Hệ Thống Cà Khịa Đỉnh Cao

Chương 6: Chương 6: Lão Tử Ngồi Ở Nhà Ăn Dưa Cũng Không Được Yên Sao!




Sáng sớm, Giang Bắc cảm nhận được một chút.

Rời giường liền nhìn thấy Tiền tổng quản đang bận rộn.

Tiền tổng quản, tên là Tiền Khẩn.

“Tiền tổng quản! “ Giang Bắc ngáp một cái rồi kêu lên.

“Tiểu thiếu gia! “ Tiền Khẩn sững sờ, vừa quay đầu lại liền thấy tiểu thiếu gia đang nhàn nhã đi ra.

Tranh thủ thời gian vội vàng chạy tới.

Tiểu thiếu gia luôn dùng lễ đối đãi với hắn, rất tốt bụng.

Mấy ngày nay toàn là Giang Bắc đến tìm hắn để kiếm tiền tiêu vặt, chẳng lẽ lại không dùng lễ đối đãi sao?

“Tiền tổng quản có bận gì không? “ Giang Bắc khiêu mi hỏi.

“Chuẩn bị đi thu thuế a. Mấy ngày trời hạn hán, rất nóng bức. Đảm bảo lũ dân đen sẽ không chịu nộp thuế! “

Giang Bắc nghe xong liền cảm vui vẻ, hắn biết cha hắn có tiền, vậy mà còn đi thu thế?

Suy nghĩ về vấn đề này, nội tâm hắn rõ ràng.

Đầu năm nay, vùng đất đáng tiền nhất là vùng đất có thể sản xuất ra lương thực!

Trần gia thì chủ yếu làm buôn bán, ngoài ra thì...thu tô những quán ven đường.

Giang gia của hắn, Thượng Quan gia, còn có Lương gia chủ yếu là thu thuế.

Ánh mắt đảo một cái.

“Được rồi, hôm nay ta sẽ đi thu thuế! “

Giang Bắc biểu lộ vẻ mặt “ta xuất mã, ngươi yên tâm“.

“Tiểu thiếu gia, cái này, cái này......”

“Đừng này này kia kia, trở về phòng ngủ đi đi! “

Giang Bắc khoát tay chặn lại, quay người rời đi.

Hắn mang theo hai tên thị vệ đi(chui) vào khu dân đen.

Ta đi làm lấy một ít chuyện tốt để “tích đức”, có khi không may còn kiếm được ít điểm?

Số điểm hôm qua tiêu mất, đến hôm nay hắn nghĩ lại vẫn còn sợ hãi!

......

Nhị Đản là một lưu dân, quê quán sảy ra đại loạn, có người bạo động, nên hắn phải trốn tới nơi này.

Xã hội không ổn định, thỉnh thoảng đã có người bạo động.

Liễu Vân thành chủ là một người tốt, phân chia cho lưu dân một mảnh đất như vậy.

Ngay tiếp theo còn có đại quản gia cùng tổng quản tới.

Chỉ là gần đây có gì đó hơi kỳ lạ xảy ra, số người dân nơi đây lại có vẻ hơi ít đi.

Nhị Đản không muốn nói nhiều như vậy, vì hắn biết được chỉ cần mình sống yên, đủ ăn là được rồi.

Đột nhiên hắn chứng kiên một tên công tử mặc áo đắt tiền đi tới.

Nhị Đản cả kinh, tranh thủ thời gian tránh ra, không thể cản đường người ta!

Vạn nhất người ta thấy mình xấu xí, muốn nhất kích tất sát mình thì sao đây?

Lưu dân, không có địa phương nói rõ lí lẽ.

Nhị Đản vừa mới quay người, sau lưng truyền đến âm thanh.

“Huynh đệ, chờ một chút! “

Huynh đệ?

Chung quanh cũng không có ai a...!

Nhị Đản nghi nghi ngờ ngờ quay lại nhìn về phía Giang Bắc.

Phát hiện vị công tử lại đang nhìn hắn.

Nhị Đản sợ đến nỗi “quấn ra sòn. “

Run run rẩy rẩy lấy ngón tay chỉ vào mình.

“Không sai, chính là ngươi! “

Giang Bắc lộ ra hàm răng trắng, vừa cười vừa nói.

Thật áng thương, quần áo tả tơi.

Nhìn người này run rẩy đi tới, Giang Bắc nội tâm thở dài.

Ôi chao? Lại còn ướt sũng cái quần?

“Đại......Đại nhân, xin hỏi có cái gì phân phó? “

“Cái khu lưu dân này, có bao nhiêu người? “

“Hồi bẩm đại nhân......Tiểu nhân không biết......Không không không! Trước kia có hơn một ngàn người, nhưng lại hiện tại ít đi không ít......”

Nhị Đản rất sợ, không thể nói không biết, nói ra thì có nghĩa là mình còn có một ít giá trị. (Haizz, ta xây dựng nhân vật hiền lành thế cơ mà, đâu có phải kẻ xấu, sao ngươi lại xợ như vậy chứ hả?)

Đám này người có quyền thế đều hỉ nộ vô thường. (Tính cách bất thường, cảm xúc, cách cư xử, hành động biến đổi”nhanh như chớpppppppp)

Một giây trước thì “ta với ngươi là huynh đệ tốt”, một giây sau “A miêu a cẩu mà cũng xứng với bổn thiếu gia đây sao! “

“Các ngươi bình thường ăn cái gì? “

“Chính mình làm ruộng, khi thu hoạch không tốt thì nấu chút vỏ cây rễ cỏ. “

Ồ, Giang Bắc nghe xong trợn tròn mắt, trách không được.

Nghèo khó như vậy, sống không dậy nổi, chẳng trách sao lại không gầy!

“Vất vả ngươi một chuyến, đem quản sự nơi đây gọi tới cho ta. “

“Được, được! “ Nhị Đản quay người bỏ chạy.

Hộ vệ từ phía sau lưng móc ra cái cái ghế gấp cho Giang Bắc ngồi, còn lấy thêm cái lọng để che đi nhật quang.

Phải công nhận, hôm nay quá nóng!

......

Nội viện Giang gia.

Quản gia Đỗ lão cùng Giang Quán nói ngày hôm nay Giang Bắc lại chạy ra ngoài đi chơi.

Lộ tuyến rất rõ ràng, khu dân nghèo.

Giang Quán vừa thay xong cái ghế a..........

“Cái tên bại gia này! Lại không chịu tu luyện, chạy ra ngoài chơi! “

Bên phía Giang Bắc: “Nhận được từ Giang Quán: 35 điểm. “

Giang Quán vừa nói câu này xong, ngây người một lúc rồi chợt hỏi Đỗ quản gia.

“Lão Đỗ, ngươi mới vừa nói tên tiểu tử này đi đâu? “

“Khu dân nghèo. “

“Đi, đuổi theo! Mấy năm nay thu thuế cũng không được tốt, tranh thủ đi xem tên bại gia đó làm thế nào, có đi lên được hay không! “

Cha ở nhà không biết chuyện gì sảy ra, làm sao lại tức giận lên hắn kia chứ? Mà thôi, kệ! Có thêm điểm là được rồi.

Buổi sáng sớm nay quá bận rộn, vẫn còn chưa kịp nhìn vào bảng thông tin kia.

Nhưng hắn vừa nhìn, liền trợn tròn mắt.

Ngọa tào, ngày hôm qua ta làm giàu rồi! Hơn 1661 điểm!

Có lẽ tu vi của ta vẫn hơi thấp một chút, có lẽ lên tăng thêm một ít.

Sau một lát.

Điểm cà khịa của hắn chỉ còn lại 661 điểm

Còn lại hơn 661 điểm, cũng không tệ lắm. Nên tăng một ít vào vũ kỹ thì tốt hơn

Vài hô hấp sai

Hồn chưởng(nhị tầng), U Bộ(nhị tầng), Thôn Thiên công pháp(nhị tầng).

[Điểm cà khịa: 61]

Vừa lúc này, Nhị Đản đã mang theo một lão già nữa trở lại.

Ai nha, cái này lão......vừa nhìn đã biết là bị thiếu dinh dưỡng rồi!

Nếu là những người ở HongKong thấy điều này, có lữ họ sẽ không thể chịu nổi.

Con mắt Giang Bắc vòng vo hai cái, hỏi.

“Lão Đồng, ngươi nói thử xem, nếu ta cho bọn họ một chỗ ở yên ấm, cha ta liệu có...tức chết không? “ (Lão Đồng là một hộ vệ của Giang Bắc)

Mộng bức a!

Cùng lúc đó, không chỉ riêng hắn cảm thấy(mộng bức) như vậy, mà còn có cả Giang Quán vừa mới kéo theo Tiền tổng quán cũng thấy vậy.

“Nhận được từ Giang Quán: 92 điểm”

Không có việc gì, chuyện nhỏ.

“Thiếu gia, không thể, tuyệt đối không thể a...! Đây đều là dân đen! “ Tên thị vệ kia lập tức vẫy tay hô.

Giang Bắc nở nụ cười, việc này có thể suy nghĩ một chút.

Khẽ lắc đầu.

Giang Quán nhìn hắn lắc đầu, tâm để trong bụng.

Tiếp tục xem.

Chỉ thấy lão nhân kia đã đi tới, cung kính đối hành lễ với Giang Bắc.

“Công tử, lão phu là trưởng thôn thôn này, Trần Trình, hữu lễ. “

“Lão nhân gia mau đứng lên, ta là Giang Bắc. “ Giang Bắc mở miệng.

“Giang thiếu gia, việc thuế đất, hy vọng có thể trì hoãn một hồi, năm nay đại hạn, dân chúng lầm than a.... “

Lão nhân gia than thở khóc lóc nói.

Giang Bắc vừa nghĩ lại nói ra: “Cũng phải, ngày nóng như vậy, vậy năm nay miễn đi, các ngươi cũng rất cực khổ a. “

“Nhận được từ Giang Quán: 333 điểm nộ khí”

Giang Bắc rụt cái cổ lại, cha ở nhà thế nào biết được a...?

Mà lại, Trần Trình cũng nhìn thấy điều vui ở trước mắt. Chẳng nhẽ lời của Giang thiếu gia nói mà lại là giả được sao?

“Được rồi được rồi, xem các ngươi gầy chưa này, trưa ngày hôm nay bổn công tử mời ăn, kều tất cả mọi người tụ tập lại! “

Giang Bắc khoát tay áo, vẻ mặt tùy ý nói.

“Thiếu gia, đa tạ Giang thiếu gia, ta đây sẽ gọi mọi người tới. “ Lão nhân nói xong, tranh thủ thời gian chạy đi gọi người.

Cảm giác àm phú nhị đại, thật là thoải mái a!

Trong đầu hắn bây giờ, chỉ toàn là những hình ảnh về tương lai tương sáng của hắn.

Trong nội tâm đang đẹp đâu.

“Nhận được từ Giang Quán: 555 điểm”

“Nghịch tử a, nghịch tử...! Lão tử muốn ở nhà ăn dưa cũng không được yên sao! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.