Hey! Em Trai Đẹp Cách Vách!

Chương 8: Chương 8: Hắn giận mình sao không đẩy cậu ra




Được một hôm thảnh thơi thì cậu nhận làm thêm cả ca sáng.

Thế là sáng sớm đã rục rịch dậy chuẩn bị đi làm, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy em đẹp trai vừa chạy bộ trở về.

“Chăm lắm! Tiếp tục phát huy, rèn body đẹp để anh mày ngắm!”

“Thần kinh.”

Em trai đẹp, em đẹp trai vì em đẹp nên em có quyền độc mồm.

Anh chấp nhận.

Cái cậu Quân hay làm cùng đã xin nghỉ việc từ tuần trước, má nó, may vcl!

Nên giờ động lực đi làm hiện tại của cậu chỉ thu hẹp lại bốn chữ “Vì tiền mà đến“.

Công việc của cậu rất đơn giản, chỉ cần bưng bê thức uống đồ ăn nhanh, không có việc gì thì đứng một chỗ nhìn khách cười cho qua ngày.

Nghe đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.

Thời điểm đông khách, chạy tới chạy lui không cẩn thận đưa nhầm bàn, với khách hiền không nói, vớ phải mấy người khó tính thì xác định.

Rồi mấy mẹ có người yêu rồi thì tem tém lại, còn đến đây liếc liếc gạ gẫm cậu, hại cậu bị thằng người yêu mấy mụ đe dọa đòi đánh hãi vl.

“Bưng ra bàn số 9.”

Nhận lấy khay đựng đầy ắp đồ ăn vặt, cậu cẩn thận từng bước đi, bưng đến bàn số 9.

Má nó.

Chó Nam!

“Tao đến tìm mày thì thằng Nam bảo mày đi làm thêm rồi.”

“Anh tìm tôi có việc gì vậy?” - Cậu chỉnh tông giọng nhỏ nhẹ lại. Vừa nói vừa đặt đồ ăn vặt lên bàn.

Khi không mò đến tận chỗ cậu làm việc!! Mà còn đúng lúc khách đông!!

“Ở đây nhiều người không tiện nói.”

Thằng Nam nói vậy hại nội tâm của cậu dày vò thầm lật bàn 69 lần.

(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Bây giờ mày mới biết điều đấy à!!

Bình thường có hai hot boy nên còn đỡ, giờ Quân nghỉ việc chỉ còn cậu nên tất nhiên việc thêm nặng.

Chạy tới chạy lui chóng cả mặt.

Kiến nghị ông chủ tháng này phải tăng lương cho tuiiiiii!!!!

Chờ Ngọc Hưng tầm 10 phút, bạn Nam hết chịu nổi đứng dậy đi tìm chủ quán bắt lão phải cho cậu nghỉ sớm.

“Tao có việc, 30 phút sau quay lại.”

Nói xong thằng Nam phóng xe đi mất hút.

Cơ mà 30 phút nữa cậu cũng có xong ca làm đâu.

Thế mà 30 phút sau thằng Nam quay lại, ông chủ cho cậu nghỉ ca luôn.

Khổ là cửa kính của quán trong suốt, từ trong ai cũng thấy Ngọc Hưng ngồi vào trong xe của anh đầu gấu.

Kèo này xong phim Ngọc Hưng rồi, sắp phải đi xin việc mới cmnr.

“Thằng Hồ Tuấn mai nó về đến đây rồi.”

Đầu của bạn Hưng bây giờ chỉ nghĩ đến kiếm việc, nó nói mới ngơ ngác hỏi lại.

“Tao bảo thằng bồ cũ của mày mai về đây rồi!”

Bị nó hét thẳng vào tai, bạn Hưng ngơ ngác hỏi.

“Quân á?”

“Ơ thằng óc chó này? Quân là thằng nào?”

Đù mẹ quê vl, nhầm crush cũ sang người yêu cũ.

“Tuấn á?”

Thằng Nam gật đầu dọa cho bạn nhỏ Hưng mặt tái mét.

“Xong phim tao rồi còn gì nữa!!!”

“Nó có hỏi tao là mày có người yêu mới chưa.”

Tim đập thình thịch, Ngọc Hưng chờ đợi xem thằng bạn nó để mình sống hay dồn chỗ chết.

“Tao chưa trả lời.”

Về đến nhà, Ngọc Hưng sang thẳng phòng em trai đẹp để xin tí muối.

Em trai đẹp không biết gì mà dám trêu ngươi cậu.

“Giờ mới nhận ra não thiếu i-ốt nên bổ sung à?”

Cậu rắc muối quanh cửa phòng, xong, dành ra một ít ném vào mặt em trai đẹp.

“Trừ vong đuổi tà đó!”

Ngay sau đó bị nó tóm lại. Đầu cậu bị nó kẹp nách gồng lên.

Má nó thằng chó này trâu bò quá!! Cậu sắp ngất cmnr!!

Đến tối, Ngọc Hưng bắt đầu diễn vai boy tâm trạng. Nửa đêm đi ra cửa phòng, thẫn thờ ngước lên trời cao.

Mồm không tự chủ được, hát.

“Nhìn trời cao, khoảng trời iu mà em lỡ dành cho anhhhhh~ Giờ mây đen quyện thà--”

“Sủa.”

Tiện tay cầm cái dép lào quăng sang cái thằng phòng bên cũng đang chầu chực ở cửa.

Nhảy lò cò sang lượm lại dép, Ngọc Hưng sấn tới ngồi gần Hoàng Dũng.

“Có tâm sự gì hả?” - Cậu hỏi.

“Không.”

Cậu cũng chẳng nói gì thêm, thành ra ban đêm khuya khoắt có hai thằng đực rựa ngồi cạnh nhau ngắm sao trời.

Cũng tầm này năm ngoái, cậu vẫn còn cùng Hồ Vũ Tuấn ngồi ngắm sao như thế.

Lần đầu gặp nhau là tại cái hẻm gần xóm trọ, lúc đấy cậu đi qua thấy Vũ Tuấn đang nằm bệt ra rồi.

Dính phải chó Nam đã là tai họa rồi, lần này không muốn dính thêm con chó nào nữa.

Nhưng nhìn người nọ bê bết máu rất thương tâm, không biết đẹp trai không nhìn nhìn thân người lực lưỡng lắm.

Hàng ngon, hàng ngon.

A di đà phật, con không hề có tà niệm.

Vuốt ngực, Ngọc Hưng vẫn nhẫn tâm đi qua để rồi có tiếng thều thào vọng tới.

“Không cứu, tao sẽ nhớ... nhớ mặt mày... Tao truy... truy sát.”

“....”

(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Sắp chết mà bản sắc giang hồ vẫn sâu đậm vậy bố!!

Cắn răng đi đến, Ngọc Hưng ngồi xổm, tay run run vén ngược tóc mái người này. Xác nhận có đẹp trai nên quyết định cứu.

Đưa vào bệnh viện, dùng điện thoại của Vũ Tuấn đưa cho, cậu nhắn tin cho người nhà người này rồi đi về.

Mất tổng cộng 100k tiền taxi để cứu trai đẹp.

Có đáng không?

Đáng.

Vì khoảng hai hôm sau chính người này đến tận cửa gặp cậu. Đưa cho cậu một xấp tiền.

“10 triệu.”

“Em xin.”

Nhanh gọn lẹ, đưa tiền, nhận tiền, muốn đóng cửa thì hắn ta xông vào.

Hỏi sao tìm ra cậu nhanh vậy, hóa ra thằng này quen chó Nam. Hỏi sao chỉ cần tả lại chỗ gặp rồi hình dáng là lập tức thằng Nam đoán ra cậu.

Dây dưa một thời gian, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cứ thế là thành người yêu lúc nào không hay.

Nhưng quả thật dây vào người giang hồ là không tốt. Chó Nam hay ra vẻ nhưng cũng chỉ là thiếu gia nhà giàu có quan hệ với giang hồ.

Còn Vũ Tuấn là dân giang hồ đích thực, người ta hay gọi hắn là Hồ Tuấn, Tuấn Xương.

Thành ra dây dưa với Vũ Tuấn hại cho Ngọc Hưng mấy phen bị kẻ thù của hắn đánh. Chưa kể mấy lần không có chó Nam cứu thì ăn mấy nhát mã tấu cmnr.

Khuyên Vũ Tuấn rời giang hồ thì hắn nói đã dấn thân vào rồi không thoát ra được.

Sợ liên lụy thì chỉ có thể chia tay.

Và, vâng, chia tay thật luôn. Nhưng người đề nghị chia tay lại là Vũ Tuấn.

Ngay sau đó Vũ Tuấn tìm từng ổ giang hồ có máu mặt trong khu vực để răng đe, rồi nhanh chóng rời khỏi tỉnh này.

Bẵng đi cũng được một năm.

Nhớ hắn có nói “Nếu anh quay lại mà em vẫn chưa có người yêu, liệu hồn“.

Tự nhiên bên má bị táp bép một cái, Ngọc Hưng sực tỉnh quay phắt sang lườm Hoàng Dũng.

“Có muỗi.”

Lòng đang đầy sầu lo, Ngọc Hưng cũng chả nổi giận. Nhàn nhạt hỏi.

“Này. Chú em nghĩ sao về việc quay lại với người yêu cũ?”

“Không bao giờ.”

“Thật á? Tưởng chú mày yêu sâu đậm lắm mà?”

Thằng Dũng nhìn nhìn mảng hồng hồng trên cái má bánh bao của Ngọc Hưng, đoạn, nghĩ xem có nên táp bên kia cho cân xứng không.

Lắc lắc đầu, Hoàng Dũng bảo.

“Hồi đó thấy cô ấy xinh nhất trường, chủ động tỏ tình. Chia tay lại không quá đau thường như mình tưởng. Rất bình thường.”

“Nói rõ xem.”

“Không còn lưu luyến. Tình cảm khi đó có lẽ là chỉ là nhất thời cảm mến vẻ đẹp.”

Cứ tự nhiên mà khoác tay lên bờ vai rắn chắc của em trai đẹp, Ngọc Hưng nói.

“Thế không phải là yêu rồi. Chú em cứ từ từ bình tõm. Sẽ tìm ra được người mình thực sự rung động.”

Ngưng một lúc, lại trải lòng.

“Một người khiến mày biết rằng buông tay là bài học đau lòng nhất.”

Đang muốn gạt cái tay của tên đàn anh cơ hội này thì chợt khựng lại, Hoàng Dũng thấy hai mắt Ngọc Hưng long lanh long lanh.

Có lẽ là sắp khóc. Không biết khóc vì cái gì.

Trong lòng hắn nổi lên phức tạp trước giờ chưa từng có.

Xong, thấy bụng mình bị sờ sờ.

“Sàm sỡ trai đẹp khiến anh đạt được thành tựu xúc động muốn khóc!”

Táp bép vào má còn lại của Ngọc Hưng, Hoàng Dũng tự chửi mình lo bò trắng răng.

Đóng cửa một lúc, lại khẽ hé ra thấy cậu vẫn còn ngồi đó. Hắn mở cửa lôi cậu vào trong phòng.

“Ngủ đi. Lải nhải tôi không ngủ được.”

“Hức... Hức...”

Đó, khóc thật rồi kìa.

Lại lợi dụng mà dụi đầu vào lòng hắn.

Hắn giận mình sao không đẩy cậu ra.

_______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.