Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 19: Chương 19: Anh muốn tôi sao? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh vừa nói xong, Thất Thất sững sờ. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy… Trong lời nói của anh, dường như có mấy phần bi thương. Giống như cô là một người bị phụ tình.

“Tôi không biết cái anh gọi là tôi cho anh cả đời có phải là thật hay không. Nếu là thật…” Thất Thất nói đến đây, dừng lại, cũng học theo anh, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh: “Đường Giác, đó nhất định là tôi hồ ngôn loạn ngữ. Ít ra, tuyệt đối sẽ không phải là lời thật lòng của tôi.”

Ngực Đường Giác hung hăng đau đớn.

Một câu hồ ngôn loạn ngữ rất hay!

Một câu tuyệt đối sẽ không phải lời thật lòng cũng rất hay!

Một câu nói của cô, anh lại nhớ tám năm.

“Còn cam kết của tôi với Mạc Tuân là thật. Chỉ cần anh ấy không ly dị với tôi, tôi có thể cả đời này cũng không ly dị với anh ấy.” Có nghĩa là, thà bị Đường Giác dây dưa, cô vẫn ở bên Mạc Tuân. Đây là lời nói thật lòng của cô.

“Em dám!” Tay Đường Giác bóp cằm cô chặt hơn, giống như muốn bóp nát cô quật cường lại yếu ớt vậy: “Qua kỳ hạn của tôi, hai người còn chưa ly hôn, cứ việc thử xem! Nhưng tôi khuyên em, đừng thách thức tính nhẫn nại của em. Tôi sẽ làm gì, e là ngay cả Đường Giác tôi cũng không biết.”

Lông mi Thất Thất run lên, trong lời nói anh là uy hiếp trắng trợn.

Anh nhìn cô, ánh mắt như lửa nóng đang nung nấu cô: “Thất Thất, lời tám năm trước, xem như em giả vờ, hôm nay, tám năm sau, tôi cũng phải biến lời nói đó thành thật lòng!”

Đây là tuyên bố. Cho nên, cô không thể cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận.

“Đường Giác!” Thất Thất nóng nảy, cầm cổ tay Đường Giác: “Anh quấy rầy, dày vò tôi như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào? Trò chơi quên đi thù hận mà yêu, anh cảm thấy rất vui, làm anh có cảm giác thành tựu?”

Anh tà mị nhìn cô: “Chơi có vui hay không, phải chơi mới biết. Ít ra, tôi rất có hứng thú với trò chơi này.”

“Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh.” Thất Thất vô cùng bình tĩnh: “Tôi mất gần tám năm mới thoát khỏi thù hận, không cố chấp, không suốt ngày suy nghĩ làm cách nào để giết anh nữa. Cho nên, tôi xin anh… Đừng kéo tôi vào vực sâu thù hận nữa. Sau này, anh vẫn làm những chuyện thương thiên hại lý kia của anh, còn tôi vẫn bình an trải qua cuộc sống yêu ổn như ý nguyện của tôi, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, chưa bao giờ cùng xuất hiện, chẳng lẽ, ngay cả như vậy cũng không thể sao?”

Ánh mắt yêu mị của Đường Giác bỗng dưng thắt chặt, lửa giận lộ ra: “Ở trong mắt em, Đường Giác tôi rốt cuộc quá đáng bao nhiêu?”

Đường Giác anh, có bao nhiêu phụ nữ cầu mà không được, nhưng người phụ nữ anh không thể không có ở trước mặt này, lại tránh anh như bò cạp!

Thất Thất sợ Đường Giác, dáng vẻ phẫn nộ của anh, giống như dã thú phải xé người thành mảnh vụn. Ở trước mắt anh, cô căn bản không chịu nổi một đòn.

Nhưng vào giờ phút này, cô đã bất chấp những thứ khác, nói rõ ràng với anh, tốt hơn mỗi ngày đều đau khổ.

“Thật ra thì ở trong mắt tôi, Đường Giác anh quá đáng hơn bất cứ ai.” Cô hít sâu một hơi, dùng giọng nói mềm mại vô tình nhất đâm lòng người. Lông mi dài khẽ run, cô rũ mắt, nhìn tay Đường Giác: “Đôi tay này của anh dính máu của bao nhiêu người, trên lưng đeo mạng của bao nhiêu người, tạo quá nhiều tội nghiệt, tôi nghĩ, e là ngay cả trong lòng anh cũng không đếm hết. Anh mạnh mẽ, cho nên anh không sợ ai; anh giết nhiều người đi nữa, cũng có thể không áy náy. Nhưng đó là thế giới của anh, là quan niệm của anh. Trong mắt Thất Thất tôi, anh chính là một một ác ma, là ma quỷ; tài sản phú khả địch quốc của anh là xương máu của người vô tội; anh ngạo mạn, có tất cả quyền lợi chính là vũ khí giết người. Tất cả những thứ này, tôi đều thấy xấu xa và chán ghét.”

Đường Giác chưa bao giờ bị người khác khiêu khích như vậy.

Mỗi một chữ, hầu như đều chạm đến ranh giới cuối cùng của anh. Nhất là từ cái miệng nhỏ nhắn anh từng hôn hai lần vẫn chưa thỏa mãn nói ra.

Hô hấp anh cứng lại, bàn tay bóp cổ yếu ớt của cô.

Anh lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt đầy hung ác và âm trầm, giống như có thể bổ cô ra.

Thất Thất run sợ, ngón tay cứng đờ, lui sát vào tường. Cổ cô bị anh xách lên như con gà con, cô không chút hoài nghi, hôm nay mình có thể chết trong tay anh.

Nhưng…

Những lời này, cô đã sớm muốn nói. Ẩn giấu trong ngực suốt 12 năm, cho đến giờ phút này, mới nói ra.

“Thất Thất, nếu tôi có thể giết em, bây giờ tôi sẽ thật sự giết em ngay lập tức.” Anh cắn chặt răng, gân xanh trên mặt cũng nổi lên. Giết ai, anh cũng không nương tay, nhưng cô là ngoại lệ.

Cô có thể cảm giác được tay anh đang phát run, dùng 12 phần lực khắc chế mới cố nén, không thật sự bẻ gảy cổ cô.

Anh thả lỏng tay. Người cô mềm nhũn trượt xuống, lại bị cánh tay dài của Đường Giác ôm vào trong ngực.

Cô ngửi được mùi hương rất dễ ngửi trên người anh, cả người hơi hoảng hốt. Một giây sau, ngón tay lạnh như băng của anh luồng lên cổ cô, vén mái tóc dài của cô, anh cúi đầu, hung hăng cắn cổ trắng như tuyết của cô.

Cắn rất mạnh, Tựa như mang theo ý trả thù và trừng phạt, giữ lại một hàng dấu răng rõ ràng.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được răng người đàn ông khảm vào da mình, có chút run rẩy. Không biết là tức giận, hay là… thật sự bị những lời đó của cô làm bị thương.

Nhưng Đường Giác anh không phải người tùy tiện bị tổn thương. Anh không có tâm.

“Những lời hôm nay, Đường Giác tôi ghi nhớ!” Mặt anh vùi vào mái tóc dài của cô, khiến cô không nhìn thấu ưu tư: “Thất Thất, mỗi một chữ em nói, tôi đều nhớ…”

Nói xong, Thất Thất bị anh lạnh nhạt đẩy ra. Sau đó, khuôn mặt cứng đờ, xoay người rời đi. Bóng lưng lạnh lùng, che giấu dưới ánh sáng.

Thất Thất ngây người tựa vào tường nhìn bóng người đi càng xa kia, không khỏi trùm lên một tầng sương mù mỏng.

Cho nên…

Ý của anh hôm nay là… từ đây, anh sẽ không đến dây dưa với cô nữa sao?

Cô giơ tay lên, sờ cổ mình, nơi đó vẫn mơ hồ đau.

Đường Giác từ trong phòng vệ sinh đi ra, đến chỗ Ôn Tâm, một bước cũng không dừng, chỉ lạnh lùng sãi bước rời đi.

“Giác, chờ em.” Ôn Tâm gọi anh, lấy túi đuổi theo, kéo cánh tay Đường Giác: “Giác, tối nay qua chỗ em ngồi một lát, được không?”

“Buông tay!” Hai chữ lạnh lẽo làm không khí chung quanh nhất thời đông lại. Ôn Tâm sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay cứng đờ vài giây, sau đó, tay dần rút khỏi tay người đàn ông.

Anh mở cửa nhà hàng, đơn độc sãi bước vào bóng đêm.

Anh chưa từng quay đầu lại nhìn, lên xe, ‘ầm’ một tiếng, xe điên cuồng vọt vào bóng tối như lúc đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.