Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 90: Chương 90: Càn Nguyệt Song Tinh (2)




Tần Quân cười ngất. Ta ngất. Lời như vậy nàng cũng nói được. Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị sỉ nhục!

Chỉ có điều hắn cũng chỉ có thể thầm phẫn uất trong lòng. Nếu như đánh nhau, hắn khẳng định không phải là đối thủ của Đát Kỷ.

...

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua. Màn đêm rất nhanh liền hạ xuống.

Vào lúc hoàng hôn, Việt Vương Cung cũng đã giăng đèn kết hoa. Trước cửa lớn hạ nhân đứng hai hàng chào hỏi các tu sĩ trẻ tuổi tiến vào.

Mà ở bên trong cung điện đã dọn xong mấy trăm bàn điểm tâm, dành cho người hưởng dụng.

- Đây là Việt Vương Cung. Thật khí thế. Gia hỏa Tần Quân này thật sự xoay người rồi.

Thường Thiến Thiến nhìn Việt Vương Cung trước mặt, vui mừng bất ngờ kêu lên. Đã nhịn một tuần, không gặp Tần Quân, nha đầu kia tất nhiên sẽ không bỏ qua bữa tiệc thịnh soạn đêm nay.

Đi cùng nàng đều là đệ tử trẻ tuổi. Đại trưởng lão Từ Hải cũng không có tới.

- Người ta là hoàng tử, tất nhiên khí thế.

Giọng điệu Thường Hạo rất đau lòng. Người này hiện tại đã hoàn toàn đoạn tuyệt với hy vọng tìm Tần Quân báo thù.

Ngay cả Tần Dự ở trong tay Tần Quân, cũng phải nhiều lần chịu thiệt. Nếu như hắn lại dám đắc tội Tần Quân, tuyệt đối là đâm đầu vào chỗ chết.

Chung Linh cảm thán nói:

- Tần Quân người này thủ đoạn quả thực không bình thường. Sau này chúng ta cố gắng hết mức với qua lại thân thiết với hắn.

Khi nói ra lời này, đồng thời nàng theo bản năng nhìn về phía Trác Tuấn Kiệt đang đi ở đằng trước. Tuy rằng Trác Tuấn Kiệt thiên phú rất mạnh, có thể nói đệ nhất thiên tài trong vương quốc Càn Nguyệt, nhưng muốn đối nghịch cùng một vương quốc, đúng là không sáng suốt.

Trác Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Chỉ thấy đoàn người Tử Quang Tông xông tới trước mặt. Giữa hai bên chính là cửa lớn của Việt Vương Cung.

Dẫn đầu là đại đệ tử Tử Quang Tông Lư Huyền Phong. Hắn cũng nhìn thấy được Trác Tuấn Kiệt. Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, đồng thời nhíu mày.

Ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt, Trác Tuấn Kiệt là một thiên tài duy nhất tiến vào Nhân Bảng. Lư Huyền Phong hắn tuy rằng được gọi là thiên tài đứng thứ hai ở trong vương quốc Càn Nguyệt, nhưng bởi vì không tiến vào Nhân Bảng, cho nên địa vị chênh lệch quá xa.

Hai bên đều đi tới trước cửa lớn của Việt Vương Cung. Lư Huyền Phong dẫn đầu cười nói:

- Trác Tuấn Kiệt, đêm nay chúng ta nên cố gắng so đấu một hồi. Hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.

Đối với điều này, Trác Tuấn Kiệt lạnh lùng nói:

- Có thể ngươi sẽ bị những người khác đánh bại trước.

Tu sĩ xung quanh đi tới, vừa nhìn thấy hai người bọn họ nhất thời triển khai nhiệt nghị:

- Trác Tuấn Kiệt và Lư Huyền Phong à, Càn Nguyệt Song Tinh!

- Chà chà, đêm nay xem ra lại là hai người này tranh nhau phát sáng.

- Cái gì mà Càn Nguyệt Song Tinh. Chẳng qua chỉ có thể xưng hùng ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt mà thôi!

- Nói thật giống như ngươi có thể dương danh ở ngoại cảnh vậy.

Chung Linh nhìn Lư Huyền Phong không khỏi cảm thán nói:

- Lư Huyền Phong tuy rằng từng bại bởi Trác sư huynh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhìn bộ dạng hắn tràn đầy tự tin, xem ra yến hội đêm nay khó bề phân biệt.

- Cắt, đêm nay người phong tao nhất, khẳng định là Tần Quân!

Hai tay Thường Thiến Thiến chống nạnh, xem thường nói.

- Phong tao?

Chung Linh lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nhìn chằm chằm vào Thường Thiến Thiến. Từ sau khi ở cùng với Tần Quân một khoảng thời gian, trong miệng nha đầu kia bao giờ cũng xuất hiện một ít từ ngữ cổ quái ngạc nhiên.

- Chính là người phong cảnh nhất, khẳng định là Tần Quân!

Thường Thiến Thiến giải thích. Chỉ có thể nói thiếu nữ rơi vào tình yêu đều là mù quáng. Từ sau khi phát hiện mình thích Tần Quân, sùng bái trong lòng nàng đối với Tần Quân có thể nói là tăng lên tới cực điểm. Mặc dù bị Tần Quân từ chối một lần, nhưng trong lòng nàng vẫn đầysự mong chờ.

Tuổi tác nữ hài này đối với ái tình bao giờ cũng rất kích động. Nhất là Thường Thiến Thiến từ nhỏ đã quen được nuông chiều.

Lần trước Tần Quân tuy rằng thổ lộ tiếng lòng, nhưng không có nói lời chết. Thường Thiến Thiến cho là mình còn có cơ hội.

Chung Linh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Nàng cũng không biết Tần Quân rốt cuộc cho Thường Thiến Thiến uống canh gì, không ngờ khiến cho nàng tín nhiệm như vậy.

Lúc này, Trác Tuấn Kiệt và Lư Huyền Phong cũng kết thúc cuộc chiến bằng lời lẽ. Hai người dẫn theo đệ tử đồng môn của mình đi vào bên trong Việt Vương Cung. Mới vừa vào đi, bọn họ liền nhìn thấy được một con chó mực nằm ở sau cửa lớn, trước tượng đá. Không ngờ là Hạo Thiên Khuyển. Tần Quân cũng không muốn để cho một ít lưu manh không có tu vi tiến đến hết ăn lại uống, cho nên liền để cho Hạo Thiên Khuyển trông coi ở trước cửa. Nếu như gặp phải loại người này, Hạo Thiên Khuyển trực tiếp đánh hắn ra ngoài.

Cũng may cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào dám đục nước béo cò. Bởi vì một khi bị phát hiện, đây chính là tội lớn.

- Oa! Hạo Thiên Khuyển, đã lâu không gặp!

Thường Thiến Thiến vừa nhìn thấy Hạo Thiên Khuyển liền hưng phấn nhào qua. Đám người Trác Tuấn Kiệt cũng nhận ra con chó mực này chính là con chó trước đây hộ tống Tần Quân. Thật không nghĩ tới Tần Quân coi trọng nó như vậy, dẫn cả nó vào Việt Vương Cung.

Đem một vị yêu vương dẫn vào Vương Đô, nếu như truyền ra ngoài, khẳng định lòng người bàng hoàng.

- Chà chà, không nghĩ tới đường đường là Việt Vương lại vẫn nuôi một con chó mực như vậy, thật sự hạ giá.

Lư Huyền Phong lắc đầu cười. Hạo Thiên Khuyển với con chó lưu lạc trên phố bên ngoài, không có gì khác nhau. Thoạt nhìn cũng không thần tuấn. Chỉ có điều nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hai mắt Hạo Thiên Khuyển lấp lánh có thần, rất có linh tính.

Kkhóe miệng Thường Thiến Thiến co quắp. Thường Hạo đứng sau lưng Chung Linh không khỏi mặc niệm cho Lư Huyền Phong. Đại gia à, đây chính là yêu vương, ngươi cũng dám trêu chọc như vậy. Đi tìm đường chết cũng không thể làm như thế được!

Đám người Trác Tuấn Kiệt cũng nghe được hai người Thường Thiến Thiến nói qua Hạo Thiên Khuyển không tầm thường. Lúc này bọn họ đều lấy một loại ánh mắt buồn thương xót xa, đồng tình, trào phúng nhìn chằm chằm vào Lư Huyền Phong. Lư Huyền Phong thấy vậy, toàn thân không được tự nhiên.

- Lẽ nào ta nói sai sao?

Trong lòng Lư Huyền Phong thầm cảm thấy căng thẳng. Hắn theo bản năng nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển. Lúc này Hạo Thiên Khuyển đang nhe răng nhìn chằm chằm vào hắn. bên trong đôi mắt đều là sát khí. Lư Huyền Phong thấy vậy, sống lưng chợt ớn lạnh. Trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy có sát khí vô tận đập vào mặt, giống như sóng biển muốn nhấn chìm hắn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.