Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 5: Chương 5: Đại bạch thỏ uy vũ cứu vớt chúng sinh (4)




Bên trong Khâm gia.

Chén trà từ trên bàn bay thẳng xuống mặt đất, vang lên tiếng “choang” thật lớn. Bạch Tố Như ngồi trên ghế thở hổn hển, mặt đỏ bừng bừng vì giận nhìn hai đứa con vô dụng nhà mình, chỉ thiếu điều lấy tay chỉ thẳng vào mặt chúng nữa mà thôi, “Hai thuần thú sư một yêu thú cấp một, một yêu thú cấp hai vậy mà không giết được một tên phế vật!! Tụi bây còn mặt mũi nào về đây à!!”

Khâm Vân và Khâm Ngọc đứng lặng im đối diện, đầu cúi xuống tuy bực bội vì bị mắng nhưng cũng không dám nói lại. Bạch Tố Như cũng chỉ là mắng một hồi, xong lại im lặng cố gắng bình tâm lại suy tính. Bà từng là Nhị tiểu thư nhà họ Bạch, không có quyền thừa kế gia sản, cũng không tài năng xinh đẹp bằng người chị của mình. Bạch gia tuy từng có thời oai phong nhưng hiện tại đã bắt đầu xuống dốc. Gia chủ Bạch gia muốn vực dậy gia tộc nên đem cả hai đứa con gái sang cầu thân. Rõ ràng là hai chị em ruột, vậy mà chị bà Bạch Tố Trình lại có thể lấy được Khâm Quốc Minh, con thứ ba của Khâm lão gia chủ, còn bà chỉ có thể gả cho tên Khâm Quốc Thương ăn chơi trác táng lăng nhăng khắp nơi! Khâm Quốc Thương tuy thuộc chi thứ, nhưng cha hắn từng vì cứu Khâm lão gia chủ một mạng nên gia chủ cho phép hắn lấy tên lót chữ “Quốc” như những người thuộc chi chính cùng vai vế khác. Tuy cũng có đãi ngộ hơn những kẻ khác, nhưng so với Khâm Quốc Minh chẳng là gì! Sau khi lấy bà, Khâm Quốc Thương năm lần bảy lượt trăng hoa bên ngoài, vợ lẽ thê thiếp đầy nhà, “phòng hai” với con riêng thì càng đếm không xuể. Cố tình hắn còn là một tên vô dụng, cả đời chỉ có thể dậm chân ở ngưỡng cửa thuần thú sư cấp thấp. Lấy hắn, bà chịu bao nhiêu ủy khuất, mà lại chẳng được lợi ích gì!

Ngay cả khi Bạch Tố Như sinh cho hắn Khâm Vân và Khâm Ngọc rồi, thái độ của hắn đối với bà vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Chỉ khi trong đám con của hắn chỉ có Khâm Vân và Khâm Ngọc có năng lực thông linh của thuần thú sư, kể từ đó bà mới được sống tốt hơn, hưởng hết thảy các đãi ngộ của một phu nhân. Thế nhưng chỉ được một khoảng thời gian ngắn, khi Khâm Thanh thí nghiệm ra thiên phú của mình, bà suýt chút nữa lảo đảo. Không ngờ thằng con riêng mà bà vẫn luôn khinh thường lại sở hữu năng lực ghê gớm đến vậy, trong lòng Bạch Tố Như đã có chút tính toán nho nhỏ. Nhưng ngay sau đó Khâm Thanh lại bị phát hiện không thể ký khế ước với yêu thú, bà mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là chưa hoàn toàn buông tâm.

Từ một Nhị tiểu thư không được sủng ái leo lên chức vợ cả của Khâm Quốc Thương, nắm trong tay quyền điều hành trong nhà, Bạch Tố Như cũng không phải kẻ ngu ngốc. Bà hiểu rằng thứ duy nhất giúp mình có hết thảy đãi ngộ hiện tại là nhờ vào năng lực hai đứa con của bà. Tuy chẳng giỏi hơn cha mình bao nhiêu, nhưng chừng nào những kẻ còn lại không có khả năng thành thuần thú sư thì chừng ấy quyền thừa kế vẫn thuộc về Khâm Vân. Mà một khi Khâm Vân đã thừa kế sản nghiệp thì bà cũng leo lên chức trưởng mẫu, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa. Bạch Tố Như không còn hy vọng gì vào Khâm Quốc Thương, thay vì tin vào hắn, bà thà tự mình tìm cách leo lên vị trí đó còn hơn.

Để ngăn ngừa hậu họa, bà bảo hai đứa con của mình đi theo Khâm Thanh giết chết hắn. Vậy mà hai tên thuần thú sư lại không làm được gì một kẻ tay không tấc sắt! Bạch Tố Như không chỉ giận chúng vì làm việc không thành, mà còn vì đầu óc ngu ngốc của hai đứa con bà, “Đã dặn tụi mày phải cẩn thận, một khi ra tay cần nắm chắc thành công! Chỉ cần đuổi theo hắn sớm muộn gì cũng giết được! Vậy mà gây trọng thương hắn xong còn quay về, tụi mày là muốn hắn tìm được đường sống quay về báo thù sao?!”

Khâm Ngọc ủy khuất bĩu môi, cô nàng lớn lên xinh đẹp nên vẫn luôn được sủng ái, nào chịu được lời to tiếng nặng, “Nhưng hắn chạy vào trung tâm rừng dị giới, tụi con chỉ có yêu thú cấp thấp làm sao dám đuổi theo.”

Khâm Vân cũng lên tiếng giải vây cho mình và em gái, “Đúng vậy, với vết thương đó của hắn thì phỏng chừng không bị yêu thú xơi tái cũng mất máu mà chết. Mẫu thân không cần lo lắng.”

Bạch Tố Như nghe hai đứa con nói xong, trong lòng cũng hơi dịu xuống. Rừng dị giới là tên gọi chung cho các khu rừng có yêu thú sinh sống, ngoài bìa rừng đa số yêu thú cấp thấp dù là người thường cũng có thể thử vận vào bắt. Nhưng đi sâu bên trong đẳng cấp của yêu thú sẽ càng tăng lên, sơ sảy là chết ngay lập tức. Ngay cả những gia tộc lớn như Khâm gia cũng ít khi cho con cháu một mình vào rừng dị giới, nếu có đi nhất định phải có hộ pháp đi theo bảo vệ. Đương nhiên đó chỉ là đãi ngộ dành cho dòng chính hoặc những thiên tài vượt trội, chứ đám dòng thứ như con của bà thì chết cả trăm lần Khâm gia cũng không quan tâm.

“Cho người ngầm theo dõi xung quanh phạm vi rừng, chỉ cần thằng con hoang đó xuất hiện lập tức báo cáo!” Bạch Tố Như phất tay đầy mệt mỏi, nhắm mắt dưỡng thần trên ghế. Nếu có thể bà muốn thuê sát thủ ra tay, đáng tin hơn hai đứa con này nhiều. Nhưng chi phí thuê rất đắt, hơn nữa bà cũng không muốn lộ nhược điểm ra ngoài, đành để bọn chúng âm thầm làm vậy.

Người của Bạch Tố Như theo dõi suốt một tháng, dò hỏi những người thợ săn ra vào rừng cam đoan rằng không thấy Khâm Thanh xuất hiện nữa báo cáo lại, lúc này Bạch Tố Như mới hoàn toàn tin rằng hắn đã chết trong khu rừng đó rồi. Bà cho người rút về, cũng không tiếp tục theo dõi nữa. Làm lớn chuyện nếu để những người khác nhận ra, sẽ nhân cơ hội này mà lật đổ chiếc ghế chính thê của bà, mà Khâm Quốc Thương cũng sẽ không cho bà sắc mặt tốt gì.

----------------------------------

Trái với dự đoán của Bạch Tố Như, Khâm Thanh không hề chết vì mất máu, càng không bị yêu thú ăn thịt. Lúc này đây hắn đang ngồi đả tọa trong hang động của Mị Hồ để tu luyện, kế bên cạnh còn có một con hồ ly sáu đuôi nằm lim dim và một cục lông trắng béo múp míp bên chân.

Theo đề nghị của Mị Hồ, Khâm Thanh quyết định ở lại hang động của nó tu luyện trong một năm để đề cao thực lực rồi mới ra ngoài. Một phần khác cũng là để tránh sự truy sát của hai anh em Khâm Vân và Khâm Ngọc. Tuy Mị Hồ tuyên bố nó rất mạnh nhưng nếu cứ mạnh mẽ xông vào phỏng chừng không bắt được gà còn mất nắm thóc. Tuy Bạch Tố Như chỉ là một chính thê thuộc chi thứ nhưng nếu Khâm Thanh lỗ mãng hành động không suy nghĩ vẫn có thể bị kẻ trong Khâm gia nhân cơ hội diệt cỏ tận gốc. Huống hồ mục tiêu của hắn không chỉ có Bạch Tố Như hay Khâm Quốc Thương mà là cả Khâm gia. Khâm gia không phải không có yêu thú cấp cao, một Mị Hồ vẫn chưa đủ để hắn chống lại một gia tộc lớn.

Lâm Mặc lúc này đây có thể nói là chán muốn chết. Chủ nhân nhà cậu ngoại trừ rèn luyện thân thể đều đặn mỗi ngày thì chỉ toàn đả tọa. Cậu trừ ăn uống và tu luyện (ngủ) ra cũng không có việc gì khác để làm, càng ngày càng cảm thấy như đang nuôi heo làm thịt vậy. Cố tình hệ thống vẫn chưa công bố nhiệm vụ tiếp theo, cậu chỉ có thể ngày ngày tán gẫu với nó cho đỡ buồn.

Tuy lúc trước Lâm Mặc là một trạch nam bệnh tim quanh năm ở nhà nhưng không có nghĩa cậu sợ giao tiếp, trái lại càng khát khao có người nói chuyện cùng. Xuyên tới thế giới này cậu lại trực tiếp biến thành một con yêu thú cấp thấp, không thể nói chuyện với ai ngoại trừ đám yêu thú và hệ thống. Mà yêu thú cấp thấp thì linh trí mở mang chưa được bao nhiêu nên chẳng thể trò chuyện mấy với cậu, còn Mị Hồ thì chỉ khi nào cần sai bảo cậu làm gì mới mở miệng, còn bình thường đến động đậy cái đuôi nó cũng lười. Thành thử hệ thống 419 kiêm luôn chức tiểu quần bông tri kỷ lắng nghe và trò chuyện với cậu.

“419 à, Khâm Thanh là một tên tra nam khốn khiếp.” Lâm Mặc lăn tròn trên cỏ thút thít với hệ thống của mình. Cậu vờ như gạt nước mắt rồi nói tiếp: “Trước kia hắn vẫn luôn kề vai sát cánh chiến đấu với tôi, vậy mà từ ngày có Mị Hồ chỉ luyện tập với nó thôi.”

Hệ thống quả thật không còn lời nào để nói. Cái “trước kia” trong miệng ký chủ nhà nó là năm ngày ngắn ngủi thôi có được không? Hơn nữa là vì Khâm Thanh lúc đó không có yêu thú nào mới phải tạm thời ký khế ước với cậu, giờ có đồ xịn hàng ngon ai lại phí hơi chơi đùa cùng một con Bạch Thố làm gì.

[Cậu nhìn Mị Hồ đi, đã là yêu thú cấp sáu rồi mà ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện. Trong khi đó cậu chỉ toàn ăn rồi chạy đi chơi, Khâm Thanh có thể tin dùng cậu được sao?]

Lâm Mặc bị 419 đả kích nặng nề, chỉ có thể rên rỉ ôm đầu vùi vào hai chân trước. Thế giới ban đầu của cậu là một xã hội hiện đại của khoa học công nghệ thông tin, còn hiện tại điện thoại máy tính ti vi cái gì cũng không có muốn quen được cậu cũng vô cùng vất vả rồi. Bây giờ thú vui duy nhất là đi vòng vòng quanh đây hái hoa ngắt bướm cũng bị tước đoạt nốt thì cậu sống làm sao! TTATT

Dù ngủ là tu luyện nhưng cậu cũng đâu có cách nào ngủ 24/7 được đâu chứ (ಥ﹏ಥ)

[Cậu không muốn thành người nữa sao?]

“Không thèm. Tôi sớm hoàn thành nhiệm vụ thế giới này xong rồi qua thế giới khác làm người vẫn nhanh hơn làm một con yêu thú tu luyện chăm chỉ.”

Vì thế Lâm Mặc dứt khoát một ngày ngủ no giấc thì thôi, thời gian dư lại thì thong thả vui chơi. Khâm Thanh mấy lần muốn kéo con thỏ ngốc ấy lại tu luyện cùng mình và Mị Hồ, nhưng nhìn bốn chân ngắn cũn cỡn với cái mặt lúc nào cũng ngơ ngác của Bạch Thố rồi lại thôi.

Quả thật Lâm Mặc lẫn hệ thống đều nói oan cho hắn, hắn cũng không phải không muốn luyện tập với cậu. Chẳng qua trời sinh giống Bạch Thố phù hợp với chạy trốn hơn là chiến đấu, cấp bậc hiện tại của cậu lại quá thấp, không có cách nào phối hợp chung với hai người họ. Với lại tuy hắn chưa định giải trừ khế ước với cậu nhưng cũng không xem cậu như trọng điểm bồi dưỡng. Huống hồ mỗi lần luyện tập mà đánh trúng Lâm Mặc, mắt cậu lại óng ánh nước cứ như sắp khóc tới nơi, khiến hắn nảy sinh cảm giác quỷ dị đang ngược đãi động vật chứ không phải luyện tập chiến đấu. Về điểm này Mị Hồ cũng thống nhất với hắn, cho nên cả hai quyết định tạm thời cứ để Lâm Mặc tự do một thời gian.

Lâm Mặc cũng oan ức gần chết, cái mắt to long lanh đó kỹ năng bị động bán manh của loài Bạch Thố tự động kích hoạt khi bị đả thương, cũng gần như một loại mị lực nhưng yếu hơn Mị Hồ rất nhiều. Lúc hệ thống nói cho cậu biết sự thật này, cậu cũng rất ngạc nhiên. Nếu Bạch Thố thật sự lợi hại đến vậy sao chỉ là một con yêu thú cấp một bị ném cho Phong Lang ăn chứ?

[Khụ, đám Bạch Thố đó chỉ có cấp một, còn cậu đã cấp ba sắp lên cấp bốn rồi, hiệu quả đương nhiên sẽ khác] Hệ thống cũng định nói thêm là đám Bạch Thố đó suốt ngày đào hang chạy trốn, còn ký chủ ngày nào cũng phải tắm ít nhất một lần cho lông sạch sẽ, dĩ nhiên càng có lực sát thương hơn rồi.

Lâm Mặc tưởng tượng giả sử mình lên đến cấp chín, dùng kỹ năng bán manh này một cái cả thế giới lập tức quỳ xuống nhận thua, tức thì trong lòng nảy sinh cảm giác quỷ dị. Dẹp dẹp dẹp, từ bao giờ mà tư tưởng của cậu đã lệch lạc đến mức này. Phải giành chiến thắng bằng thực lực mới là nam nhi, bán manh gì đó vẫn là thôi đi.

Hệ thống tỏ vẻ, bán manh cũng là một loại thực lực, thỉnh ký chủ không cần coi thường ┐( ̄ヘ ̄)┌

Ngày ngày cứ thế qua đi. Nửa năm sau đó Lâm Mặc bất ngờ đột phá lên cấp bốn, trở thành yêu thú trung cấp. Đáng nói là ngoại trừ béo hơn một tí lông xù hơn một ít ngoại hình cậu vẫn chẳng khác gì ban đầu. Chẳng có chút oai nghiêm nào của yêu thú trung cấp cả! Nếu có gì an ủi thì đấy là cậu đã có thể nói ngôn ngữ của loài người nơi đây, không phải chịu cảnh một bên nói một bên không hiểu nữa.

Nhưng Lâm Mặc cũng đã vui mừng quá sớm. Khâm Thanh quả thật giờ đây hiểu được cậu nói gì. Nhưng hắn vẫn cứ làm lơ mặc kệ con đại bạch thỏ lải nhải bên tai mà tu luyện suốt. Thành thử cậu có nói được hay không cũng chẳng khác gì hồi trước. Còn Mị Hồ ấy à, lúc trước nó còn không thèm để ý đến cậu thì bây giờ quan tâm chắc. Vì vậy Lâm Mặc lại chạy về tìm tiểu quần bông hệ thống của mình cầu an ủi tiếp.

Tình trạng nhàm chán này chấm dứt sau một năm, khi Mị Hồ đột phá lên cấp bảy trở thành yêu thú cao cấp. Ngày hôm đấy sấm chớp khắp trời, từng đạo thiên lôi bổ xuống người Mị Hồ để nó gánh chịu lôi kiếp. Sau chín đạo tất cả, Mị Hồ thành công độ kiếp, tiến cấp thành yêu thú cấp cao. Mà lúc này đây Khâm Thanh đã hoàn toàn nắm vững được năng lực của mình, có thể nhuần nhuyễn sử dụng năng lực thông linh trong chiến đấu.

Lâm Mặc vẫn luôn tưởng tượng bộ dáng của Mị Hồ sau khi độ kiếp. Cái dáng vẻ lẳng lơ, cặp mắt hoa đào xếch dài, bước đi tao nhã quyến rũ,... làm yêu thú mà đã mị hoặc như vậy đến lúc hóa thành người không biết là giai nhân yêu nghiệt đến cỡ nào. Cậu nghĩ tới Đát Kỷ, thầm nghĩ nói không chừng cũng họ hàng với nhau.

Nhưng trái với chờ đợi của Lâm Mặc, từ trong lôi kiếp bước ra là... một tên con trai?! Mặc dù vẫn cái kiểu lẳng lơ ấy, ánh mắt vứt mị nhãn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần câu nhân đến cỡ nào nhưng cậu dám khẳng định đó-chính-là-con-trai! Là nam 100%! Mà quan trọng nhất là nhìn Mị Hồ vẫn rất đẹp, không hề có chút yếu đuối hay không hợp nào. Thói đời bây giờ nam nhân còn yêu nghiệt hơn cả nữ nhân, Lâm Mặc chỉ có thể tấm tắc.

Trái ngược lại với tâm trạng của cậu, mặt Khâm Thanh có chút hơi đen. Với dáng vẻ phong hoa tuyết nguyệt này của Mị Hồ không muốn gây chú ý cũng khó. Hiện tại hắn không có túi yêu thú, không có cách nào giấu con hồ ly lẳng lơ này vào. Mà quan trọng nhất, nếu hắn đi bên cạnh tên này, khả năng lớn Mị Hồ sẽ bị hiểu lầm thành nam sủng của hắn. Chỉ cần nghĩ tới cái vẻ cười thiếu đánh của Mị Hồ khi người khác gặp nạn, chuyện này quả thật rất có thể xảy ra.

Mị Hồ lúc la lúc lắc giấu bảy cái đuôi vào, sau đó vứt cho Khâm Thanh một cái mị nhãn, “Chủ nhân, có hợp với khẩu vị của ngài không?”

Lâm Mặc: ( ̄¬ ̄)

Khâm Thanh: “...”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Biến về nguyên hình cho ta.” Còn tiếp tục e rằng hắn sẽ không chịu nổi mà xông tới đập con yêu thú không biết đứng đắn này.

Mị Hồ lập tức thay đổi thái độ, lật mặt nhanh hơn lật sách, “Hừ, đồ nhàm chán.”

Lâm Mặc chứng kiến từ đầu đến đuôi, chỉ có thể lặng lẽ giảm mức độ tồn tại của mình. Dù đứng về phe nào cậu cũng đều thảm như nhau. May mắn thay lần này Mị Hồ không có kéo cậu xuống nước cùng, Lâm Mặc thoát được một kiếp.

Những nhạc đệm nhỏ cũng không làm thay đổi kịch bản chính. Một tháng sau đó, Khâm Thanh cùng cậu và Mị Hồ bắt đầu đi đến Tây thành, cũng là nơi diễn ra những sự kiện mở đầu quan trọng nhất trên con đường nghịch tập thành thần về sau của nhân vật chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.