Hát Tình Ca Cho Em

Chương 43: Chương 43




Dự cảm của Diệp Phàm đã linh nghiệm, thật sự đây là một rắc rối lớn.

Hóa ra, hôm qua Tần Nặc đưa cô về nhà đã không may bị đội chó săn nhanh tay chụp lại. Hình ảnh hai người ngồi chung một chiếc xe chễm chệ trên trang nhất tạp chí lá cải, gây ra phản ứng rất lớn đối với giới truyền thông và người hâm mộ. Mấy ngày nay, phóng viên giải trí lẫn người hâm mộ đến đây càng nhiều hơn, thậm chí còn ngang nhiên theo đuổi, vây bắt và chặn đường cô. Nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô.

Lúc đầu cô tìm cách nhẫn nhịn và bỏ qua, nhưng nào ngờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Sau cùng, sự việc phát triển đến mức các phóng viên giải trí kéo đến ùn ùn, bao vây thư viện nơi cô làm việc. Vừa thấy ai đó đi ra, bọn họ liền chạy đến phỏng vấn, sợ bỏ lỡ một chút tin tức nào.

Hành vi trắng trợn của đội chó săn làm ảnh hưởng nặng nề đến các hoạt động bình thường của thư viện. Vào buổi trưa, chủ nhiệm Hoàng phải tìm Diệp Phàm nói chuyện riêng.

“Diệp Phàm, cô và cái người tên Tần Nặc kia rốt cuộc có quan hệ thế nào?” Chủ nhiệm Hoàng hỏi rất nghiêm túc.

“Chủ nhiệm Hoàng, chúng em thật sự không có quan hệ gì cả. Em chỉ gặp anh ta vài lần, thậm chí không được xem là bạn bè mà.” Diệp Phàm lo lắng mà giải thích.

“Nếu là vậy, sao những phóng viên này muốn bám theo cô không tha? Cô có biết như thế này đã ảnh hưởng lớn đến công việc bình thường của thư viện chúng ta hay không? Bây giờ trong thư viện ai cũng hoang mang, mọi người căn bản không thể làm việc được.”

“Xin lỗi, chủ nhiệm Hoàng. Em thật sự không biết vì sao bọn họ lại như vậy. Em…” Diệp Phàm cau mày, không biết nói thế nào cho phải. Mấy ngày nay, người không chịu đựng nổi sự quấy nhiễu của bọn họ nhất thật ra chính là cô. Là một người bình thường chưa bao giờ tiếp xúc với giới giải trí, cô ngay cả kinh nghiệm đối phó cơ bản nhất đối với đội chó săn cũng không có, chứ đừng nói là giải quyết bọn họ.

“Thôi được rồi, tôi tin chuyện phát triển đến mức này cô cũng khó lòng kiểm soát được. Thế nhưng, bây giờ bọn họ cứ dán mắt rồi vây kín như vậy. Vì chính cô, cũng là vì cơ quan của chúng ta, tôi đề nghị cô mấy ngày này đừng tới đi làm, ở nhà tránh sóng gió đã, chờ mọi việc trôi qua rồi hãy đi làm lại.”

Những điều chủ nhiệm Hoàng nói đều không sai, Diệp Phàm còn có lựa chọn nào khác đây? Nói về phần tâm tình cô mấy hôm nay cũng không tốt, lúc làm việc thường xuyên thất thần phạm sai lầm. Hơn nữa, đám chó săn bên ngoài lại ồn ào như thế, cô cũng không có tâm trạng đi làm.

Vì vậy, buổi chiều cùng ngày, Diệp Phàm phải lên phòng nhân sự làm thủ tục xin nghỉ phép, rồi quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi. Vậy mà lúc xuống lầu, cô đột nhiên nghe thấy bên hành lang có hai đồng nghiệp đang khua môi múa mép.

“Em vừa mới dưới lầu lên, rất nhiều phóng viên nha! Cô nàng Diệp Phàm bình thường kia, nhìn qua trông kín tiếng dịu dàng. Không ngờ lại có bản lĩnh lớn vậy, ngay cả ngôi sao cũng câu được.”

“Đâu chỉ có vậy à! Tháng trước chị còn thấy cô ta đi cùng một người đàn ông mặc đồ vest. Người đó lái chiếc Land Rover, nhìn qua siêu giàu có, hơn nữa rõ ràng không phải là Tần Nặc.”

“Không ngờ đó, vậy cô ta bắt cá hai tay!”

“Ai biết được? Loại đàn bà đó, trước mặt thì giả bộ ngây thơ, sau lưng không biết làm ra bộ dạng gì nữa. Một chân đạp nhiều thuyền cũng không chừng à…”

Phần tiếp theo,Diệp Phàm không muốn nghe nữa. Cô cúi đầu, sải bước rời khỏi, sự khó chịu trong lòng không nói nên lời. Cô gần đây đã đủ không may rồi, bị đàn ông lừa,còn chọc ghẹo một đám phóng viên. Vậy mà hôm nay, ngay cả những đồng nghiệp ngày thường luôn luồn cúi không thấy mặt đâu, bây giờ đều quay sang nói xấu sau lưng cô. Cuối cùng là tại sao?

Nếu như Mã Ly vẫn còn ở đây, vào giây phút này bạn ấy chắc chắn sẽ lao đến, hung dữ chửi hai bà tám kia. Sau đó, bạn ấy sẽ mở ra giúp cô một con đường thoát thân giữa đám phóng viên nhà báo kia. Song, Mã Ly đã ra nước ngoài dưỡng thai. Bên cạnh cô bây giờ thậm chí một người bạn để dựa vào cũng không có, cô chỉ có một mình lặng lẽ chịu đựng tất cả những chuyện này.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Cô cúi thấp đầu, bước đi nhanh hơn, muốn tránh ánh mắt của đội chó săn nên đi bên cửa hông.

Tuy nhiên đội chó săn rình rập mọi chỗ đã phát hiện ra cô.

“Cô ta ở hướng kia!” Có người la lớn một tiếng, ngay sau đó là vô số tiếng bước chân vang lên xung quanh. Kèm theo đó là ánh đèn máy ảnh chớp nhoáng, khiến cô mở mắt không ra.

“Cô Diệp, xin hỏi cô và Tần Nặc rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

“Cô Diệp, cô có định công khai mối quan hệ này hay không?”

“Hai người quen nhau từ khi nào? Đã phát triển đến mức nào rồi? Có dự định kết hôn hay không?”



Liên tiếp những vấn đề luân phiên nhau oanh tạc Diệp Phàm. Cô không hề có kinh nghiệm nên căn bản không biết phải trả lời thế nào. Cả người cô sợ đến run lên, gần như muốn ngất xỉu.

Vào thời điểm đó, một chiếc Land Rover đen đang nhanh chóng tiếp cận, dừng cách đó không xa. Đoàn Diệc Phong vội vàng xuống xe. Thấy Diệp Phàm bị vây chặt, anh lo lắng muốn xông lên.

Vậy mà anh mới tiến được vài bước, thì có một chiếc xe thể thao bạc lao nhanh đến đậu trước mặt đám đông. Tần Nặc từ trong xe bước ra, sải bước chạy vào trong đám người. Anh nhân dịp đám phóng viên còn chưa kịp phản ứng, nắm tay Diệp Phàm bỏ chạy.

Nam chính trong tin đồn đột nhiên xuất hiện, càng làm tình hình không thể khống chế được. Các tay phóng viên như phát điên nhào về phía xe của Tần Nặc. Nào là những câu hỏi phóng viên đưa ra, nào là tiếng tạch tạch của máy ảnh, ánh đèn chớp lóe, nào là tiếng người hâm mộ la ó, còn có tiếng còi xe ô tô. Quang cảnh trước cửa thư viện huyên náo cả lên. Mãi đến khi xe của Tần Nặc thoát khỏi đám người vây quanh, hiên ngang bỏ đi, thì tất cả những âm thanh này còn chưa dứt.

Đoàn Diệc Phong dõi mắt theo chiếc xe của Tần Nặc, mãi đến khi nó biến mất ở cuối khu phố. Anh mới quay khuôn mặt ảm đảm lại.

Bên cạnh xe, Tư Thiến Thiến đã cải trang, nhìn anh với ánh mắt không vừa lòng: “Em đã nói rồi, cô tình nhân bé nhỏ của anh không sao mà! Tần Nặc nổi tiếng luôn làm phụ nữ vui vẻ. Có anh ta bên cạnh, cô tình nhân bé nhỏ của anh làm sao còn cần anh nữa?”

“Im ngay!” Đoàn Diệc Phong gầm lên một tiếng. Anh luôn luôn dịu dàng ấm áp, chưa bao giờ thất lễ như vậy.

Tư Thiến Thiến sững sờ, một lúc lâu mới ấm ức lầu bầu nói: “Chị em đã về rồi, anh còn cần Diệp Phàm kia làm cái gì? Cái loại con gái bình thường đó, làm sao bằng chị em, ngay cả em cô ta còn kém xa… Này, anh đừng đi! Em còn chưa lên xe mà! Đoàn Diệc Phong, tên khốn kiếp nhà anh!” Cô ta tức giận giơ chân muốn đá chiếc xe đang rời đi, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.

“Xin lỗi.” Tần Nặc vừa lái xe, vừa nhận lỗi với Diệp Phàm. “Tôi không ngờ lũ chó săn lại đông như vậy. Tôi vừa nghe được tin là chạy đến ngay. Vẫn mang phiền phức cho em rồi.”

Diệp Phàm vẫn còn sợ hãi trong lòng với chuyện vừa rồi: “Mấy người đó bao giờ mới bỏ đi hả? Hay là anh giải thích một chút với bọn họ đi, nói thực ra chúng ta không có quan hệ gì cả.”

“Vừa rồi anh cứu em ra như vậy, bây giờ còn muốn làm sáng tỏ, em nghĩ bọn họ sẽ tin sao?”

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ thế này mãi thì ngay cả ba mẹ tôi cũng bị quấy rầy.”

“Cái này thì…” Tần Nặc hơi khó xử, “Thường thì khi gặp phải những chuyện thế này, anh đều im lặng không để ý đến. Bọn họ ầm ĩ một thời gian, cảm thấy không được gì thì sẽ bỏ cuộc thôi.”

“Một thời gian là bao lâu?” Diệp Phàm hoảng loạn hỏi lại.

“Ít thì dăm ba ngày, nhiều thì cũng hơn một tháng.”

“Cái gì?!” Diệp Phàm thiếu chút nữa bật dậy, “Bọn họ muốn lăn qua lăn lại như vậy cả tháng?!”

Tần Nặc cũng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài an ủi cô: “Thực ra không sao đâu, chịu đựng một chút là sẽ qua thôi…”

“Thế này sao mà chịu được? Tôi mới chịu hai ngày mà sắp phát điên rồi. Anh còn bắt tôi chịu một tháng?”

“Đúng là không được. Anh mời em, em cứ tùy tiện chọn một nơi để tránh nạn. Xem như… đi du lịch?”

Diệp Phàm: “…”

Mặc dù Diệp Phàm rất khinh bỉ hành vi không chịu trách nhiệm như vậy của Tần Nặc. Thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại, cũng chỉ có đi xa tránh nạn mới là cách tốt nhất để chờ cơn náo loạn này trôi qua.

Cứ như vậy, vì không chịu đựng được đội chó săn làm phiền thêm nữa, cũng vì không muốn ảnh hưởng đến cha mẹ và bạn bè. Nên sau khi thương lượng với cha mẹ, cô thu dọn đồ đạc suốt đêm. Cô thừa dịp này lên xe lửa về nhà ở quê, để tị nạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.