Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 11: Chương 11: Nữ Hoàng Thị Phi (11)




Sau khi Minh Thù đối phó xong với bọn họ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chạy đi ăn.

Lát nữa cô còn có việc hệ trọng phải làm, ăn no mới có sức.

Lúc Khương Tầm tìm được em gái nhà mình chính là lúc Minh Thù đang trốn một góc ăn uống vui vẻ.

Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý về hướng này bèn đi đến, để tay lên môi hắng giọng một cái, trầm giọng nhắc nhở: “Niệm Niệm, em phải chú ý hình tượng.”

“Đói bụng.” Minh Thù trả lời qua loa.

“Sáng sớm em đã ăn nhiều như vậy, vẫn đói bụng?”

Khương Tầm nghi ngờ nhìn cô, hắn nhớ rõ sáng sớm cô ăn bao nhiêu đồ ăn, bộ dạ dày không đáy hả?

Trước đây lúc ở nhà, cũng không thấy Niệm Niệm ăn nhiều như vậy.

Thân là nghệ sĩ chẳng lẽ không sợ béo phì sao?

Minh Thù ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng trong đĩa, cầm đĩa trống không quơ quơ:

“Anh cũng không phải là em, em chính là đói bụng, vậy thì làm sao?”

Trẫm ăn thức ăn cũng không yên nữa.

Khương Tầm: “...”

Hắn liếc mắt nhìn: “Lát nữa em còn phải đi phát biểu, đừng ăn nhiều, cẩn thận béo phì.”

Minh Thù tiếp tục mỉm cười: “Có mập cũng không phải anh mập.”

Khương Tầm: “...”

Trước kia có cảm giác em ấy thay đổi chỉ là ảo giác, em ấy chỉ thay đổi phương thức cãi nhau với hắn mà thôi.

Nhiệt độ quanh thân Khương Tầm giảm xuống, sắc mặt âm trầm.

Minh Thù hơi lui về phía sau, người đàn ông này muốn nổi điên sao?

Trẫm có nên tiên hạ thủ vi cường, đánh trước cho chắc ăn?

Minh Thù đang suy xét tính khả thi của chuyện này, Khương Tầm đã xoay người đi, cả người đều toát ra hơi thở “Người lạ chớ tới gần, người quen chớ quấy rầy“. Hắn đi ngang qua nơi nào, đoàn người nơi đó cũng tự động tránh qua một bên.

Minh Thù cầm đĩa không quạt gió, anh trai hờ có tật xấu gì hả?

A, mặc kệ, thật đói.

...

“Tiếp theo xin mời nhân vật chính của chúng ta hôm nay Khương tiểu thư lên phát biểu. Các bạn ký giả, một lát nữa có thể đặt câu hỏi, nhưng hiện tại xin ổn định chớ ồn ào nha!” MC có giọng nói ngọt ngào, theo lời của cô ấy, ánh đèn liền chiếu lên người Minh Thù.

Trong nháy mắt Minh Thù đem cái đĩa giấu ra sau lưng, để sang một bên, mỉm cười đi về phía khán đài.

Nội dung phát biểu trước đó Khương Tầm đã đưa cho cô, cô chỉ cần đọc lên là được rồi.

Nói xong, tiếp theo chính là trả lời câu hỏi của phóng viên.

Minh Thù tiện tay chỉ một người.

“Xin hỏi Khương tiểu thư, bê bối lúc trước của cô và Chu tiên sinh, hai người có mối quan hệ yêu đương gì không ạ?”

“Chu tiên sinh?” Là ai? Mình quen sao? Nguyên chủ có nhiều đối tượng tai tiếng như vậy, còn coi trọng họ, cô làm sao biết ai là ai:

“Câu hỏi tiếp theo.”

“...” Phóng viên nghẹn khuất: “Khương tiểu thư, mời cô trả lời có được không?”

“Ở đâu quy định tôi nhất định phải trả lời?”

Trẫm sẽ không trả lời, ngươi làm gì được trẫm?

“Hơn nữa, đối tượng tai tiếng với tôi nhiều như vậy, tôi làm sao có thể nhớ kỹ ai với ai được, cô có thể hỏi câu nào chuyên nghiệp hơn không?”

Phóng viên: “...”

Đối tượng tai tiếng của cô nhiều, cô còn rất đắc ý?

Không đúng, vấn đề này không phải là không chuyên nghiệp, là cô đang chất vấn tôi không chuyên nghiệp sao?

Phóng viên bên cạnh nhân cơ hội đưa ra một câu hỏi có chuyên môn:

“Khương tiểu thư, xin hỏi cô và Ninh tiểu thư có ân oán gì?”

Minh Thù nhướng mày: “Cái này nói ra rất dài.”

Phóng viên phía dưới liền tỉnh táo, thần kinh căng thẳng nhìn cô gái đang đứng trên khán đài ánh sáng soi rọi xung quanh, sợ mình bỏ lỡ cái gì.

“Tôi nói ngắn gọn, nhìn không vừa mắt.”

Không có?

Vậy là xong rồi?

Không phải nói là rất dài sao?

Dài của cô là như thế này hả?

“Không phải các người còn muốn nghe cái gì ân oán tình thù sao, tôi cũng có thể viết cho các người một bản.”

Nhìn không vừa mắt, lý do này còn chưa đủ mạnh, chưa đủ thành thật sao?

Có bao nhiêu ân oán tình thù, đều bắt đầu từ bốn chữ này. Lại có bao nhiêu ân oán tình thù, đều kết thúc bằng bốn chữ này. Bốn chữ này vĩ đại đến nhường nào, đám tiểu yêu tinh các người còn muốn gì nữa?

Phóng viên: “...”

#Phong cách của lão đại hơi sai sai, là ảo giác của tôi sao?#

Đột nhiên ký giả có chút lo lắng không yên, tuy rằng bọn họ cũng không biết mình lo lắng cái quỷ gì.

“Xin hỏi Khương tiểu thư, việc đoàn phim Trường Minh Đăng thay vai của cô, cô có muốn nói gì không? Có phải là do cô và Lệ tổng bất hòa từ trước mới thành như vậy? Đây là đại biểu cho giải trí Tinh Quang đối đầu với giải trí Kim Ngung sao?”

Giải trí Kim Ngung chính là công ty của Lệ Thiếu Nam.

Có thể nói đó là công ty lớn nhất trong giới giải trí đào tạo ra ảnh đế, ảnh hậu không có một xe thì cũng có một tá.

Minh Thù mỉm cười: “Đúng vậy.”

Phóng viên cho rằng Minh Thù sẽ tiếp tục nói lung tung, nhưng ai ngờ rằng cô chỉ nói một câu “đúng vậy”, không che giấu liền thừa nhận.

Cô cứ như vậy mà thừa nhận!

Ánh mắt phóng viên phát sáng, tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi Khương tiểu thư, là bởi vì ân oán cá nhân hay là vì giải trí Tinh Quang muốn mở rộng trong giới?”

Giải trí Kim Ngung là cái gì?

Dê đầu đàn giới giải trí, bây giờ lại có người muốn khiêu chiến dê đầu đàn, tin tức lớn!

Phóng viên hỏi hai vấn đề, nhìn qua không có chuyện gì nhưng mà bên trong là cái bẫy. Nếu như Minh Thù trả lời là Tinh Quang muốn khuếch trương, chứng tỏ không phải là cô, mà là Khương gia.

Mà nếu cô trả lời ân oán cá nhân, không biết chừng những phóng viên này sẽ viết thành cái gì nữa, nói cô không để ý tới lợi ích gia tộc, phá sản vân vân các loại khẳng định không thể thiếu.

“Nguyên nhân gì, các người có thể đi hỏi Lệ Thiếu Nam, tôi tin hắn sẽ nói đàng hoàng hơn tôi, tiếp theo.”

Phóng viên: “...”

Cho nên cô là ngay cả lý do đàng hoàng cũng lười nói sao?

“Khương tiểu thư tự tin có năng lực quản lý tốt giải trí Tinh Quang để chống lại giải trí Kim Ngung sao?”

Ký giả có tinh thần bất khuất, kiên nhẫn hỏi tiếp.

Minh Thù bình tĩnh ứng phó những vấn đề của phóng viên gian trá. Ngươi càng hỏi gian trá, cô cũng trả lời gian trá, thỉnh thoảng cho mình thêm chút diễn xuất.

Có lẽ những ký giả này trong thời gian ngắn sẽ không muốn gặp Minh Thù, nghe cô nói đến đau đầu.

Minh Thù đi xuống đài, từ trong đám người bước ra phòng nghỉ phía sau. Lúc cô trả lời câu hỏi của phóng viên thấy Ninh Khả Thanh đi vào hậu trường, bây giờ còn chưa đi ra.

Đáng sợ hơn là Khương Tầm cũng không có mặt ở đây. Cô còn có một nhiệm vụ, chính là ngăn cản Khương Tầm không thể thích Ninh Khả Thanh, phải nâng giá trị hận thù.

Minh Thù cắn một miếng táo, thắt lại làn váy dài của mình, đôi mắt lưu chuyển quan sát bốn phía.

“Thật sự xin lỗi...” Giọng nói nũng nịu từ ngã rẽ truyền tới, âm thanh này ngoại trừ là của Ninh Khả Thanh thì có thể là ai.

Minh Thù dừng chân, ánh mắt lóe sáng, tìm được rồi.

Nữ chính, ta tới đây!

Minh Thù đi về nơi truyền ra giọng nói, cô dời chân qua chỗ ngoặt, chỉ thấy Ninh Khả Thanh đang nỗ lực mò mẫm trên người Khương Tầm. Khương Tầm lấy tay ngăn cô ta, thần sắc âm trầm.

“Răng rắc.”

Minh Thù cắn thêm một miếng táo, âm thanh kia kinh động hai người bên đó, đồng thời nhìn qua. Ninh Khả Thanh luống cuống nhanh chóng rút lui. Khương Tầm cởi trang phục, thuận tay ném qua một bên, đi về phía Minh Thù.

Minh Thù cười híp mắt mở miệng: “Ai da, Ninh tiểu thư, cô định đổi kim chủ sao? Kim chủ Lệ Thiếu Nam nhà cô hẳn phải đau lòng lắm.”

“Niệm Niệm, lúc nãy...” Khương Tầm mở miệng giải thích.

“Chị Khương Niệm, em không có gì với Khương tổng.”

Ninh Khả Thanh cắt lời Khương Tầm, mặt mày oan ức: “Xin chị đừng hiểu lầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.