Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 11: Chương 11: Không ai có thể quay về thời niên thiếu (5)




Dịch: CP88

Tháng mười hai trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng. Ngày hôm qua Ôn Dĩ Ninh lấy lương, vì chưa thành nhân viên chính thức nên cũng không nhiều, nhưng nghĩ tới mấy ngàn đồng trong thẻ cũng có cảm giác an toàn hơn. Cô gửi cho Giang Liên Tuyết hai ngàn, đầu kia nhận, cũng không đáp lại một câu.

Đúng lúc tiền nhà đến hạn, bởi vì quá đắt đỏ nên cô cảm thấy không thuê nổi nữa, hay ngày nay đã dọn đi, dời vào một căn thuê chung với một cô bé đã thỏa thuận tốt. Cô bé đó sang năm thi tốt nghiệp, rất thanh tú, tên cũng dễ nhớ, gọi là Đinh Đang.

Gần đây hiếm khi gặp bóng dáng Trần Táp, bay qua bay lại giữa hai nơi Bắc Kinh và Thượng Hải, sắp xếp chu toàn những công việc liên quan. Ôn Dĩ Ninh ở lại văn phòng, những người nhân viên văn phòng đều thích nói chuyện phiếm trong lúc rảnh rỗi. Chiếc túi xách đẹp này mua ở đâu, nhà hàng nào ăn ngon, chủ đề gì cũng có, sau đó cũng nghe được không ít tin bát quái trong công ty.

Tán gẫu con đường phát tài của tập toàn Á Hối, tán gẫu sóng ngầm lúc nào cũng trực phun trào trong cục diện phức tạp của tầng quản lý cao cấp mỗi khi mở họp, tán gẫu ai về phe ai. Tán gẫu về Kha Lễ, nói trợ lý Kha 31 tuổi vẫn còn độc thân mỗi tháng sẽ được lĩnh một khoản phúc lợi của công ty, coi như là an ủi độc thân cẩu.

Ôn Dĩ Ninh nghe được thì bật cười, phúc lợi kiểu này cũng đủ đặc biệt, “Độc thân đều sẽ có số tiền kia hả?”

“Cũng không phải ai cũng có, Đường tổng không có đây.”

Mấy người cười ầm lên. Càng nói chủ đề lại càng đi xa hơn.

“Ôi chao, mấy người nói xem, Đường tổng độc thân thật hả?”

“Đúng không? Chưa từng nghe nói là có.”

“Còn non lắm.” Một người nhíu mày nói: “Lúc trước từng lên hot search đấy, đã đọc chưa? Là xe của Đường tổng, chính là cái Bentley kia.”

“Hả! Chị nói An Lam phải không?” Một người khác kích động, “Mọi người nhất định là không biết rồi, cô ấy bạn từ thuở ấu thơ của Đường tổng, cùng nhau lớn lên. Hai nhà nhất định là còn có lợi ích liên kết với nhau, hình như bác của An Lam cũng hay xuất hiện trên thời sự nữa cơ.”

“Xuỵt! Đừng nói nữa!” Không biết là ai nhận ra trước, vội vàng ngắt ngang câu chuyện. Trần Táp từ bao giờ đã lặng yên không một tiếng động đứng giữa khu làm việc.

Một ánh mắt đảo qua, mọi người lập tức cúi đầu tìm việc làm.

Trần Táp cứ đứng như vậy chừng mười giây, nhưng chỉ mười giây đó cũng đã đủ ép xuống một lực uy hiếp đủ lớn. Cuối cùng, cô ấy hướng về bên trái, nói với Ôn Dĩ Ninh: “Cô đi theo tôi.”

Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, theo sau Trần Táp. Trần Táp đẩy cửa phòng làm việc, đặt túi xách lên ghế sô pha, sau đó cầm điện thoại bàn gọi đi. Điện thoại đặt giữa gò má và vai, bàn tay tự do lật giở tài liệu.

Năm phút sau cô ấy mới đặt điện thoại xuống, không ngẩng đầu nói: “Cô chuẩn bị công tác tiếp đón đi, ngày mai có một công ty nước ngoài đến khảo sát.”

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, “Vâng.”

Trần Táp ký xong một tập văn kiện, mới ngẩng đầu nhìn cô, “Mời tiệc để cho Kim Mậu làm, Tần phó tổng và Lâm phó tổng tiếp khách. Cô sắp xếp vị trí, đừng làm ra sai lầm về thứ tự.”

Dặn dò xong trọng điểm, Trần Táp lại nói: “Làm cho tốt.”

Tuy vẫn là làm việc vặt, nhưng phân lượng và tính chất công việc đã không giống nhau. Phần công việc này đối với Ôn Dĩ Ninh không tính là xa lạ, trước đây mấy công việc như vậy ở truyền thông Nghĩa Thiên đều làm đến mức quen thuộc.

Nhân sinh ngươi nói không được, cách nói mười hai năm một vòng tuần hoàn này cũng không thể tính, gập ghềnh lên xuống, dù là giai đoạn nào cũng đều có thể là một khởi đầu mới.

Trần Táp bận rộn kêu gọi đầu tư, cũng xem xét mấy chương trình giải trí có vốn đầu tư lớn trong năm sau của mấy nhà đài, sàng lọc để chọn nhà đầu tư chủ chốt. Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy tên công ty ngày mai tới khảo sát, kinh ngạc trong chốc lát. Khó trách Trần Táp lại tỏ ra nghiêm túc như vậy.

Tuy là thời gian gấp rút, nhưng phần công việc của Ôn Dĩ Ninh vẫn chu toàn đâu vào đấy. Ngày hôm sau, Trần Táp nói: “Cô đi cùng tôi.”

Âu phục trang trọng, môi đánh son đỏ, cực kỳ có phong thái. Ôn Dĩ Ninh nhìn cô ấy, như thấy được bóng dáng của một vị lãnh đạo xinh đẹp cường thịnh của nền kinh tế nước nhà. Trong vòng xã giao dùng mưu trí tranh đấu này, năng lực có thừa, hàng thật giá thật danh bất hư truyền.

Đoàn khảo sát có khoảng mười người, Ôn Dĩ Ninh đi ngay phía sau Trần Táp, âm thầm đánh mắt quan sát một vòng. Trong đoàn có một người đàn ông Nhật Bản đi cuối cùng, tuổi tác hẳn đã lớn, tóc còn có vài sợi điểm bạc. Trần Táp dùng tiếng Anh báo cáo, người kia lật giở tư liệu, thi thoảng lại nhíu mày liếc mắt Trần Táp đứng trên đài,. Ôn Dĩ Ninh đứng gần cửa, hôm nay vẫn là làm nhiệm vụ chạy vặt, bưng nước rót trà. Cô chú ý đến vị này, sau đó tra thử danh sách trong tay một chút, tuổi tác, quốc tịch, sở thích đặc biệt. Những thông tin này đã sớm chuẩn bị xong, chỉ có chức vị của người này là để trống.

Trên đài, Trần Táp đang giới thiệu kế hoạch phát triển lĩnh vực thông minh của tập đoàn Á Hối, sự thiết lập đầy triển vọng của trung tâm đã mở rộng sang cả chiến lược tận dụng tài nguyên phong phú của khu vực. Những thuật ngữ chuyên ngành này đều cực kỳ khó hiểu, người kia cũng càng lúc nhíu mày càng sâu. Ôn Dĩ Ninh đi lên trước, hơi gập eo, dùng tiếng Nhật nhỏ giọng bắt chuyện: “Cần giúp đỡ không ạ?”

Đối phương lập tức vui vẻ nhìn sang cô, Ôn Dĩ Ninh liền duy trì tư thế kính cẩn lễ phép này đem toàn bộ những lời Trần Táp nói dùng tiếng Nhật thuật lại một lần. Tốc độ và ngữ cảm vô cùng trôi chảy, gần như là song song phiên dịch.

Ánh mắt của Trần Táp giống như vô tình rơi xuống người cô, thời gian hội nghị còn khá dài, tiến hành được đến phút thứ mười thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Kha Lễ từ bên ngoài đi vào. Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, cũng là chọn lúc trên màn chiếu đang cho chạy tư liệu bằng hình ảnh, bởi vậy nên có cực ít người phát hiện ra.

Kha Lễ đặt tay trên lưng ghế tựa phía sau Ôn Dĩ Ninh, một tay kia vỗ nhẹ vai cô. Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, trong mắt thoáng nét kinh ngạc. Kha Lễ làm động tác xuỵt, cười với cô rồi đi ra ngoài.

Bao quanh phòng hội nghị đều là cửa sổ kính sát đất, Ôn Dĩ Ninh đưa mắt nhìn theo, thấy Kha Lễ đi theo sau Đường Kỳ Sâm. Hai người đều mặc âu phục, màu sắc tương đồng, bóng lưng thẳng tắp, đến cả bước đi cũng mang theo gió.

Một ngày đón tiếp thuận lợi kết thúc, Ôn Dĩ Ninh đi theo tiễn đoàn khảo sát, trước khi ngồi vào xe vị nam sĩ kia còn đặc biệt giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng với Ôn Dĩ Ninh. Cũng là sau này mới biết vị lão nhân này lại chính là giám đốc phụ trách khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của công ty đối phương.

Bởi vì chuyện này mà Trần Táp đã khiển trách cả phòng ban một trận, công đoạn điều tra nghiên cứu trước không cẩn thận nên mới bỏ sót thông tin của một nhân vật quan trọng như vậy. Thời điểm cô ấy dạy dỗ người, đuôi lông mày và đáy mắt đều toát lên nghiêm khắc, giọng nói âm trầm, Ôn Dĩ Ninh thậm chí còn thoáng nhìn thấy trên trán của vị chủ quản đứng bên cạnh lấm tấm mồ hôi.

Mãi đến giờ tan tầm bầu không khí mới dần hòa hoãn lại. Ôn Dĩ Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Trần Táp từ trong văn phòng đi ra, lúc đi qua chỗ ngồi của cô đột nhiên nói: “Hết giờ làm phải về nhà?”

Ôn Dĩ Ninh hơi sửng sốt, “Vâng.”

“Đi thôi, ngồi xe tôi.” Trần Táp bỏ lại một câu nói đó, cũng không chờ cô trả lời đã đi trước.

Nơi ở mới của Ôn Dĩ Ninh có chút xa, từ Phố Đông lái về đó cũng phải mất một giờ, lại còn là giờ cao điểm, hai người cứ như vậy bị chặn lại ngay dưới chân cầu vượt. Trần Táp chờ đến mất bình tĩnh, sờ soạng bao thuốc lá trong túi xách, kẹp một điếu giữa hai ngón tay, cửa sổ cũng được mở ra để thông gió

Hỏi cô: “Một điếu?”

Ôn Dĩ Ninh nói: “Tôi không hút.”

Trần Táp chậm rãi thổi ra một hơi, tay trái gác lên bệ cửa sổ rồi nói: “Tôi cũng không nghiện.”

Hỏi đáp hời hợt, ngươi hỏi ta đáp kết thúc cũng không còn biết tiếp tục thế nào nữa rồi. Hết một điếu thuốc, Trần Táp tìm viên kẹo thả vào miệng rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã xem qua CV, chuyên ngành học là tiếng Anh, vì sao còn biết cả tiếng Nhật?”

“Khi còn đi học rảnh rỗi, mỗi thứ sẽ học một chút.”

Lời này nghe ra nghiêm tốn, tựa như chuồn chuồn lướt nước lại tựa như gió thổi qua, nhưng quan sát biểu hiện ngày hôm nay của cô thì không thể đơn giản coi là “một chút” như vậy rồi. Học đến thành thạo, năng lực phản ứng nhanh, tính toán một chút cũng phải là người đã học tới bốn, năm năm. Còn có thể có một phần bản lĩnh này, không dễ dàng.

Nhưng Trần Táp cũng không tiếp lời cô, chỉ hỏi: “Vì sao muốn đổi nghề?”

Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh đáp: “Nhân lúc tuổi còn trẻ trải nghiệm những loại công việc khác nhau.”

Lại hàn huyên thêm vài câu, Trần Táp hỏi cô: “Trong những người tôi dẫn dắt cũng không thiếu người trẻ tuổi, làm việc năng nổ nhiệt tình. Đây là ưu điểm, nhưng cũng sẽ dễ nổi tính bốc đồng, làm ầm lên chỉ vì những chuyện không đâu. Ở trong cùng một nhóm với nhau, cái gì có thể bàn tán, cái gì không, không nên là người không biết chừng mực, dễ dàng đắc ý. Cô vừa tới, nhất định có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, tâm sự nhiều với bọn họ hơn một chút cũng tốt.”

Lời này ngoài mặt là như mây trôi gió thoảng, nhưng Ôn Dĩ Ninh nghe ra được, âm thầm ám chỉ, thâm tàng bất lộ.

Yên lặng vài giây, cô nói với Trần Táp: “Tôi biết cái nhìn hiện tại của giám đốc về tôi.”

Câu nói đầu tiên đã trực tiếp vạch trần thăm dò ẩn giấu tìm tòi, Trần Táp thu hồi ý cười, trở về biểu hiện trầm ổn vốn có.

Ôn Dĩ Ninh nói: “Tôi là từ truyền thông Nghĩa Thiên bị đẩy ra, có thể đến Á Hối đúng là nhờ sự khuyến khích của trợ lý Kha. Nhưng không phải do tôi nể tình hay nể mặt ai cả, cũng chưa từng nghĩ sẽ ỷ vào ai ôm theo may mắn trong lòng. Tôi chỉ làm công việc của mình, cầm một phần tiền lương, làm một phần công việc, những chuyện khác tôi không dám nói, nhưng tôi thật sự không cần đi cửa sau. Kể cả trước đây, hiện tại hay là sau này, không cần biết sẽ ở lại công ty thêm bao lâu, tôi sẽ không thẹn với lòng.”

Phương thức này có thể coi là vẫn rất non nớt, nhưng Ôn Dĩ Ninh cảm thấy bất kỳ một đoạn duyên gặp gỡ nào cũng đều như vậy, có thể hợp thì cũng có thể tan, không có thứ gì gọi là số mệnh định sẵn cả. Nếu đã vậy, cô không cần thiết phải gánh phần hiểu lầm oan ức này, tin hay không, ít nhất đã có thể làm rõ lập trường.

Bộ dạng nói chuyện chân thành thật thà này không khỏi khiến cho Trần Tấp nhìn cô bằng một ánh mắt khác, “Cô không oán giận sao?”

Ôn Dĩ Ninh cẩn thận nghĩ một lúc, thừa nhận: “Cũng có đi. Lúc trước còn không phải vì chuyện đại ngôn của An Lam mà tôi phải sứt đầu mẻ trán một hồi sao. Kỳ thực tôi vô cùng không thích loại tiếp đón này.”

Trần Táp ngắt lời: “Loại nào?”

“À, chính là không làm theo điều khoản trong hợp đồng.” Ôn Dĩ Ninh cười cười, “Chỉ vì một chiếc váy dự tiệc mà nhất định muốn làm ầm lên thành như vậy, thật ra không đáng chút nào. Nhưng tôi đâu còn cách nào khác, đã là công việc thì bắt buộc phải làm thôi. Tôi còn tốn không ít công sức mới nhờ được người liên hệ với quản lý của vị minh tinh đó, sau lại không gặp được. Sau đó mới biết cũng chỉ là ở cấp bậc trợ lý thấp nhất, nhưng khí thế lại không hề nhỏ. Tôi đã hạ mình nài nỉ như vậy rồi, người ta đã không nể mặt thì thôi, còn nói tôi là kẻ đần độn đáng ghét lại khó chịu, nói tôi cút đi.”

Khóe miệng Trần Táp hơi giương lên, ẩn giấu một đường cong cực kỳ nhỏ.

Ôn Dĩ Ninh bặm môi, “Không nói nữa, ở trước mặt giám đốc giống như tiểu vu kiến đại vu vậy(*). Tóm lại, có thể tôi không có năng lực gì, nhưng giám đốc nhìn thấy tôi thế nào thì tôi chính là như vậy.”

(*) gặp sư phụ; phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn; người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt

Trần Táp bật cười, giống như những lời vừa rồi của đối phương cũng chỉ là học thuộc lòng trong sách đọc ra, thường thường không có gì lạ, không đủ để phải suy nghĩ sâu xa. Giữa hai hàng lông mày chậm rãi hạ xuống, nhàn nhạt thả lại một câu -------

“Cô không nói thật với tôi.”

Tiếng còi từ bốn phía xung quanh ầm ĩ không ngừng, đèn xe lần lượt bật lên, con đường phía trước cũng đã thông. Trần Táp đánh tay lái, “Tháng sau tôi phải đến đài truyền hình bàn bạc công tác cho mùa quảng cáo của năm sau.”

Xe rẽ sang phải, con đường này so với vừa rồi đã thông thoáng hơn nhiều, cô ấy lại nói: “Lần này cô đi cùng tôi.”

-------

Đưa Ôn Dĩ Ninh về đến nhà, Trần Táp lại quay về Á Hối.

Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở rộng, Kha Lễ và Đường Kỳ Sâm ngồi trên chiếc ghế sô pha dùng để tiếp khách. Thấy Trần Táp đi vào, Kha Lễ ngồi nhích sang một bên, sau đó lịch sự mời cô ấy ngồi xuống.

Đường Kỳ Sâm bắt chéo chân, trong văn phòng bật máy sưởi, nhiệt độ thích hợp. Anh chỉ mặc một cái áo len, bên trong là sơ mi trắng, hàng cúc thẳng tắp bắt đầu từ yết hầu dọc xuống, làm nổi bật lên đường nét quyến rũ của chiếc cổ.

Anh đưa tập tài liệu cho Trần Táp: “Xem một chút đi.”

Trần Táp lướt qua qua vài hàng, nụ cười nhanh chóng xuất hiện, “Nhanh như vậy sao?”

Yêu cầu quan trọng từ kế hoạch mở rộng tuyên truyền ra nước ngoài trong năm tới của tập đoàn Á Hối chính là cần có kênh dẫn, trải qua mấy lần đàm phán, cuối cùng thì cũng lấy về được rồi.

“Trong lúc bọn họ mở họp nội bộ, Yamamoto Tuyền Lang tiên sinh là người đầu tiên bỏ phiếu tán thành.” Kha Lễ nói: “Giám đốc Trần, chúc mừng.”

Vẻ mặt vui sướng của Trần Táp vẫn được khắc chế rất đúng mực, gật đầu rồi nói với Đường Kỳ Sâm: “Tôi sẽ lập tức bắt đầu triển khai công việc, ngài yên tâm.”

Cô ấy cũng không phải người keo kiệt trong việc tán dương người khác, thuật lại tình hình khi đó, sau đó nói: “Biểu hiện ngày hôm nay của Ôn Dĩ Ninh quả thực không tệ.”

Kha Lễ giống như tỉnh ngộ cười cười, cùng Trần Táp hết sức ăn ý mà đem tầm mắt chuyển về phía Đường Kỳ Sâm.

Đường Kỳ Sâm lúc đầu không để ý, một giây, hai giây, ba giây, bị hai người này dùng ánh mắt như tạo áp lực lại như ăn phải gan hùm nhìn chăm chú thật lâu rốt cuộc không thể tiếp tục vờ như không thấy nữa. Một tay Đường Kỳ Sâm đặt lên tay ghế sô pha, ngón trỏ hơi cuộn lại, nhàn nhạt tiếp lời:

“Ừ, giỏi.”

Sau một câu này của anh, chủ đề cũng tự động kết thúc. Câu chuyện tiếp tục với chuyện này chuyện kia, hầu hết đều là Kha Lễ và Trần Táp nói chuyện. Cuối cùng tán gẫu đến công nhân viên, Trần Táp đem ưu điểm của mấy người xuất sắc trong phòng ban mình ra nói một lượt, lúc nhắc đến Ôn Dĩ Ninh, Trần Táp kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi khi ngồi trên xe của cô ấy và Ôn Dĩ Ninh, nói tới chuyện của Ôn Dĩ Ninh khi còn ở truyền thông Nghĩa Thiên.

“Khi đó cô ấy từng vì vụ ồn ào của An Lam mà tốn không ít công sức. À đúng rồi, quản lý của An Lam tên là gì?” Trần Táp hỏi Kha Lễ.

Kha Lễ đáp: “Trâu Lâm.”

Trần Táp nhíu mày, một chút biến hóa này không đủ rõ ràng nhưng cũng không quá mờ nhạt, ngữ khí không mặn không nhạt: “Tôi còn tưởng là Triệu Chí Kỳ đây.”

“Đó là một trợ lý nhỏ trong đoàn đội của cô ấy.” Mọi thông tin về đoàn đội đó Kha Lễ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, anh ta hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Táp liền cứ như vậy mang chuyện Ôn Dĩ Ninh bị cô trợ lý đó mắng chửi kể ra, toàn bộ nguyên văn đều không sai một từ. Nói xong, Trần Táp cười cười, “Hóa ra hiện tại người bên cạnh minh tinh đều có trọng lượng như vậy, là tôi không theo kịp thời thế rồi.”

Tim Kha Lễ đánh thịch một cái, nhanh chóng cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng, nhưng ngoài miệng vẫn hiền hòa hữu lễ: “Ỷ thế hiếp người đâu đâu cũng có, vòng tròn nào cũng đều như nhau.”

Mà từ đầu đến cuối, Đường Kỳ Sâm đều không nói một câu.

Lại thêm hơn nửa tiếng nữa, Kha Lễ đưa Trần Táp ra cửa, sau đó xoay người đóng cửa lại. Đường Kỳ Sâm đã đi tới đứng cạnh cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía này, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Kha Lễ định hỏi anh đã muốn về nhà chưa, nhưng trong nháy mắt này lại cảm giác như có gió chặn lại nơi cuống họng, đột nhiên không thể nói thành lời.

“Kha Lễ.” Đường Kỳ Sâm lên tiếng, giọng nói so với bóng đêm bên ngoài càng âm trầm hơn. Anh không quay đầu lại, hời hợt nhả ra một câu: “Tìm cách đuổi người này đi.”

Linh cảm quả nhiên vẫn chuẩn xác cực kỳ. Trong lòng Kha Lễ vốn cũng đã có lòng riêng, nhưng anh ta biết mình không thể xử sự theo cảm tính, cân nhắc thiệt hơn rồi nói: “Dù sao cũng là người của An Lam, nếu không thì......”

“Đuổi cô ta đi.” Đường Kỳ Sâm ngắt lời anh ta, xoay người, trong mắt có tia không vui cực kỳ rõ ràng, “Đừng để bên cạnh An Lam có người không sạch sẽ như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.