Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 128: Chương 128: Vì tương lai con em chúng ta (16)




Cách hang động chừng mười dặm, hai đài cơ giáp xanh đỏ đang lao vào nhau, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt, nếu người bình thường lúc này đứng nhìn trận đấu giữa chúng cũng chỉ có thể trông thấy tàn ảnh, ngay cả cái bóng trên đất cũng nhìn không kịp.

Gray điều khiển Huyền Vũ hơi lui về sau hai bước, tức giận cắn răng: “Mẹ nó! Cơ giáp cấp thánh bây giờ là cải trắng à, tùy tiện rơi vào cái chốn quỷ quái này cũng vớ được!”

Cách đây một canh giờ trước, hắn còn đang ngồi canh gác thì chợt nghe Huyền Vũ thông báo ở phía xa có hoạt động của cơ giáp cấp thánh. Là một kẻ đã sống mấy ngàn năm, Gray tự hiểu nếu có từ hai cơ giáp cấp thánh trở lên cùng xuất hiện đồng nghĩa việc tốt thì ít mà xấu thì nhiều, cho nên vội vã bảo Huyền Vũ thiết lập một lồng phòng hộ đơn giản tại hang động, sau đó nhanh chóng điều khiển cơ giáp bay về phương hướng cơ giáp cấp thánh kia.

Thời điểm đến nơi, hắn chỉ trông thấy một cơ giáp đỏ rực đang đứng giữa cánh rừng, xung quanh hãy còn xác vài con trùng vừa mới chết, dịch nhầy bắn tung tóe trên nền đất cực kỳ ghê tởm.

Noa nhìn thấy đài cơ giáp kia, không khỏi nhíu mày. Kiếp trước Orion nói với y rằng lúc tiến vào trùng động tìm được cơ giáp để hút lấy năng lượng, vì vậy kiếp này y quyết định nhanh chân chiếm trước tiên cơ mà chạy đến giành phần cho chính mình. Một khi hấp thụ Huyền Vũ, Chu Tước của y sẽ ngay lập tức nâng cấp lên, lúc đó cho dù đối đầu với Orion cùng Lucas liên kết cũng không có gì đáng sợ.

Còn về phần vì sao Noa biết được đó chính là Huyền Vũ... Hỏi vô nghĩa! Cơ giáp của y là Chu Tước, Orion chính là Thanh Long, Lucas đã tự khai nhận hắn nắm giữ Bạch Hổ, cơ giáp cấp thánh còn lại kia nếu không phải Huyền Vũ thì còn có thể là ai?!

Y đã nghe qua năng lực của Huyền Vũ, vì vậy nhận định rằng chủ nhân của Huyền Vũ vì một lý do gì đó qua đời, do vậy cơ giáp trở nên vô chủ. Nhưng xem ra hắn hiện tại vẫn sống tốt, còn tự động chạy tới trước mặt y, chẳng lẽ do y tiến vào trùng động sớm hơn Orion gần nửa năm nên mới xảy ra hiệu ứng cánh bướm?

[Tuy rằng Huyền Vũ có thể ban sự bất tử cho chủ nhân của nó, sinh mệnh cùng cộng sinh, nhưng trong số bốn cơ giáp cấp thánh nó chính là cơ giáp có khả năng chiến đấu yếu nhất.]

Lời nhắc nhở này của Chu Tước khiến Noa như ngộ ra. Y hơi cong khóe miệng cười gằn. Rốt cuộc Orion kiếp trước đã dùng biện pháp gì, y liền hiểu rõ.

Kỳ thực cũng không có gì khó hiểu, hắn không giết được chủ nhân của Huyền Vũ, nhưng áp chế hẳn là không có vấn đề. Mỗi ngày chỉ cần hút năng lượng từ Huyền Vũ, đến khi hút cạn toàn bộ năng lực của cơ giáp, chủ nhân của nó liền tự động chết theo.

Kiếp trước toàn bộ tâm trí y đều đổ vào Orion, làm gì có thời gian tìm hiểu thực hư sự tình, cho nên không quá chú tâm để ý đến cơ giáp kia, chỉ xem nó như phao cứu hộ cứu sống người yêu của mình. Trong khi trên thực tế, Huyền Vũ cùng người nọ hẳn bị sử dụng như một túi cấp máu, ngày ngày bị hút dần hút mòn, cho đến khi mục ruỗng chết đi thì thôi.

[Như vậy kế hoạch của chúng ta...] Chu Tước trông thấy Noa im lặng, cho rằng y đang do dự.

“Tiếp tục thực hiện.” Noa cắt ngang, hai mắt ánh lên chút quang mang khó hiểu.

Chuyện kiếp trước ra sao không quan trọng, y chỉ sống cho hiện tại mà thôi. Bất kể kẻ ngồi bên trong cơ giáp kia là ai, thân phận ra sao, hôm nay hắn đều phải chết. Chỉ có như thế, Chu Tước của y mới có thể hấp thu sức mạnh của Huyền Vũ, từ đó có đủ sức chống trả lại Orion cùng Lucas.

Trên thực tế, ý nguyện của y lúc này cũng không khác Orion lắm. Y muốn tập hợp đủ bốn cơ giáp, trở thành thần.

Chỉ có khi đạt được năng lực của thần, y mới đủ cường đại bảo hộ người y yêu quý, mới có thể không cần đặt bất kỳ ai vào mắt, khắp tinh hệ này đều không phải đối thủ của y.

Cũng chỉ có thể thành thần mới có thể... cứu vãn lại mối quan hệ của y với El. Noa tự biết kiếp này dù y đã vượt qua Lucas cùng Orion nhiều mặt nhờ vào ký ức tiền kiếp, nhưng về mặt tình cảm, y hoàn toàn là một kẻ thua cuộc.

Vì vậy, đứng trước đài cơ giáp này, khắp người Noa chỉ tỏa ra chiến ý cùng sát khí, đôi mắt như tóe lửa, lạnh băng ra lệnh: “Tấn công.”

Gray vừa đến không được bao lâu, đối phương còn chưa nói gì đã tiến hành công kích. Hắn chỉ kịp mắng một tiếng, sau đó gia nhập vào cuộc chiến.

Sức mạnh của cơ giáp cấp thánh không thể khinh thường, khí tràng từ cuộc chiến giữa bọn họ dọa sợ đến đám trùng tộc xung quanh, không một con trùng nào còn sống sót gần đó.

Nhưng ngược lại, toàn bộ tâm trí bọn họ đều trút vào việc chiến đấu, tinh thần lực cùng thể lực kéo căng đến cực điểm, không cách nào phân thần ra đi lo cho chuyện khác. Cả hai đều là những kẻ dày dạn kinh nghiệm, đều hiểu rất rõ một giây bất cẩn cũng có thể đánh đổi bằng chính mạng sống của mình.

Cho nên Gray hoàn toàn không biết đến động tĩnh xảy ra ở hang động, Noa lại càng không biết.

*****

Ban đầu Lâm Mặc còn sức để vừa chạy vừa đánh trả, về lâu dài thể lực cạn kiệt, cậu chỉ có thể dựa lưng vào một vách đá dựng đứng, cố gắng giết chết những đám trùng tiến lại gần mình.

Súng đã dùng hết toàn bộ nhiên liệu, Lâm Mặc đành dùng kiếm cùng tay không mà đánh. Thế nhưng đám trùng này dường như giết mãi không hết, vừa chém bay đầu một con, hàng trăm con khác lại lao lên. Khắp người Lâm Mặc đã dính đầy máu cùng dịch trùng, mùi hương đương nhiên không dễ ngửi gì, nhưng hiện tại cậu ngay cả thở cũng không có thời gian, nào còn tâm trí nghĩ tới việc đó.

Lucas, hắn sẽ không sao chứ? Lâm Mặc chỉ lo sợ rằng virus lại làm gì đó gây cản trở, trong lòng hối hận không thôi. Lẽ ra cậu nên dẫn hắn cùng chạy đến cơ giáp kia. Nhưng nếu như vậy toàn bộ trùng tộc sẽ đuổi theo, Lucas vừa mới bệnh khỏi e rằng không đủ sức chiến đấu, mà cậu vừa chạy trốn, vừa đánh trả, lại phải bảo vệ người khác cũng không dễ dàng gì.

Bắp thịt cậu căng cứng đạt đến giới hạn cuối cùng, toàn thân cứng đờ như một khúc gỗ. Nhìn thấy một con trùng tộc lao lên, Lâm Mặc theo bản năng nhắm mắt lại.

Xoẹt một tiếng, con trùng kia rít lên vài tiếng, máu bắn ra văng trúng cả mặt Lâm Mặc. Cậu cảm nhận được ướt át cùng hương vị gay mũi ghê tởm kia, hơi mỏ mắt ra, trông thấy cơ giáp trắng đứng bảo hộ trước người mình, trong lòng không tài nào tả nỗi niềm hạnh phúc: “Lucas!”

Cơ giáp giáp trắng hơi cúi người nhấc lấy thân cậu ném vào khoang điều khiển, sau đó dùng tốc độ sấm cuốn gió rền mà chạy đi mất. Tốc độ của nó cực nhanh, đám trùng tộc cấp thấp kia cố sức đuổi theo nhưng hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể rít lên những tiếng chi chi chi vô nghĩa không thôi.

Lâm Mặc mệt đến cả mắt cũng không mở nổi, cảm nhận chính mình đang ngồi trên ghế êm đệm mềm thì chỉ muốn lăn ra đánh một giấc. Bất quá tình huống không thích hợp, cậu lắc lắc đầu giữ cho mình tỉnh táo, quay sang hỏi Lucas: “Trong cơ giáp ngươi có hộp chữa trị không?”

“Không cần.” Lucas đáp lại, bất quá giọng có chút nhỏ.

Lâm Mặc nghe không rõ, vì vậy có chút thắc mắc hỏi ngược lại: “Ngươi nói cái gì?”

Cơ giáp đang bay bỗng nhiên dừng lại đáp xuống. Quán tính khiến thân người Lâm Mặc lắc lư lên xuống đến muốn lộn nhào, may mà cậu có cài dây an toàn rồi, không thì với kỹ năng lái cơ giáp của Lucas không chừng đã sớm té lăn quay đập đầu xuống sàn.

“Ngươi lái cẩn thận chút.” Lâm Mặc càu nhàu, hai tay xoa xoa trán. Khi nãy đánh nhau với trùng tộc cậu bị thương không ít, bây giờ thiếu máu hai mắt cứ hoa lên khó chịu.

“Đi xuống.”

“Hở?”

Lâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, cậu liền phát hiện Lucas đã nhấc mình nhảy khỏi cơ giáp. Động tác của hắn lưu loát nhanh nhẹn đến không ngờ, cậu còn chưa hồi hồn thì đã an toàn đáp xuống mặt đất.

Cơ giáp trắng kia vẫn đứng đó, lúc này đây lại hoàn toàn bất động, chẳng khác gì tình trạng lúc Lâm Mặc mới tìm thấy Lucas tại trùng động.

“Lucas, có việc gì cũng phải bình tĩnh. Ngươi...” Nói đến đây, Lâm Mặc chợt im bặt. Cậu hơi nheo mắt nhìn kỹ Lucas, một hồi sau mới lại mở miệng, “Ngươi không phải Lucas.”

“El, ngươi nói gì vậy?” Lucas mỉm cười, “Ta còn có thể là ai chứ?”

“Nhân cách còn lại của Lucas, hay ta nên gọi ngươi là...” Lâm Mặc nhìn chằm chằm đối phương, “Nhan Hạc Hiên?”

Không gian bất chợt tĩnh lặng trong vài phút. Lucas cứ giữ nguyên một tư thế như vậy, lát sau mới bắt đầu vỗ tay: “Em đoán ra rất nhanh.”

“Chẳng phải ngươi cố tình lộ ra sao?” Lâm Mặc che giấu phẫn nộ, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.

Từ thời điểm tiến vào cơ giáp, thái độ của Lucas đã trở nên vô cùng kỳ quặc, cách nói chuyện cùng hoàn toàn khác lạ. Trải qua kinh nghiệm mấy thế giới trước, Lâm Mặc đương nhiên sẽ không dễ bị lừa như vậy.

Huống hồ đặc điểm khiến cậu nhanh như vậy liền nhận ra thân phận thật của đối phương, đó là vì cậu lại một lần nữa bị ngắt kết nối khỏi 419. Tình trạng này chỉ xảy ra khi gặp phải virus, nhiều sự trùng hợp như vậy, cậu nếu như còn không đoán ra chân tướng thì quả thật có lỗi rồi.

“Chẳng phải tôi từng nói sẽ không bao giờ lừa dối em sao.” Nhan Hạc Hiên dùng khuôn mặt của Lucas cười lên, vẻ thiên chân vô tà trên mặt khiến người khác không khỏi vô điều kiện tin tưởng y, nhưng Lâm Mặc chỉ cảm thấy lòng lạnh băng.

“Lucas... Hắn ở đâu?”

“Nơi này.” Nhan Hạc Hiên tự tay chỉ vào người mình, “An tâm, hắn vẫn còn sống.”

Lời này của Nhan Hạc Hiên không khiến Lâm Mặc thoải mái được chút nào, trái lại càng thêm căng thẳng. Bởi vì cậu biết từ thời điểm lần đầu tiên xuất hiện cho đến bây giờ, virus vẫn luôn một mực tìm cách giết chết nam nhân. Nay đột nhiên y có thể thản nhiên đứng ra trò chuyện về hắn như thế này, cậu chỉ càng thêm nghi ngờ.

“Để em khỏi cần phải lo ngại, thế giới này tôi không giết hắn được.” Nhan Hạc Hiên thở dài, “Hắn với tôi cùng dùng chung một cơ thể, tuy rằng ý thức tách biệt, nhưng sự thật sinh mạng của cả hai đều bị cột chung với nhau. Hắn chết, tôi cũng chết theo.”

“Cho nên, bảo bối, tôi cho em hai lựa chọn.”

Câu chuyện đột nhiên bẻ lái như thế, dù Lâm Mặc đã phòng bị vẫn không khỏi bất ngờ. Cậu hơi lùi về phía sau, cố giữ khoảng cách với Nhan Hạc Hiên: “Lựa chọn gì?”

“Lựa chọn thứ nhất, em giết tôi, tôi cùng hắn đều chết. Tuy rằng đây không phải kết cục tôi mong muốn, nhưng được chết dưới tay em, lại còn có thể đồng vu quy tận với hắn, này cũng là lựa chọn không tồi.” Nói rồi, Nhan Hạc Hiên đặt ngón tay trỏ lên trước ngực hơi nhịp nhịp nhẹ, “Tôi sẽ không né tránh, cũng không đánh trả.”

Lâm Mặc đương nhiên sẽ không đồng ý với biện pháp này. Cậu tha thiết muốn giết y, nhưng với điều kiện nam nhân của cậu hoàn hảo không có chuyện gì. Vì vậy ánh mắt Lâm Mặc tồi sầm xuống: “Thế còn lựa chọn hai?”

“Lựa chọn thứ hai, tôi giết em.” Nhan Hạc Hiên nói ra những lời này nhẹ tựa lông hồng, nhưng cả người Lâm Mặc lại lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Chết, cậu không sợ chết. Dù sao chấm dứt thế giới này rồi, cậu liền có thể dùng thân phận ký chủ để tiến vào thế giới khác. Huống hồ dưới tình huống toàn bộ nhiệm vụ đều đã hoàn thành, tin tưởng đánh giá thế giới này của cậu không quá tệ, cho dù mất đi hai năm ở bên cạnh Lucas khiến cậu tiếc nuối không thôi, nhưng nếu làm như vậy có thể cứu được hắn, cậu cam tâm tình nguyện.

Bất quá Lâm Mặc sẽ không ngu ngốc cứ như vậy mà tin lời y. Nói cho cùng, mỗi lần cậu gặp Nhan Hạc Hiên đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

“Em chọn cái nào?” Nhan Hạc Hiên đứng đó nhìn cậu mà cười, tựa như y đang hỏi hôm nay ăn gì chứ không phải chuyện sống chết của người khác.

“Nếu ta chọn cái thứ hai, ngươi sẽ để hắn yên sao?” Lâm Mặc lạnh lùng chất vấn, cậu căn bản không tin Nhan Hạc Hiên được.

“Đương nhiên. Hơn nữa tôi sẽ cố gắng giúp hắn sống thật tốt, sống đến khi đầu bạc răng long mới thôi.”

Lời này vừa nói, Lâm Mặc lại càng tin trong chuyện này có trá. Nhan Hạc Hiên hận không thể giết người yêu cậu mọi phút giây, đột nhiên có thể nói ra những lời như thế này, nếu bảo cậu rằng y thật sự mang tâm tư như thế, cho dù kẻ ngốc cũng không tin được.

“Ta không ch...”

Cậu còn chưa kịp nói dứt lời, thân mình đã bị Nhan Hạc Hiên dùng một đòn cực hiểm khóa lại té ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đất, răng cắn trúng lưỡi đến chảy máu.

“Lâm Mặc, em làm tôi bực mình quá.” Nhan Hạc Hiên thoải mái cười nói, động tác dưới tay lại không hề thu nhẹ lực đạo, “Lúc nào cũng chần chừ như vậy. Dù sao em cũng không chọn được, chi bằng để tôi chọn thay cho.”

Y dùng tay giữ lấy cậu lôi đi, Lâm Mặc lúc này mới nhận ra cách đó không xa là một cái hố ở phía trước mặt hai người họ. Miệng hố không to, bán kính chỉ khoảng một mét, bề ngoài nhìn vào chỉ ngỡ rằng đó là một khoảng đất bị lún xuống. Mãi đến khi Nhan Hạc Hiên nhấn đầu cậu nhìn xuống, Lâm Mặc mới thấy rõ quang cảnh bên dưới, cả người ngay phút chốc rùng mình không thể tin được.

Bên dưới hố chính là một con trùng tộc cực lớn đang nằm ngủ, xung quanh chất đầy những quả trứng trắng bọc trong một lớp màng nhầy. Lâm Mặc chỉ bằng vào ánh mắt đầu tiên nhìn qua đã nhận ra đây chính là mẫu trùng của trùng tộc.

“Thấy rõ rồi chứ?” Nhan Hạc Hiên thì thầm, “Cái hố này thông với hang động của trùng tộc, hơn nữa còn dẫn thẳng tới nơi ở của mẫu trùng.”

Lâm Mặc vẫn cắn chặt răng không trả lời, hệt như chưa từng nghe thấy câu hỏi của y. Mà Nhan Hạc Hiên cũng không để tâm lắm, cứ thế tiếp tục.

“Bị một con côn trùng xé nát cơ thể thành mảnh nhỏ rồi tiêu hóa, em chắc là mình muốn kết cục như vậy chứ?”

“Nếu ngươi muốn dọa ta thì không có tác dụng đâu.” Tất nhiên cậu sợ đến muốn nhũn cả người, nhưng cậu đâu có ngu mà nói ra.

“Vậy để tôi đổi câu hỏi lại cho em dễ hiểu hơn.” Nụ cười của Nhan Hạc Hiên khiến Lâm Mặc rợn da gà da vịt khắp người, “Bị một con côn trùng xé nát cơ thể thành mảnh nhỏ rồi tiêu hóa, em chắc là mình muốn hắn nhìn thấy kết cục như vậy chứ?”

Chỉ bằng một lời nói, Nhan Hạc Hiên trực tiếp đánh rơi Lâm Mặc xuống tận cùng của tuyệt vọng. Bởi vì cậu nhận ra y đang ám chỉ điều gì, hơn nữa cái sự thật rằng cậu không thể chống trả càng khiến Lâm Mặc lạnh tâm.

Nhan Hạc Hiên ấn vào quang não của mình, một máy quay mini xuất hiện trên đỉnh đầu hai người họ. Y thu lại toàn bộ ôn hòa trước đó, chỉ còn lại bộ dáng lệ khí thầm trầm cười rộ lên: “El, ta chờ thời khắc này lâu lắm rồi.”

Lâm Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy đôi giày quân đội của y giẫm xuống chân mình, lực đạo mạnh mẽ đến độ xương chân gãy nát ngay lập tức. Cơn đau như muốn bức điên người thông qua các dây thần kinh xông thẳng lên não, mồ hôi trên trán cậu lấm tấm rơi xuống.

“Cứ an tâm mà kêu, dù sao nơi này cũng không có ai nghe thấy.” Nhan Hạc Hiên cúi người xuống nâng cằm cậu lên, “Nghe bảo nếu kêu to ra sẽ bớt đau hơn đấy.”

Bị ép buộc đối diện với gương mặt quen thuộc nhưng ánh mắt lại hoàn toàn thuộc về một người khác kia, Lâm Mặc chỉ có thể nhắm mắt lại cố ép chính mình giữ vững tinh thần. Nhan Hạc Hiên đang muốn bức điên cậu, y muốn quay lại tất cả để cho Lucas có thể trông thấy sau khi tỉnh dậy. Cậu càng đau khổ bao nhiêu, Lucas cũng sẽ thống khổ bấy nhiêu.

Vì vậy cậu sẽ không la lên, cậu sẽ không để cho y thỏa mãn nguyện vọng của mình. Cậu tuyệt đối không thể để lộ ra dù một chút sợ hãi nào, cho dù biết rõ không thể thay đổi được kết cục, cậu cũng không muốn Lucas cho rằng cậu sợ hãi hiểu lầm hắn.

“Ta biết ngươi là ai.” Cố nhẫn cơn đau, Lâm Mặc ép chính mình phát ra tiếng, “Ngươi không phải Lucas.”

Nhan Hạc Hiên hơi nheo mắt nhìn cậu, nhưng một tia quang mang kia rất nhanh liền biến mất. Y đạp gãy cái chân còn lại, hoàn toàn không hề nhìn ra một chút cảm xúc nào trên mặt: “Thì sao? Điều đó thay đổi gì?”

“Cho dù là ta hay là hắn, chẳng lẽ bàn tay này không thuộc về kẻ giết ngươi sao?”

Y lạnh lùng nhấc cậu lên, sau một hồi quan sát không thể tìm thấy bất kỳ vẻ thống khổ gì trên mặt cậu, trái lại gương mặt hoàn toàn lạnh băng. Điều này không khỏi khiến Nhan Hạc Hiên càng thêm tức giận. y thả tay ra, cơ thể của Lâm Mặc như con búp bê vải rơi xuống hang động bên dưới. Máy quay mini dưới sự điều khiển của y liền theo đó bay là là xuống, quay lại cảnh tượng bên dưới.

Toàn thân Lâm Mặc vốn dĩ đã đầy máu, có của trùng tộc, có của cậu. Hơn nữa cậu rơi xuống ngay trực diện mẫu trùng, động tác không nhỏ cũng không chút che giấu, mẫu trùng đương nhiên chỉ vừa nghe thấy âm thanh đã tìm thấy cậu. Thân hình đồ sộ của nó rung chuyển, hai con mắt đen bóng nhìn chằm chằm cậu như nhìn con mồi của chính mình, bắt đầu di chuyển tới.

Theo nguyên tắc, sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ đạt được vài năm lưu lại thế giới, ký chủ sẽ được ý chí thế giới cố gắng bảo hộ, giúp họ có thể tận hưởng được những năm còn lại trong an toàn. Thế nhưng ý chí thế giới cũng không phải toàn năng, nó chỉ có thể hỗ trợ ở một phạm vi nhất định, còn những chuyện có thể khiến thế giới xảy ra BUG, nó tuyệt đối không can dự được.

Ví dụ như ở thế giới hai khi cậu bị bệnh tim, nếu như lúc đó Lâm Mặc đi phẫu thuật, ý chí thế giới sẽ đảm bảo khiến cho ca phẫu thuật thành công. Bởi vì trong trường hợp này, căn bệnh của nguyên chủ tuy hiểm nghèo, tỷ lệ phẫu thuật thành công thấp nhưng không phải không có, cho nên ý chí thế giới mới có thể giúp đỡ được.

Nhưng giả như cậu từ tầng lầu tám mươi trên tòa nhà rơi xuống, như vậy ý chí thế giới tuyệt đối không thể nào trong tình huống như vậy vừa giữ cho cậu an toàn vừa đảm bảo thế giới không xảy ra bất hợp lý. Trong trường hợp đó khả năng sống sót của cậu là 0%, theo quy tắc của một thế giới hiện đại, ý chí thế giới không thể cứu cậu mà không gây ra BUG. Nếu có tình huống như vậy xảy ra, ký chủ vẫn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Tình trạng cậu hiện tại cũng không sai biệt lắm, chính là loại tình huống rơi vào đường chết, ý chí thế giới lại chẳng có cách nào cứu giúp được. Huống hồ con virus kia còn đứng ngay đó, cho dù có muốn giúp cũng chẳng thể.

Toàn bộ vũ khí đều đã bị tước đoạt, Lâm Mặc hiện tại quả thật chính là tay không tấc sắt. Cậu dùng cùi chỏ nâng người dậy, sắc mặt tái nhợt do thiếu máu nhìn vào đôi mắt đen bóng của con mẫu trùng kia, trong lòng căm phẫn không thôi. Giá như đây là một thế giới tu chân hoặc huyền huyễn, cậu liền có thể ngay lập tức tự bạo cơ thể, dù chết cũng kéo theo con quái vật này chết cùng. Mà chết vì nổ tung, nói thế nào vẫn đỡ bạo lực máu me hơn bị xé xác đến chết.

Đáng tiếc cậu đang ở tinh tế, lại còn là thể loại ABO không có dị năng chỉ có tinh thần lực, cho nên cậu ngoại trừ mắt to trừng mắt nhỏ với con mẫu trùng kia cũng không thể làm được gì hơn.

Cái càng nhọn hoắt của mẫu trùng giơ lên cao rồi cắm phập xuống ngay vị trí bụng cậu, Lâm Mặc có thể cảm nhận rõ rệt khi cái càng đó đâm xuyên qua bao tử, máu thịt cùng ruột tràn ra ngoài. Cậu hộc ra một ngụm máu, mi mắt run rẩy không thôi. Lẽ ra với tình trạng thương thế này, linh hồn cậu hẳn đã nên sớm chết, hay nói đúng hơn, rời khỏi thế giới này.

Nhưng chừng nào cậu vẫn chưa kết nối lại được với 419, cậu không thể rời khỏi đây được. Đặt chuyện này vào trường hợp bình thường, hẳn Lâm Mặc đã sớm mừng rỡ không thôi. Nhưng lúc này cậu chỉ ước gì 419 mau tìm cách kết nối trở lại mang cậu đi khỏi cái nơi này, để chấm dứt buổi tiệc tàn sát đơn phương đẫm máu hiện tại.

Những cái răng của mẫu trùng chứa dịch độc khiến cho thức ăn bị phân hủy thành dạng có thể tiêu hóa, đại khái cũng không khác gì axit. Chất độc rơi xuống đất, rơi xuống da thịt cậu kêu xèo xèo, bỏng rát như nhắc cậu nhớ tới cái ngày đó khi cơ giáp phát nổ, toàn thân cậu cũng đau như vậy. Không đúng, nếu như nỗi đau lúc đó là một, thì hiện tại phải gấp mười, gấp trăm lần. Bởi vì khi đó chí ít cậu vẫn có thể ngất đi đóng toàn bộ giác quan, chứ không như hiện tại phải chịu đựng thống khổ, cố tình lại không có cách nào hôn mê được.

Da thịt trên người Lâm Mặc từ từ bị xé thành mảnh nhỏ. Cậu có thể nghe thấy tiếng mẫu trùng đang nhai nuốt chúng, cảm nhận cơ thể dần dần lộ ra phần xương bên trong. Toàn thân thể cậu hiện tại chính là một đống máu thịt đỏ tươi, mà cậu ngoại trừ nhắm mắt chịu đựng tất cả lại không thể làm gì để phản kháng.

Nhan Hạc Hiên đứng ở phía trên lạnh lùng quan sát. Đây có thể coi như một bài học nho nhỏ dành cho Lâm Mặc, nhắc cho cậu nhớ giới hạn của y là gì. Nhưng dù sao y yêu thương cậu đến như vậy, sao có thể nỡ cho số liệu của cậu cứ như thế tan biến ngay tại đây? Y chỉ không muốn Lâm Mặc nhớ lại mọi thứ, chứ cũng không muốn giết cậu.

Vì vậy khi thân thể của Lâm Mặc đã bị mẫu trùng ăn gần hết, Nhan Hạc Hiên thả 419 ra, để cho nó có thể kết nối lại với Lâm Mặc.

Cảm nhận được dữ liệu của cậu đã rời khỏi thế giới này, khóe môi y câu lên một nụ cười không rõ ra sao. Máy quay mini bay trở về đậu trên bàn tay của y, sau đó chuyển sang trạng thái tắt.

“Rời khỏi đây.” Nhan Hạc Hiên leo lên Bạch Hổ, đưa ra mệnh lệnh.

Bên ngoài hang động vốn dĩ có lồng phòng hộ Gray để lại, lẽ ra trùng tộc cấp thấp không có khả năng nhận ra. Trên thực tế, chính Nhan Hạc Hiên sau khi phát hiện ra lồng phòng hộ này liền dùng tinh thần lực phá bỏ nó, lại điều khiển thu hút sự chú ý của trùng tộc khiến bọn nó tập trung về nơi này, cũng từ đó gây ra cảnh tượng như trên.

Lucas sau khi phát hiện không thể dùng ý niệm ra lệnh cho Bạch Hổ từ xa thì buộc lòng phải tự mình chạy đến. Kỳ thực cũng không phải trò tiểu xảo gì, cũng không phải do trùng động có điểm đặc thù gây ảnh hưởng, chẳng qua chủ nhân chân chính của Bạch Hổ chính là Nhan Hạc Hiên y chứ không phải Lucas. Cơ giáp cấp thánh ký khế ước linh hồn chứ không phải thể xác, cho nên dù cả y lẫn Hạ Duệ dùng chung cơ thể của Lucas, vẫn chỉ có một trong hai người bọn họ ký được. Nhan Hạc Hiên đương nhiên sẽ không giao một cơ hội tốt như vậy cho Hạ Duệ, vì vậy giành quyền ký khế ước.

Từ trước đến nay mỗi khi Lucas đưa ra bất kỳ mệnh lệnh gì cho Bạch Hổ, thực tế đều là y ngầm chấp thuận cho nên hắn mới vẫn luôn có thể điều khiển nó. Đấy cũng là lý do vì sao Lucas chưa từng mảy may nghi ngờ rằng chuyện này có vấn đề, ngay cả khi không thể triệu hồi được cơ giáp suy nghĩ đầu tiên chính là vì địa chất nơi này chứ không phải vì y giở trò.

Sau khi Lucas đến gần cơ giáp, Nhan Hạc Hiên dùng tinh thần lực cưỡng ép đẩy hắn vào tình huống ngủ say, tự mình giành quyền điều khiển cơ thể. Y nhân cơ hội điều khiển cơ giáp đến cứu lấy Lâm Mặc, còn về phần phía sau như thế nào thì đã quá rõ.

Nói chính xác thì kế hoạch này là y đột nhiên nảy sinh cảm hứng thực hiện. Gray rời đi khiến y đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, nếu không lợi dụng cơ hội này thì thật quá có lỗi. Tất nhiên nếu Gray không đi, Nhan Hạc Hiên vẫn có thể nghĩ cách giết Lâm Mặc vào một lúc khác, có thể là sau khi bọn họ đã rời khỏi trùng động. Nhưng như vậy cái chết của cậu sẽ không rúng động đến tận tâm can như bây giờ, cũng sẽ không thể gây ảnh hưởng cho Lucas nhiều bằng hiện tại.

Nhìn lại những giây phút cuối cùng của Lâm Mặc trên đoạn phim, ánh mắt Nhan Hạc Hiên đầy trìu mến, ngón tay vuốt ve màn hình không thôi.

“Tất cả những thứ này đều là vì quá khứ, vì hiện tại...” Y khẽ thì thầm với người trong màn ảnh, “Và vì tương lai của chúng ta.”

Hạ Duệ, đến khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ đón nhận món quà này từ ta như thế nào?

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc thế giới này, về kết cục của các nhân vật còn lại sẽ trình bày trong phiên ngoại. Mọi người vui vẻ lên nào, chẳng phải sau cẩu huyết truyện lại ngọt (cải biên từ “sau cơn mưa trời lại sáng”) sao? OwO)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.