác khí của nàng, kết quả nhận được…

Cảnh giới của nàng như một làn sương mù hư ảo, thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu, nhưng đó chưa phải nguyên nhân để Từ Hiền thất thố tới vậy.

Nguyên nhân chính để Từ Hiền cả kinh khiếp hãi, đó chính là vì Tiểu Lộc Nữ Hiệp không có Thiện Ác khí.

Đúng vậy, không phải quá ít hay quá nhiều, mà là hoàn toàn không có, không tồn tại.

Mà dựa theo nhận định trước đó của hắn, chỉ có duy nhất một loại người không có Thiện Ác khí, đó chính là người chết.

Hoặc cũng có thể, Tiểu Lộc Nữ Hiệp này… không phải người?

Có lẽ chính vì thế, nên dù đã dùng đến【Tọa Vong Kinh】mà hắn cũng không phát hiện được nàng?

Không lo được việc lục tìm chiến lợi phẩm trên người Lang Nha Lão Tổ, Từ Hiền lúc này thu hồi vẻ thất thố trước đó, chỉ là đôi mắt vẫn hết sức ngưng trọng, nhìn Tiểu Lộc Nữ Hiệp không chớp mắt, như thể muốn phân biệt xem nàng rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào.

Mặc dù Từ Hiền che giấu rất nhanh, nhưng Tiểu Lộc Nữ Hiệp đương nhiên sẽ không quên ánh mắt kinh hãi trước đó của hắn, thế là bèn ra vẻ hiếu kỳ hỏi rằng: “Chuyện gì khiến ngươi kinh ngạc như vậy, tiểu hồ ly? Hay là ngươi thật sự nhận biết bổn nữ hiệp?”

Chưa vội trả lời, Từ Hiền hơi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, cố gắng dùng tâm nhãn để xác định sự tồn tại của nàng, nhưng kết quả vẫn y như cũ.

‘Có phần giống với Tọa Vong, chỉ có thể nhìn mà không thể cảm, nhưng tại sao lại bất phân thiện ác?’ Từ Hiền nghĩ mãi không hiểu.

‘Tiểu hồ ly, ngươi đang tìm đường ngụy biện sao?’ Thấy hắn không trả lời, Tiểu Lộc Nữ Hiệp lập tức lên tiếng chất vấn, giọng điệu có năm phần giống một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nghe vậy, Từ Hiền lập tức tỏ vẻ cáo lỗi: “Thiên Hồ nào dám? Tại hạ chỉ là quá mức kinh hỉ khi thấy nữ hiệp ngài xuất hiện, đến bây giờ vẫn chưa dám tin, nên cần định thần lại mà thôi. Nếu có khiến ngài hiểu lầm, tại hạ xin…”

“Ngươi nói dối!” Chẳng đợi Từ Hiền nói hết câu, âm lượng của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại tăng cao ba phần, lớn giọng ngắt lời hắn.

Tuy là giọng nói nghe có phần trẻ con, nhưng thái độ lại hết sức nghiêm túc, chém đinh chặt sắt, như thể nàng có thể biện rõ thật giả trong lời của kẻ khác.

Từ Hiền nghe vậy, bất chợt nghĩ đến【Cảm Tâm Quyết】của Công Tôn tiên sinh, hắn vốn cho rằng【Tọa Vong Kinh】có thể che giấu được môn Kỳ Công Dị Thuật đó, nhưng bây giờ xem ra bản thân cả nghĩ quá rồi.

Hoặc cũng có thể là thủ đoạn cảm tâm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp quá cao thâm.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách biện giải, hắn lại nghe nàng bảo rằng: “Kẻ dối trá nên bị trừng trị!”

‘Cái gì?’ Từ Hiền nghe xong liền nhướn mày, sau đó lập tức thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã rút thanh đại kiếm to quá cỡ sau lưng ra, chân phải giẫm nhẹ lên đất một cái liền hóa thành hắc ảnh, trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách với hắn.

Nắng mưa thất thường, đây chính là một trong những lý do mà Từ Hiền rất ít giao hữu với nữ nhân, dù là Hứa phu nhân thì hắn vẫn ôm một phần kính nhi viễn chi để đối đãi.

‘Ngang ngược như vậy…’ Rút đao phóng ngược về sau, Từ Hiền lấy nội lực hút phần cán dài của Phi Hiệp đao vào tay, sau đó nối thẳng vào chuôi.

Một viên【Tiên Thiên Đan】trượt xuống lòng bàn tay của hắn.

Hắn vốn không có ý định đánh với Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhưng nếu cô nàng này đã không chịu nói phải trái, hắn cũng chấp nhận chiều theo.

‘Huống hồ còn có nhiệm vụ…’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.