Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 8: Chương 8: Tâm tư nhộn nhạo




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Thiếu chủ, Thất tiểu thư đã rời đi, không cần cản cô sao?”Giản Khanh, chờ cô đi, từ bên ngoài đi vào phòng khách.

Đường Giác đem văn kiện đặt trên bàn uống trà nhỏ: “Gọi điện thoại điều tra, thử xem Luật sư Lý là ai mà dám xen vào chuyện của Đường môn.”

“Dạ, tôi lập tức đi điều tra.”

Thất Thất ra khỏi Đường môn, đầu tiên ghé thăm nhà chú Thất Dũng. Chị họ Thất Ngữ không có ở nhà, cô buồn bã cùng ăn cơm trưa với thím.

“Chồng của con sao dạo này không thấy cùng con tới nhà chú thím chơi?” Thất Dũng hỏi.

“Anh ấy chuẩn bị đi công tác, nói là muốn đi nửa tháng.”

“Mới đám cưới liền đi công tác sao?” Chú mẫu gắp thức ăn cho cô: “Thất Thất, chồng của con là người tốt, con phải giữ cho thật chặt.”

“... Con đã biết.”

“Đúng rồi, lần trước con nói đi ngân hàng tìm tin tức của người chuyển tiền, con đã tìm được chưa? Rốt cuộc là ai mà có lòng tốt như vậy quyên góp một số tiền lớn?” Thất Dũng nhớ tới chuyện này.

Thất Thất không dám lên tiếng, không biết mở miệng thế nào nói cho chú biết người mà cô tìm kiếm bấy lâu nay chính là người có tội ác khó tha - Đường Giác.

“Không tìm được?” Thất Dũng thấy cô không lên tiếng, liền nói: “Hay là chú cho người trong cục đi điều tra thử xem.”

“Không cần đâu chú ạ.” Thất Thất lập tức ngăn lại.

“Có gì đâu mà phiền, chú của con là trưởng cục công an, có gì mà gây phiền toái được cho chú?” Thím nhìn Thất Thất: “Thất Thất, người ta dù sao cũng là đại ân nhân, tìm được thì phải cảm ơn với người ta thật tốt.”

Thất Thất thật sự lo lắng chú sẽ cho người đi điều tra. Nếu mà tra được ân nhân chính là Đường Giác, sợ rằng sẽ giận đến bốc khói trên đầu.

“Chú ơi, không cần điều tra, thật ra thì người đã tìm được, hơn nữa, tiền con cũng trả lại cho người ta rồi. Không cần đi điều tra nữa đâu chú.” Nói như vậy cũng coi như là nói thật.

“Trả? Trả thì tốt.” Thất Dũng gật đầu: “Đây là một người tốt, sau này lễ tết đến, con cũng nên chịu khó ghé thăm người ta một lần. Nếu là người dễ tính, mời người ta về đây ăn một bữa cơm, để cho chú thím con cảm ơn người ta, biết không?”

Thất Thất chỉ buồn rầu 'Dạ' một tiếng.

Người tốt?

Đường Giác tuyệt đối không phải là người tốt. Hơn nữa nếu thật sự cô mời anh ấy về ăn cơm, sợ rằng nhà không có một trận gà bay chó sủa um sùm sẽ không phải tính cách của chú cô.

Sáu giờ rưỡi, Thất Thất mang tài liệu đi công ty 928 tìm Luật sư Lý.

Đến nơi vừa đúng bảy giờ.

Cô vào trong phòng, chỉ thấy ông ta đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tài liệu. Luật sự là một đàn ông trung niên, có chút mập, mang một cặp mắt kiếng, nhìn bộ dạng có chút lịch sự,.

Thất Thất liền đi vào, chào hỏi: “Luật sư Lý.”

Khi ông ta nghe được thanh âm thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứng trước mặt là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lập tức ánh mắt sáng lên. Ông ta để tập tài liệu xuống, cười híp mắt: “Là Thất tiểu thư?”

“Dạ, chính là tôi.” Không biết có phải do cô ảo giác, Thất Thất đột nhiên cảm thấy ông ta nhìn không giống với vẻ ngoài lịch sự của mình. Ánh mắt đó, như muốn... Muốn sàm sỡ cô.

“Mau mau mau, tới đây ngồi, tôi chờ cô nãy giờ.” Ông ta vỗ vào vị trí bên cạnh ông ta. Thất Thất khẽ mỉm cười, không đi sang ngồi cạnh ông ta, chỉ đi tới chỗ ghế salong cách ông ta một đoạn rồi ngồi xuống: “Luật sư Lý, hôm nay tôi mang tài liệu tới, ông xem thử...”

“Cô nói gì? Xin lỗi, bên ngoài ồn ào, nghe không được rõ.” Ông ta cắt ngang lời cô nói.

Thất Thất nói lại một lần nữa.

Ông ta vỗ vào vị trí bên người: “Thất tiểu thư, cô đến đây ngồi đi. Có thể cùng nhau xem tài liệu cô mang đến.”

Thất Thất suy nghĩ một chút, toàn bộ công ty thật sự có chút ồn ào. Cô cầm tài liệu lên, ngồi vào vị trí bên cạnh ông ta. Nhưng mà vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Cô mở tài liệu ra.

Ông ta ngồi gần lại nhìn, cô có thể ngửi thấy mùi rượu từ người ông ta, theo bản năng nhích ra xa thêm chút nữa. Cô nhích ra xa thì ông ta cũng nhích theo ngồi sát vào cô.

“Đúng thật là thơm quá! “

“Cái gì?” Thất Thất nghe không rõ ông ta nói gì.

“Không có gì. Chúng ta coi vụ án, coi vụ án...” Ông ta cười rạng rỡ nói, trên mặt xuất hiện thêm càng nhiều nếp nhăn.

Thất Thất liền mang mọi chú ý vào vụ án. Cũng không biết rằng người bên cạnh không hề nghe cô nói, không ngừng dùng đôi mắt quan sát trên người cô. Nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết của cô, dưới ánh đèn sáng long lanh càng thêm trắng nõn...

Tâm tư ông ta vô cùng nhộn nhạo, cuối cùng không thể nhịn đưa ngón tay mập mạp sờ vào tay cô, trên mu bàn tay của cô sờ soạng một cái: “Thất tiểu thư còn rất trẻ, da thật là mịn.”

Thất Thất lập tức rút bàn tay về, nghi ngờ nhìn thẳng vào mặt của ông ta. Không dám tin rằng ông ta là đồ háo sắc.

Luật sư Lý nhìn cô, chỉ cảm thấy cô cau mày như vậy càng thêm xinh đẹp, sẵn có rượu trong người, lập tức xông tới ôm cô vào lòng: “Thất tiểu thư, chúng ta nói điều kiện với nhau được không? Tôi sẽ nhận bào chữa vụ án này cho cô, nhưng vụ án này của cô có thể nguy hiểm đến tính mạng của tôi, cô dù sao cũng phải cho tôi một ít lợi lộc đúng không?”

“Ông buông tôi ra!”Thất Thất hoảng sợ lập tức giãy dụa.

“Cô thật sự rất thơm tôi cầm lòng không nổi? Cô đẹp như vậy, cho tôi hôn một cái, ngủ với tôi một đêm, vụ án này tôi giúp cô cãi, như thế nào?”

“Ông... Vô sỉ!” Thất Thất giận đến giương mặt hết đỏ rồi lại trắng. Ở đâu lại có loại người vô sỉ như vậy?

Bị ép sát vào người đàn ông nồng nặc mùi rượu cô cảm thấy muốn ói, lập tức đẩy mạnh bàn tay của ông ta ra cầm túi sách của mình bỏ đi.

Đi rất nhanh, giống như sau lưng có nước lũ và thú dữ đang rượt theo cô.

Nhưng là...

Cô không phải đối thủ của ông ta?

Ông ta nhanh hơn chạy chặn trước mặt cô.

“Chạy cái gì?”Luật sư Lý ôm chầm lấy người cô, đẩy cô ngã trên ghế sa lông. “Ngoài tôi ra, không ai dám nhận vụ án này của cô đâu. Cô làm tôi hài lòng, tôi bào chữa miễn phí giúp cô, cô không hề bị thua thiệt?”

“Nếu bắt tôi cùng một thứ cặn bã như ông ngủ một đêm, tôi tình nguyện ngồi tù.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất quật cường, cầm túi sách trong đập lên đầu ông ta, hai chân vừa đạp vừa đá.

Ông ta bị cô đánh đau nên càng hăng máu, cộng thêm rượu ngấm lên não, bàn tay đưa lên, giật cái túi xách của cô quăng đi, lập tức xé rách quần của cô.

Thất Thất hoảng sợ mặt không còn giọt máu: “Ông muốn làm gì? Ông là luật sư, làm sao biết luật mà còn phạm luật?”

“Cô yên tâm, cũng bởi vì tôi là luật sư, cho nên sẽ không để lại bất kể dấu vết gì.” Ông ta vừa nói, chỉ nghe 'rẹt ' một tiếng, cái quần Thất Thất mặc trên người bị xé thành nhiều mảnh.

“Ông dừng tay!”

Ông ta nào chịu dừng tay? Tay đã sờ từ dưới lên trên đùi cô.

“Thất tiểu thư quả nhiên là trẻ tuổi xinh đẹp a... Da thịt non mền như đậu hủ... Nhưng mà cô phản ứng kịch liệt như vậy, không lẽ chưa có kinh nghiệm trong việc này? Cô yên tâm, tôi nhất định làm cô thật nhẹ nhàng...”

Thất Thất muốn ói, cảm thấy tay của ông ta giống như lưỡi của con rắn bò ở trên người cô, cô cố gắng kìm nén sự hoảng sợ và khinh tởm của mình, hai tay có gắng vươn tới bàn trà nhỏ.

Tìm một hồi, thuận lợi cầm được cái ghạt tàng thuốc, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt, nhủ lòng, cô cố gắng nhắm chính xác ngay đầu ông ta đập thật mạnh. Đầu ông ta chảy đầy máu, cô nhìn thấy cũng hoảng sợ, nhưng vẫn nắm chắt cái ghạt tàn thuốc không dám buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.