Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 9: Chương 9




Sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản, Như Thúy lại bận rộn rửa mặt trang điểm, Thanh Y cùng Lam Y giúp nàng búi kiểu tóc của phu nhân, dùng trâm phượng hàm châu bằng vàng cài lên trên tóc, sau đó lại thay một bộ y phục thêu hoa văn tinh tế, lại làm tăng thêm mấy phần khí chất của một phu nhân nên có, chỉ cần nàng không mở miệng, nếu nàng mà mở miệng thì sẽ bị biến thành một nha đầu ngốc nghếch.

Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Lương cũng đã chuẩn bị xong, mặc dù là tân hôn, nhưng hắn vẫn mặc một bộ y phục bằng gấm trắng tinh như cũ, chỉ có là ở ống tay áo được thêu hoa văn phú quý, nhưng dù sao vẫn là thời gian tân hôn, mặc như vậy không thích hợp chút nào. Như Thúy quen hắn mấy năm, cũng biết phong cách ăn mặc của hắn, chỉ thích trắng thuần, thật hợp với dung mạo của hắn, thực sự là phiêu phiêu dục tiên, phong thái nho nhã, làm cho người khác không tự chủ mà nhìn ngây người.

Nhưng Như Thúy cảm thấy, Ôn Lương mặc một thân bạch y như vậy tạo cho nàng cảm thấy không chân thực, dường như không hợp với tính cách của hắn cho lắm, trước đây nàng cảm thấy không rõ ràng lắm, nhưng từ hôm qua bước chân vào phủ Trấn quốc công, nàng rất rõ ràng tính cách của nàng và hắn vốn dĩ bất đồng.

Bọn nha hoàn liếc mắt một cái, cúi mặt xuống không dám lên tiếng, chỉ có Ngọc Sênh xưa nay đều ôn nhu, được Ôn Lương tin cậy mới lên tiếng khuyên nhủ: “Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn của ngài, sao lại có thể ăn mặc đơn giản như vậy?” ‘Cẩn thận lão gia tức giận.’ nhưng câu nói cuối cùng này nàng ta chỉ dám để trong lòng, Ngọc Sênh biết, quan hệ giữa Ôn Lương và Trấn quốc công quan hệ không tốt lắm, tránh nói ra lại chọc tức Ôn Lương.

Ôn Lương điềm đạm nói: “Không sao.”

Không muốn nói nhiều, Ôn Lương liền dắt tay Như Thúy đi ra ngoài.

Ngọc Sênh nhíu mày, trong lòng thở dài. Nàng ta biết, tam thiếu gia từ trước đến giờ đều bài xích phủ Trấn quốc công, thậm chí ghét cay ghét đắng cái phủ này. Nhưng nói như thế nào đi nữa, hắn cũng là đứa con trai của chính thất duy nhất của phủ Trấn quốc công, sau này phải kế thừa tước vị, làm sao có thể tùy hứng được? Về sau, chủ của phủ Trấn quốc công này chỉ có thể là của tam thiếu gia, nàng ta đã hứa với mẫu thân, phải chăm sóc tốt tam thiếu gia, ai cũng đừng mong chiếm vị trí của nàng ta. Kể cả Trấn quốc công phu nhân cũng đừng mơ tưởng!

Sắc trời đã sáng hẳn, mọi cảnh vật trong phủ Trấn quốc công đều rõ ràng. Lúc này đã là tháng mười, trong viện, hoa và cây cảnh đều rụng lá, đều là theo hướng suy tàn, cũng không có gì đẹp mắt, mà bố cục trong phủ của một ít quan lớn cũng không khác biệt so với phủ Trấn quốc công là bao.

Như Thúy nhìn sắc trời, nhìn đến từng bước chân Ôn Lương đi qua.

Một đường đi tới, hai người không nói chuyện, lúc gần đến chính sảnh, hai cô nương mặc y phục nha hoàn thượng đẳng đứng đợi ở trước cửa, xa xa trông thấy Ôn Lương cùng Như Thúy đi đến, đều mang vẻ mặt tươi cười.

“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, hai người đã tới, mọi người đều đã đến đủ, đang chờ hai người.” Trong đó một nha hoàn dung mạo khả ái, ánh mắt dừng trên người Ôn Lương một chút rồi nói.

Nha hoàn còn lại thấy Ôn Lương không giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt tỏa sáng, nhưng lại xem thường Như Thúy ngốc nghếch một bước nhảy lên cây làm phượng hoàng. Hai nha hoàn này là đều là nha hoàn nhất đẳng, xưa nay đều được Trấn quốc công phu nhân xem trọng, lần này cho hai nàng ra nghênh đón phu thê Ôn Lương, là nể mặt đích tử duy nhất của phủ Trấn quốc công này biết bao nhiêu.

Ôn Lương hướng các nàng gật đầu, thần sắc đạm bạc xa cách, không nói gì thêm, kéo Như Thúy đi vào.

Hôm nay là ngày tân nương đến ra mắt dâng trà thỉnh an các vị trưởng bối, trong chính sảnh, mười mấy người ngồi theo đúng thứ tự.

Lúc hai người tiến vào, Như Thúy cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú, nàng đoán những người này hẳn là đang tò mò muốn biết chính thê của đích tử duy nhất của phủ Trấn quốc công rốt cuộc có bộ dạng như thế nào. Nhưng, dưới ánh mắt của mọi người, nàng chỉ là một nữ tử dung nhan tầm trung, hẳn là đã làm cho bọn họ thất vọng. Hơn nữa, Ôn Lương là một nam nhân quá mức xuất sắc, nàng đứng ở bên người của Ôn Lương giống như là một hạt bụi nhỏ bị dính vào viên minh châu đang tỏa ánh hào quang, làm cho mọi người có cảm giác muốn loại bỏ đi hạt bụi là nàng.

“Thúy Nhi, đây là phụ thân và mẫu thân.” Ôn Lương mang theo Như Thúy đến trước mặt vợ chồng Trấn quốc công hành lễ.

Như Thúy vốn đã âm thầm quan sát những người đang có mặt ở đây, nghe tiếng Ôn Lương gọi mình “Thúy Nhi”, bất chợt rùng mình một cái, khóe miệng cong xuống, định kháng nghị nhưng lại nghĩ đến trường hợp này không thích hợp, cho nên cũng không nói gì thêm, liền hành lễ cung kính dâng trà cho vợ chồng Trấn quốc công, sau đó lại theo sự hướng dẫn của Ôn Lương hành lễ với đại ca Ôn Doãn cũng đại tẩu Tần thị. Sau đó đối với một số người ngang hàng hoặc là hậu bối thì chỉ cần chào hỏi qua, nhận lễ thỉnh an của bọn họ là được.

Hôm nay chỉ là lễ ra mắt mọi người trong phủ, ngày hôm sau còn phải đi bái kiến các vị trưởng bối trong tộc. Trấn quốc công có bốn vị huynh đệ, trong đó Trấn quốc công là huynh trưởng, sau khi Trấn quốc công kế vị, ba vị thúc phụ tách ra ba phủ riêng biệt, trừ tứ thúc làm quan ở kinh thành, còn lại nhị thúc và tam thúc đều ở Thanh Châu Thành.

Vì thân phận của Ôn Lương đặc thù, cho nên mọi người cũng không làm khó bọn họ. Trấn quốc công phu nhân tặng cho nàng một đôi vòng ngọc, hòa nhã nói với nàng nhanh chóng vì phủ Trấn quốc công mà sinh hài tử, Như Thúy ôn nhu ngoan ngoãn dạ, thật sự là ngoan không tưởng tưởng nổi.

Lão Trấn quốc công thì trước sau chỉ trưng ra một bản mặt, cô dâu kính trà cũng là nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ. Trấn quốc công phu nhân sắm vai từ mẫu, dễ thân cận. Mà đại ca Ôn Doãn tướng mạo rất giống Trấn quốc công, vì đã qua tuổi ba mươi cho nên trầm mặc ít nói, còn đại tẩu là cháu ruột của Trấn quốc công phu nhân, tướng mạo đoan trang, nhìn ra là một nữ tử khôn khéo.

Như Thúy trong lòng sớm đã có chuẩn bị, trước lúc xuất giá, vương phi đã có cho nàng hiểu qua tình hình phủ Trấn quốc công, trong phủ Trấn quốc công có năm thiếu gia cùng bốn tiểu thư, trong đó nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia do Trấn quốc công phu nhân sinh ra, còn lại đều là thứ xuất, mà nhị thiếu gia Ôn gia mất sớm, hiện tại chỉ còn bốn thiếu gia. Về phần bốn tiểu thư, trừ tứ tiểu thư Ôn Uyển là do Trấn quốc công phu nhân sinh ra, còn lại là do di nương sinh ra, đại tiểu thư đã xuất giá, còn lại vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ.

Trong lòng đã nắm rõ, lại thêm Ôn Lương ở một bên giới thiệu, không lâu sau Như Thúy đều nhận biết hết người trong phủ Trấn quốc công, trừ tứ tiểu thư ra, còn lại các đệ đệ, muội muội đều cung kính đến thỉnh an, Như Thúy đều cho mỗi người một phần quà gặp mặt. Đại ca Ôn Doãn cùng tứ đệ Ôn An đều đã lập gia thất, cũng đã có con, những tiểu oa nhi đều nhìn mập mạp như bánh bao nhưng cũng rất lanh lợi, được nhũ mẫu dẫn vào thỉnh an.

Kính trà, gặp mặt sau một canh giờ cuối cùng cũng đã kết thúc. Lúc này hạ nhân đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, theo nghi lễ, con dâu mới phải hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa xong mới được phép ăn. Đạo lý này nàng hiểu, cho nên nét mặt thản nhiên, toàn bộ quá trình hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa sáng không hoang mang, làm cho người trong phủ Trấn quốc công có chút ngoài ý muốn, khí chất này thật không nhìn ra nàng đã từng là một nha hoàn, chẳng lẽ vị Túc vương phi đoản mệnh trong truyền thuyết kia thật sự dạy dỗ nàng rất tốt.

Nghĩ đến vị Túc vương phi kia, không khỏi nghĩ đến những biệt danh mà người ta đặt cho nàng: Nữ nhân đoản mệnh, nữ nhân ghen tỵ và là nữ nhân duy nhất của Túc vương…..

Trong lòng Trấn quốc công đột nhiên tỉnh ngộ: nữ nhân này sẽ không giống như Túc vương phi, là một bình giấm cực lớn, không cho phép trượng phu tam thê tứ thiếp chứ? Như vậy, Ôn gia đến bao giờ mới có con nối dòng đây?

Tất cả nữ quyến ở đây cũng nghĩ đến điều ấy, biểu hiện của các nàng giống như không thèm quan tâm đến Túc vương phi, thậm chí còn mong nàng mắc bệnh không sinh được con cho Túc vương gia, nhưng trong lòng lại vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ với nàng, vì nàng được Túc vương gia sủng ái cả đời! Nữ nhân, cả đời ngoại trừ vinh hoa phú quý, còn muốn trượng phu mình một lòng một dạ với các nàng. Mà tam thiếu phu nhân này được một tay Túc vương phi dạy dỗ, phải chăng cũng sẽ đem nam nhân của nàng quản thật chặt?

Vợ chồng Trấn quốc công liếc mắt nhìn nhau, lão Trấn quốc công ra một quyết định, lát nữa sẽ để Trấn quốc công phu nhân nói chuyện với tam thiếu phu nhân, để cho nàng có thể chấp nhận Ôn Lương nạp thiếp.

Đồ ăn sáng bày la liệt trên bàn, nhưng mọi người đều chìm sâu vào trong suy nghĩ của chính mình.

Kết thúc bữa sáng, nam nữ tách ra. Mặc dù đều là người một nhà, nhưng ngày thường nam và nữ ở dưới một mái hiên sẽ không tiếp xúc với nhau quá nhiều. Trước khi rời đi, Ôn Lương quyến luyến nhìn Như Thúy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại nhớ đến tính cách của nàng, trong lòng lập tức buông lỏng, thản nhiên rời đi.

Đại tẩu tỏ vẻ thân thiết, nắm tay Như Thúy nói: “Muội đã gả qua đây, thì cũng là người của phủ Trấn quốc công, có cái gì không hiểu có thể hỏi tỷ, không cần phải ngại.”

Như Thúy lộ ra nét mặt tươi cười, nhưng không kém phần nghiêm túc, nói: “Muội biết rồi, chỉ sợ lúc đấy lại gây phiền phức cho mẫu thân và đại tẩu.”

Mọi người thấy nàng nói chuyện khách khí, lại cười ái muội, thay nhau bắt chuyện với nàng, Như Thúy đều đối đáp ngắn gọn. Như Thúy hôm nay nói chuyện rất ít, hầu như là nghe nhiều nói ít, cho nên những nữ nhân trong phủ Trấn quốc công đều cảm giác được Như Thúy không giống với người thường, ngược lại thấy tính tình tốt của nàng bây giờ lại sinh ra một tia khinh miệt, cảm thấy nàng trừ có Túc vương phi nâng đỡ còn lại không có gì, cho nên không đáng ngại.

Trong lòng mọi người tâm tư lập tức buông lỏng, vốn dĩ đối với nàng thái độ nhàn nhạt, bây giờ lại thân thiết mà nói chuyện.

Nói chuyện một lúc, Trấn quốc công phu nhân có vẻ hơi mệt, cho nên để cho con dâu trưởng dẫn con dâu mới đi tham quan trong phủ. Thẳng đến trưa, mọi người lại tụ tập cùng một chỗ dùng ngọ thiện (cơm trưa), ăn xong Như Thúy theo Ôn Lương trở lại biệt viện nghỉ ngơi.

“Nha đầu, các nàng không làm khó nàng chứ?” Ôn Lương biết nàng sẽ không lỗ mãng, nhưng trong phủ Trấn quốc công trắng đen khó phân biệt, cho nên vẫn không nhịn được lo lắng.

Như Thúy cười một lúc, nói: “Không có, mẫu thân cùng đại tẩu đều dễ tính, các muội muội cũng rất ngoan, chỉ có là tứ muội hơi hoạt bát một chút, xem thiếp là biết không có khó chịu.”

Ôn Lương tay đang bưng tách trà, cười nói: “Tứ muội là đích nữ duy nhất trong phủ, đương nhiên rất được cưng chiều.”

“Ôn đại nhân chàng cũng vậy sao?” Như Thúy tò mò hỏi.

Ôn Lương phiền muộn liếc nhìn nàng, chẳng lẽ, trong lòng nàng, hắn không phải là một nam nhân không phải chịu khổ cực, hắn anh tuấn tiêu sái, có mưu có dũng, là một nam nhân đáng tin cậy sao? Hắn điểm nào giống như được chiều chuộng?

Tựa hồ nhìn ra được phiền muộn trong lòng hắn, Như Thúy nói thêm một câu: “Ôn đại nhân, chàng yên tâm đi, mặc dù chàng được chiều chuộng, nhưng nhìn rất cứng cáp.” Đang nói, lại nhìn đến bộ phận nào đó của hắn, trên mặt lộ ra nét đồng tình, khẳng định gật đầu.

Tốt lắm, nàng giải thích càng làm cho hắn càng thêm buồn bực, Ôn Lương nhất thời lộ ra một ý nghĩ, muốn đè nha đầu kia xuống giường, làm cho nàng nhận thức được hắn có bao nhiêu “cứng cáp”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.