Hệ Thống: Tổ Tiếp Nhận Thế Thân Bi Kịch Phát Sinh Phía Trước

Chương 8: Chương 8




Chai rượu hết quá nửa, ông chống cằm nhìn Kazu, trong ánh mắt mơ hồ tràn đầy quyến luyến dịu dàng gọi tên mẹ cô.

“Em vẫn còn ở bên cạnh anh sao. Yuko...”

Nghe tên mẹ, trong lòng Kazu cũng khổ sở, bởi vì cô cũng rất nhớ bà. Nghĩ đến tình yêu của bố dành cho mẹ, cô không nỡ đánh vỡ khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi này của ông nên chỉ yên lặng gật đầu. Vốn tưởng rằng lần này bố uống rượu xong sẽ đứng dậy đi ngủ như mọi khi, Kazu không ngờ ông lại đứng dậy đi tới ôm chầm lấy cô rồi cười hạnh phúc.

“Yuko, anh rất nhớ em... Mỗi đêm đi ngủ và thức dậy không có em bên cạnh anh cảm thấy khổ sở lắm.” Vừa nói, ông vừa hôn hít cổ người trước mặt, bàn tay cũng đẩy áo ngực Kazu lên rồi xoa bóp một bên ngực mềm mại, cảm giác bộ ngực bên dưới lớn và săn chắc hơn trong trí nhớ, ông hôn nhẹ lên má Kazu rồi nói:

“Ngực của em thật bự, cảm giác được âu yếm bộ ngực của em khiến anh thật hưng phấn.” Cảm giác được vật căng cứng nóng hổi cọ xát vào lưng khiến Kazu cảm thấy sợ hãi, bộ ngực non nớt thì bị bố xoa bóp khiến Kazu xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô không ngờ mọi chuyện lại tiến triển như vậy. Nghĩ bố xem mình là vợ bố nên mới có hành động như vậy, Kazu nhìn vẻ hạnh phúc đã biến mất theo ngày bà mất mà cảm thấy không biết làm sao. Chỉ một lát nữa chắc bố sẽ đi ngủ thôi. Nếu một lát nữa bố không đi ngủ thì mình sẽ gọi bố tỉnh táo lại cũng không muộn. Tự an ủi bản thân như vậy, Kazu yên lặng chịu đựng cơn nhột nhạt nơi cần cổ bị ông hôn hít.

Có thể nói, vì ý nghĩ ngây thơ này, đến khi bị ông hôn môi đến chóng mặt, nước miếng giao hòa thì ý thức của Kazu đã đần độn, không biết bàn tay bố mình đã cởi quần lót của cô ra, khơi gợi nộn thịt đã bị ẩm ướt.

Ông liếm sạch dâm thủy dính ướt mấy ngón tay, ánh mắt thâm thúy nhìn người dưới thân đang mê man thở dốc.

“Anh vào nha Yuko. Anh yêu em.”Bế hai cẳng chân của Kazu lên, ông trầm hông đẩy mạnh côn thịt cứng rắn đi vào. Cơn đau xé rách khiến mặt Kazu lập tức trắng bệt, cô tỉnh hồn lại nhìn rõ bố đang đi vào trong người cô. Kazu không thể tin đưa tay bịt kín miệng, nước mắt xoành xoạch lăn dài trên má.

“Tại sao lại như vậy? Bố đã... lấy mất trinh tiết của mình...”

“Nếu bố biết...đã làm gì với mình, chắc ông sẽ tự trách áy náy suốt cả đời mất... Mình không thể phát ra tiếng được...Ưm...hic...”

“Ôi~ Yuko~ sao em lại khít như vậy... Anh xém nữa là bắn cho em rồi...” Thở dốc liên tục, ông nhắm mắt say mê cảm giác da thịt tương thiếp đã lâu không gặp này, sau đó bắt đầu va chạm một cách mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược tính cách ôn hòa lịch sự thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.