Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 4: Chương 4: Mèo cam (4)




“Được lắm, tại đây anh muốn phản ánh lên bộ phận ý kiến về thái độ chức nghiệp của em một chút, để tránh tương lai lại có thêm nhiều ký chủ phải thê thảm giống như anh.” Dư Gia Đường ngữ khí trầm trọng.

Đại Vương:......

“Lại nói tiếp, loại chuyện nuốt riêng phúc lợi của ký chủ này, hậu quả hẳn là rất nghiêm trọng đấy nhỉ? Em chắc chắn chưa? Nói nghe coi chút nào.”

Đại Vương:...... Không có gì muốn nói hết, nhẹ thì hạ thấp cấp bậc trí năng, nặng thì trực tiếp tiêu hủy mà thôi.

“Nói cho rõ ràng, em chỉ là một hệ thống bảo bảo mà thôi, cũng không phải là Chúa sáng thế, đồ ăn vô hạn em làm sao mà cho được chứ, nhiều lắm thì em chỉ có thể dùng đặc quyền của mình cung cấp đồ ăn miễn phí cho anh một đoạn thời gian thôi.”

“《 Cửu Âm Chân Kinh 》 cùng 《 Lăng Ba Vi Bộ 》 anh thật sự không phải đang đùa em à? Cho dù em có, còn có thể cho anh, nhưng hiện tại anh chỉ là một con mèo mà thôi, có thể luyện được chắc?”

Dư Gia Đường dùng móng vuốt vỗ đầu một cái, đúng ta, võ công thì chỉ có người mới có thể luyện được, thế giới hiện tại của anh cũng đâu phải là bối cảnh《 Kungfu Panda 》đâu chứ, một con mèo sao có thể luyện võ công được?

Dư Gia Đường nghĩ nghĩ, hỏi nó: “Điểm thứ nhất anh miễn cưỡng có thể tiếp thu, chẳng qua cái cung cấp miễn phí thì em định cấp trong bao lâu?”

Đại Vương trả lời thật cẩn thận: “Ba ngày?”

“Ba năm đi.” Dư Gia Đường vuốt vuốt râu mèo của mình.

Đại Vương thiếu chút nữa là hệ thống hỗn loạn, nếu mà có máu khẳng định nó đã nhổ cho một búng máu rồi, “Quyền hạn lớn nhất của em mới có một tháng! Thương thành là địa phận chỉ do đầu não quản lý, muốn mua đồ ăn, ngoại trừ miêu tệ cùng vé mua sắm, cho dù có lấy quyền hạn miễn phí của em, ngoại trừ có thế ra thì chẳng có phương pháp nào nữa đâu.”

“Anh cứu mục tiêu nhiệm vụ ra, là có thể về nhà cơm ngon rượu say với cậu ta rồi mà, có lấy nhiều thời gian miễn phí như vậy thì cũng vô dụng thôi.”

Dư Gia Đường ha hả một tiếng: “Anh mới không tin quyền hạn lớn nhất của em chỉ có một tháng thôi đâu.”

Đại Vương cảm thấy mình oan uổng muốn chết, quyền hạn ăn uống miễn phí lớn nhất của nó ở thương thành thực sự là một tháng mà, lại còn có mức độ nhất định nữa cơ, vượt qua mức độ này, chẳng sợ thời gian miễn phí còn chưa hết, cũng đã phải trả phí rồi nha.

Nhưng mà sau khi trải qua phúc lợi bị hố, Dư Gia Đường hiển nhiên là không quá tín nhiệm nó. Đại Vương buồn bực nghĩ, việc này phát triển sao lại không giống như cơ hữu đã nói vậy ta, không phải nói ký chủ đều rất ngốc, rất dễ dàng bị hố à?

“Vậy anh nói bao lâu đi...... Mặc kệ anh có tin hay không, quyền hạn miễn phí lớn nhất của em thực sự là chỉ một tháng thôi.” Lúc này Đại Vương thực là tâm mệt rồi.

Dư Gia Đường trầm mặc một hồi, như là đang đánh giá nó nói thật hay là giả.

“Vậy thì một tháng, dù sao đến lúc đó hoặc là anh bị bọn buôn người xử lý, hoặc là anh xử lý bọn buôn người, cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.”

Đại Vương nghe vậy trong nháy mắt liền cảm thấy vẻ đẹp của linh hồn ký chủ được nâng lên một tầm cao mới, không có đối lập thì không có thỏa hiệp, đối lập với ba năm, một tháng quả thực là nghe mà mỹ diệu quá trời đất.

“Vậy hiện tại em chuyển quyền hạn cho anh nha.”

Quyền hạn miễn phí của Đại Vương cũng không phải là đồ ăn gì cũng có thể mua, chỉ có thể mua một ít đồ ăn bình thường không mang theo năng lượng mà thôi. Mức độ quy định tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối đủ để bù đắp lượng tiêu hao hiện tại của Dư Gia Đường.

“Những thứ này là đồ ăn mà anh có thể mua sắm miễn phí, anh có thể lựa chọn thứ mình muốn ăn.”

Đại Vương đưa cho anh một giao diện các chủng loại đồ ăn.

Hiện tại Dư Gia Đường đang đói vô cùng, cảm giác mình có thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ đồ ăn trên đó chỉ trong một lần! Nhưng mà sự thật lại là, sau khi ăn được non nửa con gà nước, đã ăn không vô nữa.

Dư Gia Đường đau lòng nhìn móng vuốt đang ôm gà nướng, nói: “Còn dư lại anh có thể tồn trước ở chỗ em không?”

“Có thể, vừa rồi em mới mở hệ thống không gian trữ vật cho anh. Sau khi ký chủ dùng bất cứ hình thức nào đạt được vô luận vật phẩm nào từ thương thành, đều có thể kích hoạt không gian trữ vật sơ cấp này. Bên trong tốc độ chảy thời gian gần như bằng không, đồ vật đặt ở bên trong, cơ bản sẽ không thay đổi chất, càng sẽ không hư thối. Thậm chí ngay cả nhiệt độ cũng sẽ không thay đổi.”

Dư Gia Đường bỏ con gà nướng vẫn còn nóng hầm hập kia vào không gian, lại bảo Đại Vương lấy một ly nước trái cây, sau khi ăn uống no đủ, bắt đầu tiếp tục thảo luận với nó hai thứ khác biệt còn lại.

“Cái khác anh có thể không tin em, nhưng có một vài thứ nhất định phải nghe em, giá trị thuộc tính đối với anh mà nói là cực kỳ quan trọng. Bởi vì đây là thứ đề cao năng lực của bản thân anh. Trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiệm vụ có khó khăn đến mấy thì cũng không thành vấn đề.” Đại Vương tận tình khuyên bảo, nó thật sự sợ Dư Gia Đường liều mạng đòi bí tịch võ công, hoặc là muốn mấy thứ hiếm lạ cổ quái gì đó.

“Giá trị thuộc tính là thứ tốt anh biết, chẳng lẽ em không thể trực tiếp cho anh chút công năng đặc dị gì đó sao?”

Đại Vương:......

Thế còn không bằng cho anh mấy quyển bí tịch võ công luôn cho rồi.

“Thật sự không thể, mấy thứ kia trừ khi là phần thưởng anh nhận được từ chỗ đầu não, bằng không em không có quyền hạn cho anh được. Cái này trong 《hệ thống quy định》 của bọn em đều viết rất rõ ràng, anh có thể xem thử.”

Dư Gia Đường sau khi xem qua liền chết tâm, lại nói: “Vậy em tăng 50 điểm giá trị thuộc tính tốc độ cho anh đi.” Hai thứ khác còn lại chỉ trị giá 50 điểm giá trị thuộc tính, thêm vào chỗ khác chẳng những không có lời, hiệu quả cũng không rõ ràng, thêm vào trong tốc độ, lỡ mà đánh không lại, vẫn có thể chạy.

“Không cần giá trị sức lực sao? Cái này cùng giá trị tốc độ có tính chất giống nhau, hơn nữa sau này cũng thuộc về giá trị thuộc tính cố định của anh nữa, vô luận là đến thế giới nào đi chăng nữa, giá trị thuộc tính cũng sẽ không hạ xuống.”

Dư Gia Đường kỳ quái nói: “Lúc trước không phải em nói nên tăng thêm giá trị sức lực à? Chẳng lẽ không thêm chút nữa được sao?”

Đại Vương:...... Nói cách khác ngoại trừ 50 điểm tốc độ, còn phải thêm cho ảnh 25 điểm giá trị sức lực à?

“Ký chủ, Dư Gia Đường, đại đại, anh không thể như vậy được, lập tức cho anh thêm nhiều giá trị thuộc tính như vậy, sẽ bị bên trên chú ý tới đó!”

“Đây là điểm mấu chốt của anh, nếu không hai ta chia tay đi.” Dư Gia Đường không muốn lằng nhằng nữa.

Đại Vương bị cái loại ngữ khí “Chịu ủy khuất nhưng thà gãy chứ không chịu cong” này của anh bức cho số liệu tán loạn cả lên, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống xúc động muốn chết máy, gian nan mở miệng:

“Được, em thêm cho anh.”

Quá trình thêm giá trị thuộc tính, Dư Gia Đường chẳng có cảm giác gì mấy, nhưng sau khi thêm xong anh lại cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn, cực kỳ muốn nhảy xuống xe, thi chạy với con Santana này một hồi!

Đại Vương sau khi thêm xong giá trị thuộc tính cho anh, liền y như chết máy, bất luận Dư Gia Đường gọi như thế nào, cũng không chịu ra. Hiển nhiên là trốn đi đau lòng rồi.

Trước khi trời tối, xe của bọn buôn người rốt cuộc cũng đến trấn Dao Bình.

Tại chỗ này bọn chúng có một cứ điểm bí mật, bởi vì sợ có người theo đuôi, bọn họ rẽ trái rẽ phải vòng một vòng thật lớn rồi mới đến cứ điểm của bọn chúng.

Là một căn nhà dân xưa cũ, hộ gia đình chung quanh còn không ít, cũng rất ồn ào, người lui tới rất nhiều, cũng bởi vì nguyên nhân này, mới không khiến cho người ta chú ý tới nơi này khác thường.

Thời điểm Santana dừng lại, thân thể Dư Gia Đường liền hóa thành một đạo tật ảnh, nhanh chóng chạy xuống gầm xe.

Bé trai bị bọn chúng nhét vào một cái rương hành lý cỡ lớn mang theo lên lầu.

Dư Gia Đường không có lập tức đuổi theo, mà vẫn luôn nằm bò dưới gầm xe, thẳng đến khi phòng trên đó sáng đèn, anh mới dùng tốc độ nhanh như chớp bám lên tường nhảy vào căn phòng kia của bọn buôn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.