Hẻm Không Người

Chương 2: Chương 2




Mưa, tối tăm, lạnh lẽo, hắn cảm thấy rất cô đơn. Chỗ này hầu như không có bóng dáng của sự sống, không có ai trả lời câu hỏi của hắn. Mình đang ở đâu? Hắn cứ thầm thì như thế, hắn đang ở đâu? Qua một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, hắn cũng thấy một người đang đi về phía mình. Chắc chắn người kia sẽ cho hắn biết, hắn đang ở đâu. Nghĩ như thế, hắn lại gần cậu ta, tìm mọi cách thu hút sự chú ý của cậu ta, nhưng vô vọng. Tại sao? Không được, không còn thì giờ để suy nghĩ nữa, cậu ta sắp bỏ đi rồi, hắn muốn cậu ta thấy hắn, muốn được nhìn thấy… Cơ thể cậu ta thật ấm áp, khi cậu ta va phải hắn, hơi ấm đó chuyển qua cho hắn một ít. “Tôi đang ở đâu?” từng chữ nghẹn lại nơi yết hầu, đau đớn khiến hắn nhăn mặt. Vậy mà cậu ta lại không trả lời hắn. Có lẽ, cậu ta chưa nghe rõ hắn nói gì. Hơi ấm của cậu ta dần xa nơi hắn đứng, không được, hắn phải biết, hắn đang ở đâu…

Thế là hắn lặng lẽ đi theo cậu. Hắn thấy cậu mở cửa phòng. Thấy cậu ngả người trên sô pha. Hắn muốn cậu nhìn hắn. Muốn cậu nói cho hắn biết hắn đang ở đâu. Rồi cậu nhìn thấy hắn thật, nhưng vì sao cậu lại sợ hãi như vậy? Tiếng hét của cậu vang vọng áp cả tiếng mưa bên ngoài. Không được! Không thể để cậu sợ hắn. Cậu không thể sợ hắn. Cậu còn phải nói hắn đang ở đâu!

Cậu ta đột nhiên đứng dậy và bỏ chạy, hắn đưa tay ra giữ lấy bờ vai đó… Ấm áp, đúng rồi, cứ như thế, hơi lạnh xung quanh người hắn dần tan đi. Cho đến khi cậu khuỵu xuống ngồi bệt trên nền đất lạnh, hắn mới lưu luyến buông tay. Hắn không hiểu, chỉ là một câu hỏi đơn giản, hắn đang ở đâu, đây là đâu, tại sao cậu ta lại tỏ ra sợ hãi như vậy? Hắn cố hỏi lại một lần nữa, bất chấp đau đớn như lửa diêm sinh đốt cháy ruột gan, rồi trơ mắt nhìn cậu ta bất tỉnh. Khẽ chạm vào lồng ngực phập phồng của cậu ta, hắn nhận ra hơi ấm đó dường như vơi đi một nửa. Là do hắn quá tham lam sao? Nhìn thân thể hơi gầy trước mắt, hắn cho rằng nằm như thế này chắc chắn sẽ khiến cậu ta nhiễm lạnh mất. Vừa nghĩ thế, hắn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh bên, vòng tay ôm lấy cả người cậu. Tuy ấm áp không còn như trước, nhưng vẫn cứ làm hắn mê muội đi. Tiếp xúc gần gũi thế này, hắn còn cảm nhận được cả hương khí riêng của cậu, thơm mát và dễ chịu như mùi cỏ sau mưa. Càng nghe lại càng muốn được gần thêm nữa.

Hắn siết chặt vòng tay, khiến cả người cậu cuộn trong lòng ngực của hắn. Đôi môi chạm nhẹ lên cổ cậu, cảm nhận dòng máu lưu động dưới làn da ấm áp, hắn có chút giật mình, lại muốn muốn nhiều hơn. Hắn ngập ngừng mút nhẹ cổ cậu, như thấy chưa đủ hắn lại mút mạnh hơn nữa, cho đến khi trên làn da có chút rám nắng của cậu, hiện lên một dấu hôn đỏ sẫm. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nó, thấy thoả mãn nở nụ cười.

Như cảm thấy một cái gì đó, người trong vòng tay hắn khẽ than nhẹ. Cảm giác rạo rực như từ thuở xa xưa nào đó lại trỗi dậy, hắn rạo rực, càng lúc càng thèm khát hơn. Cứ như thế, hắn bao phủ lấy cậu, thâm nhập vào bên trong cậu. Dùng hơi ấm của cậu trung hoà giá lạnh xung quanh mình. Hắn nghe thấy văng vẳng trong không gian có tiếng gào thét thất thanh, có tiếng khóc nấc từng hồi. Những đôi mắt trắng dã khẽ quan sát từng cử động của hắn, như thể hắn là một con mồi ngon lành nhất thế gian. Không phải, không phải là hắn, là con người đang dung hoà với hắn đây, cậu ta mới là miếng mồi mà bọn chúng thèm khát. Giết, giết hết những thứ dám mon men bò lại gần, cơn giận vô danh phựt lên như núi lửa ngủ quên nay bị đánh thức. Năm ngón tay dài ngoằng, thâm đen của hắn bấu lấy vai cậu, để lại một đường máu dài. Ấn kí thối rữa của hắn đã đóng xong, lạnh lẽo của hắn cũng đã lưu lại tận sâu trong cơ thể. Người này là của hắn, mặc kệ cậu ta sợ hãi hắn như thế nào, cậu ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chạy thoát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.