[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Cho nên khi Hách Quả Tử nhận được tin người gác cổng bẩm báo là Cố Xạ đang ở ngay ngoài cửa thì thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

“Cố Xạ? Ông xác định là Cố Xạ?”

Hắn mở to mắt.

Người gác cổng bị phản ứng của hắn làm cho sợ đến mức run run, còn tưởng rằng lão gia nhà mình làm chuyện gì có lỗi với Cố Xạ nên rụt rè nói:

“Tiểu nhân làm gác cổng cũng vài chục năm rồi, chắc chắn là Cố Xạ không thể nghi ngờ.”

Hắn dừng lại một chút, lại cảm thấy bắt người cótiền, giúp người gặp nạn, thuận tiện nói:

“Huyện nha có cửa sau, đi qua ngõ tắt nhỏ chính là đường lớn phía tây, tiểu ca có thể bảo đại nhân chạy theo đường đó.”

Hách Quả Tử ngây ra:

“Đi đâu?”

“Muốn đi đâu thì đi đến đó chứ sao. Ta biết thái độ làm người của Cố Xạ kia, tuyệt sẽ không quấn lấy đến chết không buông. Nếu đại nhân không có đây, hắn hơn nửa là sẽ rời đi.”

Người gác cổng một lòng bày kế cho chủ nhân, mặc dù nghĩ theo hướng khác với Hách Quả Tử nhưng ngược lại có hiệu quả như nhau.

Hách Quả Tử nghe vậy trong lòng khẽ động, ngẫm lại lại nghĩ: thiếu gia coi trọng Cố Xạ như thế, vạn nhất biết mình từ chối hắn ở ngoài cửa sợ là sẽ không vui. Tuy là nói sẽ không làm gì mình, nhưng thiếu gia bệnh nặng mới khỏi, nhỡ như bởi vậy mà tích tụ trong lòng thì tội của mình quả thực là quá lớn.

Hắn còn đang do dự chưa quyết định, liền nhìn thấy một thanh niên thản nhiên đi qua cổng vòm đi thẳng về phía bên này.

“Ngươi là ai?”

Hách Quả Tử nhảy ra.

Thanh niên hoa phục nhướn mày.

“Cố Xạ.”

“Ngươi là Cố Xạ?”

Hách Quả Tử lắp bắp kinh hãi không khỏi nhìn hắn cẩn thận, quả thực là tướng mạo đẹp dáng người tốt, còn phong lưu phóng khoáng hơn tiểu quan đầu bài của Đàn Hương Lâu kia, càng khiến thiếu gia nhà mình bối rối. Năm đó bởi vì một công tử Y Vũ, thiếu gia nhà mình liền rơi vào tình cảnh bây giờ, lại không biết Cố Xạ nhìn qua đã biết là lợi hại hơn công tử Y Vũ gấp trăm lần này sẽ còn quậy ra đến chuyện gì nữa.

Cố Xạ từ nhỏ đã bị người ta đánh giá mãi đến quen, cũng không cảm thấy khác thường, đôi mắt chuyển động khắp bốn phía, hỏi:

“Đào Mặc đâu?”

“Đang nghe Kim sư gia giảng bài.”

Hách Quả Tử trả lời theo bản năng.

“Ở chỗ nào?”

Hách Quả Tử vừa muốn trả lời, lập tức cảnh giác:

“Vì sao ta phải nói cho ngài?”

Cố Xạ nheo mắt lại.

Hách Quả Tử lập tức cảm thấy lạnh đến thấu tim, kiên trì nói:

“Thiếu gia đọc sách chưa bao giờ cho người khác quấy rầy. Ngài có chuyện gì để ta vào báo lại là được.”

“Đọc sách?”

Ánh mắt Cố Xạ từ từ bay xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hách Quả Tử thầm khó chịu trong lòng. Bản thân mình rõ ràng là một người sống sờ sờ, hắn nói không nhìn thì không nhìn? Tốt xấu gì bọn họ vừa rồi hãy còn nói chuyện không phải sao!

“Bảo y đến đây.”

Cố Xạ nói xong, bước vào thư phòng mà Hách Quả Tử vừa mới ngồi, tìm một vị trí có thể phơi nắng được khoan thai ngồi xuống.

Hách Quả Tử giật mình nhìn hắn. Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải một người chủ động như thế, đi vào phủ đệ nhà người khác như vào vườn sau của nhà mình.

“Dâng trà.”

Ngón trỏ của Cố Xạ gõ nhẹ trên mặt bàn một cái.

“Vâng.”

Người gác cổng thưa một tiếng quay đầu chạy đi.

Hách Quả Tử muốn gọi ông ta lạicảm thấy bản thân mình keo kiệt quá mức, thuận tiện nói:

“Ngài chờ ở đây, ta đi báo cho thiếu gia nhà ta.”

Cố Xạ không để ý đến hắn, giống như đang ngồi thiền.

Hách Quả Tử xoay người bỏ chạy, cũng không phải là đi tìm Đào Mặc như lời hắn nói mà là đi tìm lão Đào.

Lão Đào nghe thấy Cố Xạ tự mình tiến đến cũng kinh ngạc một hồi. Đã nhiều ngày nay ông cố ý hỏi thăm tình hình của huyện Đàm Dương, hiểu biết rất nhiều về thân thế của vị đệ tử quan môn này của tiên sinh Nhất Chuy, biết người này trước giờ không thích quan hệ với người khác mà chỉ thỉnh thoảng xã giao với huynh đệ đồng môn. Lại biết hắn tâm cao khí ngạo, tài học hơn người, được tiên sinh Nhất Chuy chân truyền. Tuy rằng không đi vào cửa quan nhưng trong đám đồng môn nếu có ai gặp phải vụ kiện cáo khó khăn đều sẽ đến thỉnh giáo hắn, cũng chưa từng không thành công bao giờ. Nhân vật như vậy lại chủ động đến cửa, sao có thể không khiến ông lo lắng không hiểu ra sao?

“Hắn có nói gì không?”

“Hắn nói đến tìm thiếu gia.”

Hách Quả Tử do dự một chút vẫn là nói chuyện Đào Mặc trước đó kêu hắn đến quý phủ của Cố Xạ trình thiếp ra.

Lão Đào nhíu mày:

“Thiếu gia thật sự muốn kết giao với hắn?”

Hách Quả Tử thấp giọng:

“Bộ dáng của Cố Xạ kia quả thực là không tồi.”

Lão Đào trừng mắt liếc hắn một cái:

“Đừng vội nói bậy!”

“Vâng.”

“Ngươi đã bẩm báo việc này cho thiếu gia rồi đi.”

“… Vâng.”

Hách Quả Tử đang muốn đi lại bị lão Đào gọi lại.

“Về sau những chuyện như thế này không cần chạy đến hỏi ta, trực tiếp bẩm báo cho thiếu gia là được.”

Lão Đào dừng lại một chút, có chút thâm ý nhìn hắn.

“Đừng có quên thiếu gia mới là người đứng đầu một phủ này.”

Hách Quả Tử giật mình một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt đó của ông giống như một chậu nước lạnh giội xuống, vội vã rời đi.

Đào Mặc đang nghe Kim sư gia giảng bài đến váng đầu trướng não, nghe được là Cố Xạ đến phủ, động đậy một cái liền xông ra ngoài.

Vọt ra bên ngoài cửa được khoảng chừng năm sáu bước lại phát hiện ra mình thất thố quá mức, vội vã chạy về nói với Kim sư gia đang chậm rãi gập sách lại:

“Sư gia giảng thật hay, học trò được lợi không ít.”

Y nói xong thành thành thật thật mà cúi mình vái chào, lại chạy đi.

Làm hại Kim sư gia thấy y cúi đầu liền hoảng sợ, đang muốn cúi đầu đáp lễ lại xấu hổ cứng người đứng tại chỗ.

Hách Quả Tử ở bên cạnh giải thích:

“Sư gia đừng trách. Thiếu gia trước kia cũng không thích đọc sách, nhưng tôn sư trọng đạo thì làm được không tệ.”

Kim sư gia vội nói:

“Không dám. Tại hạ cũng chỉ là một sư gia mà chủ nhân mời về, thỉnh thoảng đọc chút sách thôi, hai chữ quý ‘sư’, ‘đạo’ này quả thực là không dám nhận.”

Nhưng vừa rồi Đào Mặc thi lễ quả thật là có chút khiến lão thay đổi cái nhìn của mình với y trước đó. Cũng bởi vậy, lão có thể nhìn ra chủ nhân này không phải giả ngu mà là khờ thật, lại càng không dám ở trong huyện nha này dính dáng vào nhiều, nhiều lắm lĩnh một phần bổng lộc, làm tốt việc ghi chép, dưỡng lão là được.

Nhưng những gì Kim sư gia nghĩ cũng không phải điều mà Đào Mặc quan tâm.

Y hiện tại đang toàn tâm toàn ý nhớ thương Cố Xạ, hai chân phóng nhanh như bay, đến khi vọt thẳng vào thư phòng còn chưa thu lại được, bị vọt lên bốn năm bước mới ngừng lại, ngượng ngùng quay đầu nhìn Cố Xạ đang ngồi dựa bên cửa sổ.

“Cố, Cố công tử… Huynh đã đến rồi?”

Đào Mặc vừa thở vừa mặt mày hớn hở mà tiếp đón.

Cố Xạ chỉ vào chén trà trên bàn, trong ngữ điệu mang theo chán ghét.

“Trà kém.”

Đào Mặc đỏ mặt, vội vàng tiến đến chuyển chén trà qua chỗ khác.

“Ta rót lại một chén khác cho huynh?”

“Đổ?”

Một chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho sắc mặt Đào Mặc càng đỏ.

“Pha?….. Đun?”

Cố Xạ vẫn không nói gì như cũ.

Đào Mặc đối dốt đặc cán mai về trà đạo, đành phải nói:

“Bằng không, huynh thích uống loại trà thế nào để ta đi mua về?”

“Vì sao lỡ hẹn?”

Cố Xạ chuyển đề tài.

“Hôm qua có một vụ kiện, ta phải thăng đường.”

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, khí thế của Đào Mặc yếu đi rất nhiều, lại vẫn cố nói:

“Ta là quan phụ mẫu ở địa phương, nên lấy việc dân chúng làm trọng.”

Cố Xạ nhìn chằm chằm thẳng tắp vào y.

Đào Mặc bị hắn nhìn đến mức toàn thân trở nên khô nóng, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Cố Xạ:

“Việc ngươi muốn thỉnh giáo có liên quan đến vụ án hôm qua?”

Đào Mặc thực ra cũng chưa nghĩ đến phải thỉnh giáo cái gì, nghe hắn nói như thế liền vội gật đầu không ngừng.

Cố Xạ:

“Vậy sau đó là người nào đến chỉ điểm cho ngươi?”

“Chưa từng có ai đến chỉ điểm.”

Đào Mặc có chút sợ hãi bất an.

“Là xử hỏng rồi sao?”

Môi Cố Xạ mím lại.

Tim Đào Mặc lập tức đập loạn xạ:

“Ta biết ta không biết chữ, cũng chưa hiểu rõ hết luật pháp, nhưng ta thật sự muốn làm một vị quan tốt. Nếu như huynh cảm thấy ta xử không tốt thì ta nguyện ý mời Liêu thị và Vương Bằng quay lại đây xử lại một lần nữa.”

Cố Xạ im lặng không nói, y lại càng bất an không yên hơn:

“Ta có phải là không nên phạt trượng hắn? Ta chỉ là không nhịn được, bằng không ta mời hắn lại đâyđể cho hắn tự mình đánh lại?”

Cố Xạ nhìn y gấp đến độ gãi đầu loạn xạ, ánh mắt khẽ lay động:

“Đây chỉ là án nhỏ tầm thường. Ngày khác nếu ngươi lại có vấn đề gì khó, có thể đến hỏi ta.”

Đào Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt không khỏi toát lên vẻ chờ đợi. Lại thấy Cố Xạ đứng dậy đi ra ngoài y vội vàng nói:

“Huynh phải đi?”

Cố Xạ quay đầu lại, gương mặt trong trẻo lạnh lùng:

“Có việc gì?”

“Nếu huynh không chê thì chi bằng ở lại dùng bữa?”

Đào Mặc ngượng ngùng hỏi.

Khóe mắt Cố Xạ liếc về phía trà trong cái chén bị ghét bỏ kia một cái.

Đào Mặc lập tức ỉu xìu.

Từ huyện nha quay về phủ, Cố Xạ đi thẳng vào thư phòng.

Cố Tiểu Giáp đang thu dọn, nhìn thấy hắn tiến vào liền cầm lấy một tờ giấy nói:

“Công tử, cái này có cần giữ lại không?”

Cố Xạ đưa tay nhận lấy, phía trên là bốn chữ Khải ngay ngắn: Mẫu tử tình thâm.

Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ có chút đăm chiêu, liền ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Qua một lúc sau, Cố Xạ chậm rãi xé tờ giấy kia ném cho hắn.

Cố Tiểu Giáp tò mò hỏi:

“Tờ giấy này vốn là viết cho vị tụng sư kia mà?”

Hắn biết công tử nhà mình thường xuyên bày mưu tính kế cho mấy vị sư huynh đệ.

Cố Xạ miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái.

Cố Tiểu Giáp lè lưỡi không dám hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.