Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 7: Chương 7: Hệ thống mua sắm




Từ sau đấy, họ đã sống ngay bên cạnh lãnh địa của rồng Kirates, nơi này ít quái thú, thảm thực vật tươi tốt, gần đây còn có nguồn nước dồi dào nữa. Có thể nói, họ sinh tồn dưới sự che chở của rồng Kirates, dù một ngày nào đó con rồng đó muốn giết chết hết cả đám thì bọn dân như họ cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

“Tôi cảm thấy cậu ấy không có ý làm tổn thương gì tới chúng ta đâu,“ Chó 16 phân đống quả dại cho mấy người thuộc chủng tộc ăn cỏ, cũng hỏi, “Mấy cậu tìm được cách trồng thực vật thích hợp à?”

Một người đàn ông cao chừng hai mét, trên đầu mọc hai chiếc sừng trâu bèn lắc đầu, hai năm trước sau khi bị Liên Minh đưa tới tinh cầu này, họ vẫn luôn nỗ lực tự cứu mình. Cố gắng chế tạo công cụ, xây dựng nhà cửa, tìm kiếm cách trồng đồ thích hợp... Họ vốn tưởng rằng mình có thể kiên cường sống sót nhờ vào sức mạnh của cả đám, nhưng cho tới hôm nay, người đi cùng mình đã chết đi rất nhiều mà chỉ tìm ra vài loại quả có thể ăn được mà thôi.

“Đội săn thú đâu?” Chó 16 hỏi một đội khác.

Đội săn thú chẳng gặt hái được gì nhiều, chỉ bắt được mấy con mồi loại nhỏ, căn bản không đủ để chia ra. Họ nếm thử một con thú trông như lợn rừng, chừng 300 ký mà họ đã bắt được, thậm chí có người còn chịu đứng ra làm mồi nhử, tiếc là công cụ của họ quá kém nên vẫn khiến con mồi đập bẫy chạy thoát, còn mình thì lại bị thương toi công.

Chó 16 nhìn thử vết thương của vài người rồi dùng nước trong rửa sạch qua loa, họ không thể được băng bó vì chẳng có vải vóc gì hết nên chỉ có hai cách xử lý là rửa sạch và nhiệt độ cao, có bị nhiễm độc hay không thì phải xem vận khí rồi.

Lúc vừa đến Sao Nguyên Thủy số 419, mọi người còn rất chú trọng tới hình tượng, họ sẽ đi tắm rửa giặt đồ và vệ sinh bản thân này nọ, vậy mà bây giờ, nỗi tuyệt vọng đang ngập tràn trong lòng mọi người nên họ đã chẳng còn để ý nhiều tới chuyện mình có sạch sẻ mát mẻ không nữa, ý muốn sống sót đã hao hết sức lực của mọi người mất tiêu.

“Mặc dù thiếu con mồi nhưng cũng đủ để mỗi người ăn một ngụm,“ Chó 16 an ủi mọi người, “Hôm nay chúng ta còn nhiều quả dại như vậy, nhóm người bị thương cũng đã khỏi hẳn dưới sự trị liệu của Kirates đại nhân, ngày mai ai năng động lại thì cũng gia nhập đội săn thú rồi tranh thủ bắt được một con mồi bự vào nhé.”

Mọi người không nói chuyện, hôm nay người bị thương không đi săn thú chủ động gánh vách chuyện xử lý con mồi, mấy người còn lại sẽ ăn trái cây hoặc ngồi nghiêng ngả dưới đất.

Dù ngày mai vận khí tốt và bắt được một con mồi lớn, vậy ngày mai, ngày kia thì sao đây?

“Chúng ta còn sống được bao lâu nhỉ?” Thỏ 98 ôm đầu gối tự lẩm bẩm.

Mắt cô đỏ lét, môi nứt, răng thỏ, đuôi ngắn, thân thể nhỏ xinh, sức mạnh cũng không lớn, không cần quá nhiều thức ăn và có thể ăn lá cây để sống. Thực ra Thỏ 98 không quá lo về vấn đề thức ăn, nhưng vấn đề của tinh cầu này cũng không thể giải quyết bằng đồ ăn dư dã được.

“Chít chít chít!” Chuột 223 nhảy tới trước mặt Thỏ 98, cậu ta lớn tiếng kêu lên.

Thỏ 98 hiểu lời của cậu, cô cười khổ bảo: “Rồng Kirates là một sinh vật cực kỳ tùy tính, hôm nay họ có thể cứu chúng ta, ngày mai cũng có thể giết chết chúng ta thôi.”

Chó 16 cũng hiểu được chuyện này, hắn không có quá nhiều mong chờ đối với Phong Liên Trúc, có lẽ hôm nay con rồng này chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, ăn trái cây mà họ nhặt được rồi chợt muốn giúp họ trị liệu vết thương thôi, sau này hai bên sẽ không bao giờ còn dính dáng gì tới nhau nữa.

Có lẽ chỉ là vậy thôi.

Hắn cúi đầu nhìn về miệng vết thương trên cẳng chân của mình, vết thương mà con nhện gặm ra cũng chẳng lớn, chuyện khó hơn là nọc độc cơ, nhưng nó đã đóng vảy sau khi giải độc rồi.

Chó 16 nhớ tới vị đại nhân vội vàng nhảy lên ngọn cây đó, cậu còn không quên quăng đi con nhện đã tấn công hắn nữa chứ.

Hắn ép bản thân thu lại tầm mắt đang dừng lại trên miệng vết thương, không thể kỳ vọng gì đâu...

“Rầm” vang một tiếng lớn, một con thú hoang rất lớn dừng lại ở mảnh đất trống trước cửa hang, nó dọa mọi người nhảy dựng lên luôn.

Thỏ 98 và Chuột 223 sợ tới mức ôm thành một cục, tay của Chuột 223 tóm chặt lấy trái cây màu đỏ như thể làm vậy sẽ mang lại sức mạnh cho mình vậy.

Người còn sức chiến đấu tụm thành tụ rồi cầm gậy gỗ hòn đá này nọ nhắm về phái con thú đó, Chó 16 chằm chằm nhìn lên rồi vội nói với mọi người: “Đừng sợ, mấy cậu nhìn đi!”

Một nhánh cây thật dài đã đâm thủng qua ngực của con thú hoang, đóng chặt nó lên mặt đất, hơi thở của nó đã thoi thóp.

Lại “ầm!” vang một tiếng lớn, một con thú hoang còn lớn hơn cả con mồi từ trên trời ập xuống, cũng bị nhánh cây ghim chặt trên đất.

Mọi người không tự chủ được mà ngửa đầu nhìn lên trời, họ thấy được một chàng trai áo xanh đang đứng trên cây, mặt mày rũ xuống, cậu nhìn họ, trong miệng lại nói: %¥#&”

Chuột 223 vừa thấy Phong Liên Trúc mà đã kích động ngay, cậu ta đẩy Thỏ 98 hồi nãy còn ôm mình để cả hai sưởi ấm cho nhau các kiểu, bước chân ra rồi lớn mật mà chạy một vòng quanh hai con thú hoang đó, tay nhỏ chỉ chỉ thú hoang rồi lại chỉ chỉ mình cũng như mọi người, đôi mắt đậu đen tràn ngập nỗi kỳ vọng nhìn Phong Liên Trúc.

Dưới tình huống không cùng ngôn ngữ vậy mà lại giao lưu với Chuột 223 khá dễ dàng, Phong Liên Trúc khẽ gật đầu, Chuột 223 hoan hô một tiếng, ai ngờ căn bản không thể nhúc nhích được, cậu ta lại chạy đi tìm Chó 16 muốn hắn hỗ trợ.

Chó 16 nhận được sự cho phép của Phong Liên Trúc mà mừng rỡ như điên, cái đuôi màu xám trắng kích động tới mức hoảng loạn, nhưng hắn vẫn kiềm chế tâm tình, sau khi hành lễ đàng hoàng với Phong Liên Trúc xong mới sắp xếp mấy người có lực mạnh đi xẻ con mồi.

Công cụ của họ cực kỳ đơn sơ, thứ được dùng là thanh đao được mài từ đá và mấy cây gỗ đã được tước nhọn đầu, còn có một vài xương và răng thú nữa, mọi thứ vô cùng nguyên thủy nên hiệu quả cũng thấp.

Phong Liên Trúc có thể lấy đao trúc ra để giúp đỡ đám dân bản địa nhưng cậu không nhúc nhích gì mà lại lẳng lặng đứng nhìn mọi người từ một chỗ cao.

Dưới sự sắp xếp công bằng của Chó 16, trong đám dân bản địa, ai có sức lớn thì đi xẻ con mồi, ai lực nhỏ thì đi nhặt cành cây để làm củi lửa, có người phụ trách nhóm lửa, có người chịu trách nhiệm rửa sạch con mồi, còn có người lột da thú xuống, cọ rửa rồi đem đi phơi khô ở nơi có nắng tốt nữa.

Đối với mấy người này mà nói thì con mồi cũng rất lớn, nhưng vì họ được chia việc hợp lý nên cũng nhanh chóng xử lý xong rồi vây quanh nồi đá trên đống lửa nóng hầm hập mà ăn thịt.

Một vài người không thích hợp để ăn thịt cũng cầm chén đá để ăn canh, dạ dày của họ rất khó tiêu hóa thịt thà nhưng canh thì khá dễ hơn một chút, mấy thức ăn này có thể giúp họ bổ sung chất dinh dưỡng cần thiết cũng như năng lượng cho cơ thể.

Phong Liên Trúc không khỏi cảm thấy quen mắt, cậu dựa lên thân cây mà tìm tòi trong cơ sở dữ liệu một lúc lâu, cũng chẳng cảm thấy mình đã từng gặp được mấy người này, vậy thì vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc nhỉ?

Không biết bao nhiêu video tư liệu bị người chơi đánh bại và giết chết để lấy vật liệu hiện lên, Phong Liên Trúc hơi thấy sửng sốt, so sánh giữa cảnh dân bản địa xử lý con mồi và hình ảnh người chơi bao vây Boss lại có hiệu quả kỳ diệu y như nhau luôn.

Mấy người dân bản địa trước mắt này phân công công việc rất giống với những người chơi trong game nè!

Cuối cùng cũng tìm được điểm giống mà mình đã từng trải qua trong thế giới này, Phong Liên Trúc nhận ra tim mình đập nhanh lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, linh khí trong cơ thể chạy vọt đi, chức năng kiểm tra dữ liệu cũng rất linh hoạt, năng lực vận hành cũng được cải thiện rõ tới 20-30%.

“Nhảy nhót”—— một từ chợt hiện trên trong cơ sở dữ liệu nằm trong đầu.

Phong Liên Trúc nhớ lại cảm giác này, cậu cẩn thận tích trữ một loạt dữ liệu phản ứng vật lý bị gợi ra bởi vụ “nhảy nhót” trong bộ nhớ, để chúng chung với ngọn lửa quỷ quái bị chọc nên bởi Béo Kirates, như vầy thì sẽ không cần lo tới chuyện sẽ bị chương trình dọn dẹp tự cắt bỏ nữa.

Chúng sẽ chiếm dụng một phần bộ nhớ, nhưng Phong Liên Trúc chịu lãng phí một chút kho chứa này.

Chó 16 xẻ miếng thịt nạt ngon nhất trên người hai con mồi, nướng xong rồi đựng đầy cả chén đá, hắn đi tới dưới tàng cây mà Phong Liên Trúc đang đứng ở trên, quỳ một đầu gối xuống đất, nâng chén lớn lên nói: “Kirates đại nhân, cảm ơn lòng nhân từ của ngài ạ.”

Thịt nướng tỏa ra mùi thơm, có chút khác so với hương hoa quả. Phong Liên Trúc giật mũi mấy cái rồi trực tiếp nhảy xuống cây, thấy cậu lập tức mà chẳng hư mất cọng lông nào đáp xuống từ trên cành cây cao mấy chục mét, mọi người buông thức ăn trong tay xuống rồi dùng cách của mình hành lễ với Phong Liên Trúc.

Cực kỳ lễ phép và có trật tự, hoàn toàn không giống như đám dân mọi rợ trên tinh cầu Nguyên Thủy.

Phong Liên Trúc gật đầu với họ, ý bảo mọi người ăn tiếp đi, lúc này họ mới thấy yên lòng mà nơm nớp lo sợ hưởng thụ thức ăn ngon dưới uy nghiêm của rồng.

Phong Liên Trúc dùng hai nhánh cây tinh tế làm thành đôi đũa, cậu ăn một ngụm thịt nướng một cách tao nhã, phát hiện trong thịt lại có muối, độ lửa cũng vừa phải, ngoài cháy sém trong vẫn mềm, ăn cực ngon.

Cậu muốn tăng nhanh tốc độ của bữa ăn hơn, ai ngờ động tác ăn cơm của đám dân bản địa vẫn rất thanh lịch! Phong Liên Trúc thấy ngấu nghiến thì ngại quá nên đành phải tiếp tục chậm rãi giữ vững phong độ mà ăn luôn hai miếng thịt bự.

Miếng thịt tươi ngon, linh khí dồi dào, cực kỳ cực kỳ ngon miệng. Phong Liên Trúc tạo nên một văn bản không chiếm dụng quá nhiều bộ nhớ trong chương trình của mình rồi ghi lại cảm nhận chủ quan của lần đầu tiên mà mình ăn cơm này.

[Thành lập quan hệ ban đầu với dân bản địa, đạt được 100 điểm, mở khóa hệ thống mua sắm.]

Hệ thống chợt bắn ra một nhắc nhở, Phong Liên Trúc hỏi ở trong lòng: “Đây là điểm của Béo Kirates hả?”

[Điểm lấy được từ nhiệm vụ hỗ trợ là dành cho cả hai, chỉ có tất cả khen thưởng lúc đầu là của đối phương mà thôi. Trước mắt, điểm của Pang Kirates là -25600.]

Phong Liên Trúc: “???”

Sao lại âm nhiều dữ vậy nè?

[Cắt bỏ cánh rồng là trừng phạt vì đã phá hư quy tắc của thế giới, trừ mất điểm là để sửa chữa cho game. Điều này giống như cố ý làm tổn thương người khác vậy, không chỉ phải gánh vác trách nhiệm hình sự mà còn phải bồi thường phí chữa bệnh và tổn thất tinh thần cho người bị hại nữa. Điểm lúc đầu của Pang Kirates là 0 nhưng hệ thống đã trừ nhiều điểm của hắn rồi. Kí chủ đừng lo, Pang Kirates tuyệt đối có năng lực lấy lại điểm, trước mắt đã tuyên bố nhiệm vụ bồi thường, hắn có thể từ từ lấy lại điểm thông qua nhiệm vụ bồi thường.]

Hơn hai chục nghìn điểm đó, thảm ghê nơi. Phong Liên Trúc vừa nghĩ mà khóe miệng đã nhếch nhẹ lên, vậy mà cậu lại thấy có chút vui vẻ cơ chứ.

“Nội dung nhiệm vụ là gì?” Phong Liên Trúc hỏi.

[Cu li (loại bỏ), giúp công ty game sáng tạo ra bản đồ mới trong lúc ngừng để sửa chữa, hệ thống sẽ đổi nỗ lực của hắn thành hình thức dữ liệu rồi giao cho công ty game để nâng cao hiệu quả mô hình của bản đồ mới.]

Nhìn hai chữ “Cu li” được gạch chân loại bỏ, Phong Liên Trúc nhịn không được mà lại cười thêm một chút.

Lực chú ý của Chó 16 luôn dừng lại trên người Phong Liên Trúc, thấy cậu cười liên tiếp hai lần, biên độ của động tác rất nhỏ nhưng đủ để cho thấy tâm tình tốt của cậu.

“Kirates đại nhân thích thịt chúng ta nướng đây mà.” Chó 16 thầm nghĩ, cái đuôi càng lắc lư nhanh hơn nữa.

Lúc này, Phong Liên Trúc mở hệ thống mua sắm ra, suýt chút nữa cậu đã bị dọa đến nỗi đóng sập cả trang mua sắm vì mấy hàng hóa với bốn đơn vị điểm trở lên không rồi. Cũng may trước khi đóng, cậu thấy được một món có giá 100 điểm, là một quyển sách tên là <Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.