Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 15: Chương 15: Trúc giả long uy




“Tạm dừng.” Phong Liên Trúc ra lệnh cho hệ thống rồi lại chợt nói, “Phát lại, âm lượng lớn nhất.”

Quân liên hợp của hải tặc tinh tế và quân đế quốc còn chưa tỉnh táo lại sau ảnh hưởng của tiếng gào vừa rồi mà đã bị combo thứ hai đập tới, cảm giác như óc sắp tuôn ra tới nơi, lỗ tai của người với cấp gien hơi thấp đã bắt đầu đổ máu rồi.

Mà đám người phản tổ đối diện bọn họ cũng rất đau đơn, nhưng trên lỗ tai của mọi người đã được bịt lại bởi lá cây, da lông, gỗ và những vật khác rồi, ngay lúc Phong Liên Trúc vừa nói “bắt đầu” thì họ che ngay tai lại luôn. Vị trí của họ lại thấp nên sóng âm cũng không ảnh hưởng đến nhiều lắm.

Lúc trước khi Phong Liên Trúc đối mặt với tiếng gào của Pang Kirates, cậu bị chấn động đến suýt nữa linh hồn đã bay ra luôn, may là có chương trình dọn dẹp thông minh đã quét sách cảm xúc sợ hãi của cậu lúc đó, nếu không cậu chưa chắc có can đảm nghe lại lời nhắn của rồng béo lần thứ hai đâu.

Sức mạnh của đoạn ghi âm chắc chắn sẽ không đỉnh bằng tiếng gào trực tiếp của rồng Kirates, nhưng vậy cũng đủ rồi, người có gien cấp B có thể ngất liền sau ba tiếng gào được Phong Liên Trúc truyền phát, không biết sống chết ra sao nữa, còn dư lại Trung tướng Laurie và Linde có gien cấp A đang mạnh mẽ chống chọi.

Họ khổ sở muốn tắt đi thiết bị thu thanh, chỉ cần tắt đi thứ này thì với khoảng cách xa như vậy, tiếng gào sẽ không làm tổn thương đến bọn họ.

Nhưng mỗi lần muốn tắt thiết bị thu thanh thì một tiếng hô mới lại truyền đến, rõ ràng là thiết bị nằm trong tay vệ binh phía sau Laurie, nhưng gã đã té xỉu từ tiếng gào đầu tiên rồi, Laurie không thể không tự mình đi qua tắt đi thiết bị.

Chỉ với khoảng cách 1 mét ngắn ngũn vậy mà như thể Laurie đã bò qua núi cao biển sâu, chịu đựng cơn đau đầu và choáng váng đến muốn nứt não, ngón tay của hắn cuối cùng cũng đụng tới cái nét trên thiết bị thu thanh.

Sau khi tắt xong, hắn cố gắng chống đỡ mà cầm lấy vũ khí, hắn phải dạy dỗ con quái thú vừa tấn công bọn họ một chút mới được, thoáng liếc thấy Linde ở bên cạnh đã sợ tới mức run bần bật và ôm đầu quỳ gối trên mặt đất.

“Cái thứ không có tiền đồ!” Laurie thầm mắng một tiếng, bàn tay vừa phủ lên vũ khí mà đầu đã bị ai đó đá mạnh một phát.

Tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ, giữa lúc này lại nhìn thấy một chàng trai áo xanh, dáng người thon thả, hai chân đạp giữa không trung.

Lúc Laurie đang giãy giụa để đứng dậy, hắn chỉ thấy chàng trai kia vung tay áo lên, cơ thể xoay vòng, dùng sức mạnh của vòng xoay để dứt khoát tạo ra một cú đá lên huyệt thái dương của Laurie.

Trong nháy mắt khi cậu xoay người, Laurie thấp thoáng nhìn thấy một thứ hình thoi đen đen lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng như đá quý.

“Đó là...”

Laurie cũng không có thời gian để tự hỏi nữa, Phong Liên Trúc vừa đá vô đầu hắn hai cú thấy người này cũng không đánh lại nên cậu đá xoay một cú 360 độ, cú đá thứ ba với sức mạnh đá vỡ được cục đá cứng rơi lên ngay huyệt thái dương của Laurie, ngay cả gien của hắn là cấp A thì cũng không chịu nổi mà hoàn toàn ngất đi.

Lúc này chỉ còn lại một người còn tỉnh táo là Linde mà thôi.

Linde quá cao, nếu cậu đáp xuống đất thì phải nhìn lên gã. Vậy nên Phong Liên Trúc không đáp xuống, cậu lợi dụng sức gió rồi nổi giữa độ cao ba, bốn mét mà nhìn xuống Linde.

Tầm mắt của cậu lướt qua Linde và đám hải tặc đằng sau gã rồi không khỏi nhíu mày: “Người phản tổ?”

Bản thân Linde rõ ràng là một người phản tổ, đằng sau gã của có ba, bốn mươi tên hải tặc có thể nhìn ra được đặc điểm phản tổ.

Linde cẩn thận ngẩng đầu lên, hơi thở của chiếc vảy rồng mà Phong Liên Trúc đeo trước ngực mang đến một cảm giác áp lực đối với cơ thể và tâm lý của gã, đôi tay của gã mở ra rồi để xuống khoảng đất ở phía trước, đầu kề sát lên mặt đất, đây là một động tác đại biểu cho sự khuất phục.

Không tới một phút đồng hồ, trong quân liên hợp 202 người bao gồm cả thủ lĩnh thì đã có 201 tên té xỉu, chết sống chưa hay, chỉ còn lại một người đã mất đi ý chí chiến đấu rồi thôi.

Dù là vậy nhưng Phong Liên Trúc vẫn thấy không yên tâm, cậu bắt Linde gỡ hết vũ khí trên người xuống rồi cùng lúc đó mà thi triển kỹ năng “sen xinh nở trên nước“.

“Sen xinh nở trên nước” thường được dùng trong văn chương Trung Quốc để miêu tả một người phụ nữ với vẻ đẹp tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ ý tứ trên măt chữ thì chỉ nói là hoa sen vừa nở rộ mà thôi.

Một trong những chiêu khủng của Si Tình Liên cũng là “sen xinh nở trên nước”, có thể khiến vô số đóa hoa sen nở ra trong Nguyệt Tình Hồ và trói chặt người chơi lại, kẻ bị bao vây giữa hoa sen sẽ bị giảm giá trị linh khí, đây là một loại kỹ năng tiêu hao thanh máu và rất khó để đối phó.

Sau khi rồng béo thắng được Si Tình Liên, Phong Liên Trúc đạt được hai kỹ năng của Si Tình Liên, một cái trong đó là “sen xinh nở trên nước” này. Ở thế giới tinh tế không có môi trường như Nguyệt Tình Hồ, đương nhiên Phong Liên Trúc không thể ra lệnh để hoa sen tự nhiên sinh trưởng ở đâu ra, nhưng kỹ năng này sẽ thay đổi nếu kết hợp với thuộc tính sản sinh tương ứng của cậu, mấy cây cỏ dại cao chừng một mét điên cuồng mọc lên bên chân của quân liên hợp và trói chặt bọn họ lại.

Sau khi bị trói, Linde, kẻ còn tỉnh duy nhất phát hiện tinh thần lực của mình nhanh chóng bị cuốn đi, với tốc độ này, mười phút sau là tinh thần lực của gã sẽ hoàn toàn biến mất, gã sẽ rơi vào trang thái hôn mê mãi mãi cho đến khi có ai đến đánh thức gã.

Sau khi xác định rằng bọn họ đã bị giữ chặt, Phong Liên Trúc mới đáp xuống mặt đất và nói với mấy người phản tổ Chó 16: “Đến đây đi.”

Chó 16 mang theo mấy trăm người phản tổ chạy như điên tới, họ điên dại mà lăn lộn trên chiến giáp hai người lái, Chuột 223 vui vẻ gặm lấy miếng kim loại của chiến giáp bằng hai chiếc răng cửa bự chảng.

Mọi người như đang được ăn tết vậy, sống tới bây giờ nhưng bọn họ lại chưa từng thấy được nhiều vũ khí tới vậy, lúc ở viện mồ côi của Liên Minh, mọi người chỉ chạm tới thứ gọi là ấm no thôi.

Linde vẫn chưa hôn mê nhìn đám người phản tổ đang hoan hô, khuôn mặt đầy lông lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Phong Liên Trúc đứng bên cạnh Linde vừa lúc thấy được vẻ mặt của gã, đối diện với đồng tử đen thui của Phong Liên Trúc, nụ cười trên mặt của Linde cứng lại ngay.

Không chờ Phong Liên Trúc dò hỏi, gã đã vội vàng nói ra: “Tôi đang nghĩ tới bản thân trước kia, 70 năm trước ấy, có người nói với tôi rằng chỉ cần tôi đi theo họ thì những vũ khí đó sẽ là của tôi. Phản ứng của tôi ngay lúc đó cũng giống như những người phản tổ này vậy.”

“Không giống nha.” Chó 16 ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Linde mà lập tức phản bác.

Hắn cầm lấy thiết bị phóng thanh của đám người Laurie rồi nói với mọi người: “Đừng phá nữa, làm việc chính đi.”

Nghe thấy lời của Chó 16, nhóm người phản tổ đang hoan hô vội vàng nhảy xuống khỏi chiến giáp, sau khi chỉnh đốn lại bản thân thì xếp hàng trước mặt Chó 16.

Chó 16 bảo: “Giống như lời tôi đã nói lúc trước, chúng ta sẽ điều khiển chiến giáp tìm kiếm ở xung quanh, bọn hải tặc tinh tế tới tinh cầu của chúng ta thì nhất định sẽ có phi thuyền vũ trụ. Sau khi tìm thấy phi thuyền thì dọn hết vật liệu kiến trúc, quần áo, thuốc men, đồ ăn và những hạt giống thích hợp để gieo trồng xuống đây, đó là phần thưởng mà Kirates đại nhân đã ban tặng cho chúng ta. Còn vũ khí, phi thuyền, chiến giáp và tù binh, chuyển hết mọi thứ đến hang núi của Kirates đại nhân, đây là chiến lợi phẩm của ngài ấy.”

“Vâng!” Mọi người cùng hô.

Nhìn mọi người chia nhau đi làm việc, Linde lấy một chút tinh thần lực cuối cùng để cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt của họ, gã phát hiện vậy mà đám người phản tổ lại không có bất cứ nét không vui nào hết.

“Vì sao vậy nhỉ?” Linde hỏi vì khó hiểu.

Mấy người phản tổ khốn cùng này nhìn thấy nhiều vũ khí và vật liệu như vậy, chẳng lẽ họ không muốn chiếm làm của riêng hả? Chẳng lẽ không muốn lái chiến hạm về và trả thù Liên Minh sao?

Ít nhất là vào 70 năm trước khi có kẻ đặt một hạt giống gian ác trước mặt Tinh Tinh 79 nghèo khổ đã bị Liên Minh vứt bỏ, gã cũng không hề do dự mà nuốt hạt giống đó xuống và trở thành Linde một tên hải tặc tinh tế.

Gã muốn thức ăn, muốn sức mạnh, muốn được Liên Minh nhìn thấy người từng bị họ vứt bỏ đã trở nên mạnh mẽ tới đâu, gã muốn giết sạch đám dân thường của Liên Minh, những kẻ đã từng nhìn gã bằng ánh mắt kỳ thị.

Lúc đó vì để làm cho vẻ ngoài của mình trông giống như người Liên Minh, Tinh Tinh 79 đã điên cuồng cạo lông trong nhà tắm của viện mồ côi, nhưng lông tóc của gã quá um tùm nên không thể cạo sạch được. Tinh Tinh 79 chà sát làn da của mình như một kẻ điên, làn da bị lột từng lớp từng lớp và lộ ra cả máu thịt, cho đến khi thầy giáo của viện mồ côi trói gã lại.

Gã cho rằng lột mất một lớp da thì sẽ có một làn da bóng loáng khác sẽ được hình thành, nhưng sau khi miệng vết thương của gã khỏi hẳn thì cánh tay vẫn xù lông như trước thôi.

Linde nhìn chàng trai đang tỏa ra hơi thở khiến mình sợ hãi đó, mí mắt dần trở nên nặng nề, tinh thần lực biến mất, ý thức của gã cũng trở nên mơ hồ.

Lúc này, Cá Heo 66 chạy tới rồi báo: “Kirates đại nhân, chúng tôi bắt được tổng cộng 202 tên tù bình, một phần trong bọn họ nhìn không phải là hải tặc ạ.”

Vẻ mặt của Cá Heo 66 trông không được tốt lắm, hắn không phấn chấn như những người bạn đồng lứa, dòng suy nghĩ của Cá Heo 66 có hai đại não cũng trống trải hơn so với người khác nữa.

Người khác thì nghĩ nếu đã có được nhiều vật liệu như vậy thì sau này họ sẽ có thể sống sót. Nhưng Cá Heo 66 lại nghĩ rằng từ đây họ đã đắc tội với hải tặc tinh tế rồi, lỡ đâu bọn họ tấn công Sao Nguyên Thủy số 419 mà Kirates đại nhân lại mặc kệ họ thì phải làm sao bây giờ.

“Tôi biết.” Phong Liên Trúc nói.

Cậu giơ tay chạm lên đám cỏ dại mọc đại trên người Linde thì chúng rụt ngược về ngay, Linde cũng cảm nhận được tinh thần lực của mình dần khôi phục.

Thấy Phong Liên Trúc mở trói cho gã, Cá Heo 66 sợ tới mức lùi lại vài bước rồi tránh ở phía sau Phong Liên Trúc mà trộm nhìn Linde, nhưng hắn lại không biết miệng mình quá dài, hắn chưa nhìn thấy Linde mà Linde đã phát hiện ra cái mõm dài của Cá Heo 66 rồi.

Phong Liên Trúc nói với Linde: “Anh là, thủ lĩnh, hải tặc?”

Linde không phải thằng ngu, gã đã đoán được Phong Liên Trúc là rồng Kirates trong truyền thuyết dựa vào cách xưng hô, tiếng gào và hơi thở của vảy rồng trên cổ của cậu rồi. Gã quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: “Vâng, tôi tên là Linde, ngài có gì phân phó không ạ?”

“Đi với tôi.”

Lúc này, cảm giác cân bằng của Linde với đại não đã bị thương nặng vì sóng âm vẫn chưa hồi phục, gã khập khiễng lắc lư đuổi theo Phong Liên Trúc, Cá Heo 66 và Chuột 223 vội khiêng súng năng lượng trên lưng mà theo sát để trông coi gã.

Đi chừng 500 mét, sau khi Phong Liên Trúc dẫn Linde tới trước một cây đại thụ, cậu chỉ vào đống vàng rồi nói: “Giao dịch, đã xong, đây là, của anh.”

Linde: “???”

Rồng Kirates có tinh thần làm theo khế ước tới vậy hả? Bọn họ cố gắng tấn công Sao Nguyên Thủy, vậy mà sau khi bị bắt giữ lại có thể đổi được vàng? Hơn nữa đống vàng này......

Chẳng hiểu sao mà Linde lại cảm thấy một tấn vàng trước mắt này lại quen mắt một cách dị thường.

Phong Liên Trúc lại nói: “Trao đổi, tù binh, của mấy anh, bằng, vàng.”

Linde: “......”

Truyền thuyết kể rằng rồng Kirates thích vàng như mạng rồi cái gì mà lòng dạ hẹp hòi hoàn toàn không phù hợp với thân hình khổng lồ này xem ra là thật rồi.

“Tốt, đống vàng này thuộc về ngài ạ.” Linde gật đầu, lắc lắc cái đầu lớn gấp đôi người thường.

“Không đủ.” Phong Liên Trúc lắc đầu, “Những vũ khí đó, đổi mấy anh.”

Rồng là kẻ mần thịt tinh tinh là thịt cá, ngoài gật đầu ra thì Linde còn làm được gì nữa đâu.

Nhưng gã chưa từng nghĩ rằng Phong Liên Trúc lại nói ra một câu: “Vẫn, không đủ.”

Tốt lắm, rất là Kirates đấy nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.