Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới

Chương 16: Chương 16: Bày trận




Cùng lúc đó thôn dân Bàn Sơn thôn cũng đã khởi hành.

Dựa theo phân phó của Từ Khuyết, bọn hắn ra ruộng đào rắn, lấy huyết xà, có người vào ao bắt ô quy, cũng có người vào rừng bắt chym.

Đoàn người đồng tâm hiệp lực, không bao lâu, 3 chậu máu mới đã để ở trong thôn.

-Từ tiên trưởng muốn kiếm máu này để làm cái gì thế?

-Đúng vậy, chỉ bằng những con này có thể ngăn cản được những tiên nhân kia sao?

-Haizzz..

Vẻ mặt bọn họ khẩn trương, lắc đầu thở dài

Tiểu Nhu nắm chặt nắm tay, chân thành nói:

-Các hương thân yên tâm, Từ Khuyết ca ca nhất định sẽ bảo về chúng ta.

Nàng ngẩng đầu, xem phương hướng phía hậu sơn, trong lòng lặng lẽ nói, ta tin tưởng Từ Khuyết ca ca.

..

Mà lúc này, Từ Khuyết đứng ở trên đỉnh núi, cũng không còn kêu gào nữa dù sao nói nhiều cũng mệt.

Hắn quay đầu nhìn phía dưới chân núi Bàn Sơn thôn, tu vi cao thâm làm hắn thấy rõ, vừa lúc thấy các thôn dân đều tụ tập ở trong thôn, lúc này liền đoán được bọn họ đã thu thập xong 3 loại huyết rồi.

Nói cách khác, hiện giờ chỉ còn thiếu hổ huyết là có thể khởi động Bát Hoang Tứ Tượng trận rồi.

Con ngươi Từ Khuyết đảo một vòng, nhìn về phía đám Tu Tiên giả, xì mũi coi thường cười lạnh nói:

-Các ngươi đều là đám bỏ đi, nếu không dám ứng chiến, ta đây cũng trở về đi ngủ, tái kiến.

Nói xong, liền xoay người nhảy vào núi rừng.

Sau đó, mà, hắn thi triển Tam Thiên Lôi Động thân pháp, rất nhanh đã di chuyển đi tìm hổ.

Còn đám Tu Tiên giả cũng sầm mặt lại, lạnh giọng nói nhỏ:

-Thân pháp của người này quỷ dị như vậy, ẩn chứa thiểm điện, quả thực mới nghe lần đầu.

-Sư phụ hắn tất nhiên không đơn giản, chúng ta cũng chưa nghe nói gần đây có đại nhân vật nào đã xuất hiện, rốt cuộc sẽ là ai chứ?”

-Không bằng chúng ta trước giả vờ lấy lễ đón tiếp, bái phỏng đối phương, tìm ra thực hư thì mới định đoạt?

-Không thể, vạn lần không được!

Lúc này, Lưu trưởng lão lại lên tiếng.

Hẫn vẫn vuốt vuốt râu bạc trắng, trầm giọng nói:

-Người này vốn ra sức chọc giận chúng ta, hiện giờ lại đột nhiên rời đi, nói vậy chính là muốn dẫn chúng ta đi vào, để cho sư phụ hắn có cớ để động thủ, chư vị cũng không thể mắc mưu a!

-Chúng ta cũng không thể ngồi chờ ở đây?

Có người cau mày nói.

Mọi người trầm tư.

-Đúng rồi, ta nghĩ tới.

Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên kêu lên, nhất thời dọa mọi người nhảy dựng.

-Vương trưởng lão ông làm cái gì thế, có chuyện gì xảy ra?

Có lão giả mặt lộ vẻ không vui nói.

Vị kia Vương trưởng lão thì vẻ mặt hoảng sợ, rất là kiêng kỵ nhìn Bàn Sơn thôn liếc mắt một cái, tiếp theo thận trọng nói:

-Ta nhớ ra rồi, sư phụ của tên này có thể là người kia.

-Ai?

Lực chú ý của mọi người đổ dồn về phía Vương trưởng lão.

Vương trưởng lão trầm ngâm nói:

-Việc này phải nói đến 10 năm trước, lúc ấy ta du lịch thiên hạ, từng đi qua bái phỏng một đại tông môn của nước láng gia, may mắn nghe được một truyền thuyết từ trong miệng của vị tông chủ môn phái kia.

-Hả?

Mọi người cảm thấy tò mò.

Vương trưởng lão tiếp tục nói:

-Truyền thuyết tu chân giới có vị đại nhân vật, tên là Đoạn Cửu Đức. Người này tính nết cổ quái, thích trộm bảo khố của người khác, khi hứng trí lên thì có thể diệt sát một nhà, là một người tội ác chồng chất nhưng một thân tu vi bí hiểm, ngay cả tông chủ Anh Biến kỳ cũng từng bị hắn dẫm nát dưới chân.

-Cái gì? Trong Tu Chân giới lại có người như thế sao?

Mọi người nghe xong, nhất thời kinh hãi.

Nói như vậy, trong Tu Tiên giới đủ loại người gà gáy chó trộm, nhưng mà thân là cường giả, mạnh hơn cả nhân vật Anh Biến kỳ, dường như có thể so với Chí Tôn rồi, sao có thể làm được chuyện như vậy?

-Chư vị đừng không tin, việc này thiên chân vạn xác. Nếu hôm nay không nhìn thấy tính nết của tên kia, hơn nữa hắn còn từng trộm bảo khố của Thiên Vũ tông thì ta thật sự còn không thể liên tưởng tới vị Đoàn tiền bối kia.

-Ngươi muốn nói, người này có thể là đệ tử vị Đoàn tiền bố kia i?

-Ai nha, cũng không nên đắc tội rồi.

-Nhưng là... Cái này cũng khó nói đi, nếu Đoạn Cửu Đức kia có tu vi bí hiểm, nói vậy cũng không thể, tại sao hắn lại tới thôn quê nghèo đói này.

-Nếu không, phái người đi Thiên Vũ tông cầu viện?

-Không được, nếu để Thiên Vũ tông đến đây thì chẳng phải là không lấy được phần thưởng treo giải sao?

-Đúng vậy, hơn nữa người này còn trộm Thiên Vũ tông một cái tàng bảo khố, nếu chúng ta có thể bắt hắn thì những bảo bối ấy không phải là thuộc về chúng ta sao?

-Nói có lý, bất kể như thế nào, cũng không có thể đi một chuyến uổng công chứ?



Ngay tại đám Tu Tiên giả đang suy đoán lung tung thì Từ Khuyết đã vòng ra sau núi, cuối cùng là công phu không phụ lòng người.

Ở bên sườn núi, hắn phát hiện một lão hổ đang nằm nghỉ.

Nói tóm lại là lão hổ này cũng không giống với lão hổ trên địa cầu.

Ngoại hình của nó thật lớn, có thể so với một đầu tê ngưu, miệng còn có 2 cái răng nanh toát ra cực kì giống loại động vật Kiếm Xỉ Hổ đang tuyệt chủng trên địa cầu.

Lấy tu vi hiện giờ của Từ Khuyết, đối phó với lão hổ này thì quá dễ dàng.

“ Vù” một tiếng, thiểm điện dưới chân hiện lên, thi triển ra Tam Thiên Lôi Động, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau lão hổ, hóa chưởng thành đao chém về phía lưng lão hổ.

“Rắc”

Chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, lão hổ kia đã bị chết ngay.

Từ Khuyết cũng không muốn tốn thời gian, kéo thi thể lão hổ bay về phía Bàn Sơn thôn.

Bọn họ sớm đã chờ, thấy Từ tiên trưởng mang theo một lão hổ xuất hiện thì đoàn người lại hoảng sợ cùng sợ hãi mà kinh thán.

Nhưng mà Từ Khuyết không có thời gian trang bức, phân phó Đại Tráng bọn hắn nhanh chóng lấy huyết hổ, đồng thời vung tay lên, thu 3 chậu máu vào trong không gian trữ vật của hệ thống.

Không bao lâu, đã lấy xong huyết hổ, Từ Khuyết cũng không kịp chào hỏi, liền thi triển Tam Thiên Lôi Động thân pháp rời đi.

Thời gian giành giật từng phút từng giây, trước khi đám Tu Tiên giả kia đến thì phải khởi động trận pháp, cam đoan thôn dân được an toàn.

Quá trình rất thuận lợi.

Từ Khuyết trở lại 4 vị trí mắt trận, ở Đông Thanh Long thì bỏ xà huyết.

Dòng máu màu đỏ nháy mắt bị mặt đất hấp thu, lấy mắt trận làm trung tâm, trên mặt đất hiện ra một bức họa màu đỏ, là một đồ đằng cự long.

Từ Khuyết âm thầm lấy làm kỳ, sau đó đi tới phương vị Huyền Vũ, bỏ huyết quy xuống, trên mặt đất cũng xuất hiện đồ đằng một con rùa thật lớn.



Rất nhanh, khi hắn đổ máu xong ở Chu Tước vị thì trong phạm vi 10 dặm, khí thế của Bàn Sơn thôn đã trở nên dao động.

Khi mặt đất thành hình đồ đằng Chu Tước thì trên không vang lên một tiếng nổ, như là tiếng sấm.

“ Ầm”

Nháy mắt, một cỗ thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng ngưng tụ, trên không trung của Bàn Sơn thôn hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, giống vực sâu không đáy, tham lam hấp thu linh khí tứ phương

Sau đó, linh khí hóa thành một đạo bình chướng khổng lồ, trực tiếp bao trùm Bàn Sơn thôn cùng phương viên 10 dặm quanh đó.

Trên không của 4 phía Đông Tây Nam Bắc Bàn Sơn thôn đột nhiên phát ra từng mũi nhọn, treo ở trên cao giống như là ngôi sao vậy.

Bát Hoang Tứ Tượng trận, khởi động.

Động tĩnh lớn như vậy, nhất thời kinh động đến người trong thôn .

Đoàn người trợn mắt hốc mồm nhìn thấy đột nhiên trên không xuất hiện một bình chưởng, tưởng những tiên nhân kia bắt đầu xuất thủ, sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất cầu thần linh phù hộ.

Từ Khuyết chạy về, thấy một màn như vậy, sửng sốt ngây ngốc một chút:

-Các ngươi quỳ cái gì? Đây là trận pháp ta bày ra, các hương thân mau đứng lên, sau này không ai có thể lấn phụ các ngươi rồi.

-Trận... Trận pháp?

Bọn sôi nổi ngạc nhiên.

Thì ra đây chính là trận pháp!

Nhưng mà chỉ một màn ánh sáng như vậy lại có thể chống đỡ được nhiều tiên nhân sao?

Bọn đưa mắt nhìn nhau, nội tâm đều có chút hồ nghi, lại không ai dám mở miệng nghi ngờ.

Nhưng thật ra Tiểu Nhu vẻ mặt mừng rỡ chạy tới, vui vẻ nói:

-Từ Khuyết ca ca, chúng ta thật sự an toàn sao?

-Đương nhiên là thật.

Từ Khuyết cười

Nhìn thấy bộ dạng khả ái của Tiểu Nhu, Từ Khuyết nhịn không được mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đản.

Tiểu Nhu nhất thời ngây người, chợt cả khuôn mặt đỏ bừng.

Từ Khuyết thấy nàng thẹn thùng như vậy, không khỏi cười to:

-Ha ha, tốt lắm, các ngươi chờ ở đây, xem ta làm sao thu thập bọn họ.

-A, Từ Khuyết ca ca, huynh không ở lại sao?

Tiểu Nhu cả kinh nói.

-Sau khi giải quyết bọn hắn thì ta sẽ trở lại, trân pháp này sẽ bảo vệ các ngươi, các ngươi an toàn rồi thì ta mới không còn cố kỵ gì, tùy ý thu thập bọn hắn.

-Nhưng mà bọn hắn có rất nhiều người.

Tiểu Nhu lo lắng nói.

-Nhiều người hơn nữa, ta cũng sẽ không để cho bọn hắn khi dễ người trong thôn.

Thanh âm của Từ Khuyết rất to.

Nhất thời làm vô số thôn dân cảm động.

“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” trang bức thành công, thưởng cho 5 điểm giá trị trang bức.”

Thanh âm của hệ thống vang lên, Từ Khuyết cười đắc ý:

-Ha ha, ta đi một lát sẽ trở lại, mọi người đừng lo lắng.

Nói xong, nháy mắt thi triển ra Tam Thiên Lôi Động thân pháp, cả người hóa thành một đạo thiểm điện, lại lướt lên đỉnh núi.



Mà lúc này, đám Tu Tiên giả trên núi sớm đã bị kinh động vì Bát Hoang Tứ Tượng trận, sôi nổi ngước mắt nhìn ra xa.

-Tình huống gì?

-Là có người bày ra trận pháp.

-Động tĩnh rất lớn nhưng nhìn qua bình thường nha, cũng không có uy lực gì.....

-Đúng vậy a, mới có một tầng linh khí tụ tập mà thành quầng sáng, kém xa hộ sơn đại trân của phái ta.

-Chút tài mọn thôi.

Mọi người quan sát xong trận pháp, sôi nổi lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

Chỉ có vị Lưu trưởng lão kia mặt lộ vẻ vẻ suy tư, không bao lâu, hắn đột nhiên chấn động, hô lớn:

-Không tốt chúng ta mắc mưu tên tiểu tử kia rồi, nếu Bàn Sơn thôn thật sự có cao nhân thì tại sao hắn lại bày trận?

Mọi người vừa nghe, hoàn toàn tỉnh ngộ.

-Đúng vậy, hơn nữa còn là loại này tiểu trận pháp phổ thông này, căn bản không giống xuất từ tay của cao thủ.

Lưu trưởng lão nhất vuốt râu bạc trắng, cười ha hả:

-Ha ha, trước đó là chúng ta hồ đồ, bị tên tiểu tạp chủng cáo mượn oai hùm lừa, nhưng lần này hắn ngu rồi, chột dạ bày ra trận pháp, quả thực là làm điều thừa. Chư vị đồng đạo, ta dám cam đoan, trong Bàn Sơn thôn tuyệt đối không có cao thủ, chúng ta phá trận đi.”

Nói xong, Lưu trưởng lão dẫn đầu bóp pháp quyết, bộ dạng uy phong hiển hách, giẫm phi kiếm lập tức bay lên trời. Sau lưng những trưởng lão kia cùng các đệ tử, cũng rút phi kiếm tính toán đại khai sát giới.

Nhưng vào lúc này, có một thân hình lao ra từ Bàn Sơn thôn, phảng phất như tia chớp, trước một hơi còn giống như ở rất xa, nhưng mà tiếp theo lại xuất hiện trước đám Lưu trưởng lão.

“Hả?”

Lưu trưởng lão cảm nhận được trên đỉnh đầu tựa hồ có một bóng ma, lòng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

“Vù” thiểm điện hừng hực xẹt qua trước mắt, mắt Lưu trưởng lão muốn nứt ra, trong lòng hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ không tốt.

Chỉ là còn chưa kịp phản ứng chuẩn bị chạy trốn thì đã bị một bàn chân từ trên cao giẫm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.