Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 12: Chương 12: Chà đạp bản thân




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cảnh tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt nhìn không tốt lắm, có cần tìm bác sĩ lại xem không?” Lục Kiến Minh thấy sắc mặt cô trắng bệch, lo lắng hỏi.

Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, lắc đầu. Nhìn Lục Kiến Minh, trầm tĩnh hỏi: “Trợ lý Lục, anh đi theo Hoắc tổng rất lâu rồi?”

“Mấy năm.”

“Vậy… anh trai và ba của Hoắc tổng, thật sự…” Lòng Cảnh Phạm quặn đau, nói đến đây, thanh âm hơi nghẹn ngào, không nói tiếp.

Lục Kiến Minh thở dài: “Lúc tôi theo Hoắc tổng, ba và anh trai Hoắc tổng đã qua đời. Cụ thể thế nào không biết, có điều chuyện đó đả kích Hoắc tổng rất lớn, bình thường không nói tới chuyện này.”

Cảnh Phạm gật đầu, không hỏi tới nữa. Trong đầu đều là dáng vẻ thống khổ của Hoắc Cảnh Thành.

Vào thời khắc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại nhìn, trên màn hình là hai chữ “Gia Ngôn”.

“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”

Lục Kiến Minh gật đầu: “Nếu như không có chuyện gì khác, tôi về công ty trước. Hôm nay cô còn cần ở lại bệnh viện quan sát, ngày mai tôi sẽ đến làm thủ tục xuất viện, Cảnh tiểu thư không cần phí tâm.”

“Làm phiền anh, anh đi làm đi.” Cảnh Phạm gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Kiến Minh rời đi mới nhận điện thoại.

“Nói rõ ràng, chuyện gì, rốt cuộc là tình hình gì?” Thịnh Gia Ngôn hỏi, lòng như lửa đốt: “Mọi người trong công ty đều đang đồn cậu vừa rồi suýt chút nữa bị Hoắc tổng đánh chết trong phòng làm việc Tổng giám đốc, ngay cả xe cứu thương cũng tới, có phải thật hay không?”

“…” Cảnh Phạm cảm thấy đầu càng đau.

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

“Cậu bị đánh thật sao?” Sự trầm mặc của cô, Thịnh Gia Ngôn cảm thấy là ngầm thừa nhận, vừa tức vừa gấp lại lo lắng: “Bây giờ cậu ở bệnh viện nào? Mình qua thăm cậu. Bị thương có nặng không?”

Cảnh Phạm vội vàng nói: “Cậu đừng lo, không khoa trương như mọi người nói, anh ấy chẳng qua tức giận, mình cũng chỉ bị thương ngoài da.”

“Hoắc tổng vì ở dưới lầu cậu khiêu khích dục vọng anh ấy mà ra tay với cậu? Không thể nào.”

“Thịnh tiểu thư, cậu có thể đừng động một chút là “khiêu khích dục vọng” không? Mình thật sự không phải cố ý.”

“Bị thương chỗ nào rồi? Trên mặt? Có lưu lại sẹo hay không?”

“Sẽ không, chỉ một vết thương nhỏ.”

Thịnh Gia Ngôn thở phào, một giây sau, lại hỏi: “Cậu rốt cuộc đắc tội Hoắc tổng cái gì? Nói với mình chút đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, xem còn cách xoay chuyển hay không. Nếu không, cậu còn không phải thật sự ló đầu liền bị giết trong phòng kín!”

Trong lòng Cảnh Phạm nặng trĩu: “Không có khả năng xoay chuyển, trừ phi mình chết tạ tội.”

“Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?”

Cô yên lặng một hồi, mới buồn rầu mở miệng: “Mình gián tiếp hại chết anh trai và ba anh ấy.”

“…” Thịnh Gia Ngôn ở bên kia trầm mặc, hồi lâu mới nói một câu: “Mình thấy hay là cậu đi chết tạ tội đi!”

Cô đã gây chuyện gì ah!

Cả đêm, Cảnh Phạm nằm một mình trong bệnh viện, lăn qua lộn lại, ngủ vô cùng không yên ổn.

Cô liên tục nằm mơ, lúc là ánh mắt ôm hận như lưỡi dao của Hoắc Cảnh Thành, lúc là dáng vẻ đáng sợ năm năm trước Hoắc Quân Thâm ngã xuống đất, lúc là một bàn tay đang bóp cổ cô làm cô không thể nào hít thở.

Đến khi ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, chiếu vào phòng bệnh, cô nặng nề thở gấp rốt cuộc tỉnh hồn. Trên lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.