[Harry Potter Đồng Nhân] Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 225: Chương 225




CHƯƠNG 265-266

Harry ôm Daniel đi vào Hogwarts, cửa mở, Snape – so với trước kia đã mất đi vài phần lạnh lùng, hướng Harry cười cười, “Mau vào.”

“Sev!” Harry một tay ôm Daniel, một tay ôm chặt Snape, “Đã lâu không gặp, bạn già, mấy ngày nay cậu ở phòng thí nghiệm sao?”

Từ lúc bắt đầu liên hệ với thế giới Muggle, Snape đã phát hiện được phương pháp nghiên cứu nghệ thuật hắc ám và ma dược mới, thường xuyên ở phòng thí nghiệm, một hai tháng không ra ngoài, khiến Remus nhiều lần nhờ Harry hỏi thăm sức khỏe hắn.

Snape giả cười, “Tớ ở Washington của Mỹ, một cơ sở thí nghiệm hóa học 25 tầng, ngày hôm qua mới trở về.”

“Gặp Remus chưa?”

Nụ cười của Snape lập tức trở nên chân thành, “Đương nhiên. Hiện tại hắn càng ngày càng thích ứng với cuộc sống ở trang viên Snape, nghiễm nhiên là một vị chủ nhân khác của trang viên.”

“A, cuối cùng như ý nguyện của cậu.” Harry trêu chọc. Tuy nói cùng Snape xác định quan hệ người yêu, nhưng mới đầu Remus vẫn không quá thích ứng vì bên cạnh mình là Tử thần thực tử, được Snape chậm rãi dẫn đường hai năm, rốt cục người sói cũng chấp nhận, Harry cảm thấy vui cho bạn tốt của mình.

“Như vậy, lần này cậu đến bảo vệ tớ?” Harry nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi.

Snape bĩu môi, “Tớ phụng mệnh bảo vệ Daniel, cho nên những người khác, tự cầu phúc cho mình thì tốt hơn.”

“Sev thật keo kiệt.”

Hai ngày sau, tuyết bắt đầu rơi lả tả, chỉ trong một ngày Hogwarts đã phủ đầy tuyết trắng xóa. Daniel thích tuyết, đứa nhỏ mặc áo choàng chạy tới chạy lui trong trường, Snape đuổi theo phía sau.

“Đáng chết!” Snape thở hổn hển, hung hăng mắng, nhét Daniel vào trong lòng Harry, “Đứa nhỏ của mình thì tự mình chăm sóc! Đúng là cha mẹ không có trách nhiệm!”

Harry cười trộm, “Sev, là cậu nói mà, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Daniel, đương nhiên phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nó.”

“Tớ ghét trẻ con!” Snape hung dữ nói, sau đó hướng Daniel lắc lắc đũa phép, “Tên nhóc, lần sau ngươi không nghe lời, ta dùng đũa phép đốt mông ngươi!”

Daniel chăm chú nghe hắn nói, đột nhiên vươn tay bắt lấy đũa phép, cười rộ lên.

“Ngươi có nghe ta nói hay không……” Snape vô lực lẩm bẩm, khiến Harry cười nghiêng ngả.

Vào đêm, Hogwarts đã tắt đèn, nơi nơi tối như mực, Harry bị một trận rung động làm tỉnh giấc. Lòng cậu không yên, bóng ma điềm xấu bao phủ cậu. Cậu nhanh chóng thay y phục Muggle, ôm lấy đang Daniel ngủ say, cho nó một câu thần chú hôm mê, sau đó lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.

Vài phút sau, Snape ở phòng bên cạnh cũng yên lặng đi tới, không ngoài ý muốn nhìn thấy Harry, nhẹ nhàng gật đầu với Harry, hai người chia nhau hành động.

Harry giao Daniel cho gia tinh, không còn cách khác, có lẽ lát nữa phải chiến đấu, Daniel ở cạnh cậu thì cả hai sẽ nguy hiểm.

“Ta ra lệnh cho các ngươi phải bảo vệ thiếu gia Daniel, dùng tính mạng của các ngươi bảo vệ nó!” Harry nghiêm túc nói, biểu tình có chút hung dữ.

Bình thường Harry luôn dịu dàng ấm áp, hôm nay phát hiện Harry cũng có vẻ mặt của Voldemort, gia tinh bị dọa phát run, một gia tinh dũng cảm hơn bước lên ôm lấy Daniel, thề thốt cùng đồng bọn dùng tính mạng bảo vệ nó.

Lúc này Harry mới thả lỏng, nhanh chóng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, giống như một con ưng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất trắng xóa.

“Hoan nghênh, khách nhân đêm khuya tới, mong rằng các vị đừng che dấu mình, xuất hiện đi. Ta, Harry Potter, chân thành hoan nghênh các vị đã đến.”

Đũa phép của cậu xuất hiện một đốm lửa nho nhỏ, trong nháy mắt, cả Hogwarts sáng rực rỡ như ban ngày. Liên tiếp là ánh sáng pháp thuật xẹt qua, hàng trăm người ngã xuống từ các tầng lầu ở Hogwarts, mặt đất trống không bỗng chỗng đầy ắp người.

Đám người nhanh chóng chia nhau, một nhóm vây phía sau Harry, một nhóm đứng đối diện với cậu.

Snape ghé vào tai Harry, nói nhỏ: “Là Hội phượng hoàng, không biết bọn họ vào bằng cách nào, sau đó lên đây.”

Harry gật gật đầu, cao giọng nói: “Hội phượng hoàng đêm khuya tới chơi, sao phải trốn tránh như thế?”

Sau câu hỏi, một bóng người cao gầy kéo áo choàng xuống, Harry và Snape nhìn nhau.

Dumbledore!

—————————————

Dumbledore nhìn Harry, mỉm cười, “Xem ra kế hoạch của chúng ta xuất hiện vấn đề nhỏ, ngài Harry Potter không ở Thụy Sỹ, mà tới Hogwarts, thật may mắn, ta cũng thay đổi chủ ý, đi tới đây. Ngài Harry Potter, chúng ta chưa gặp mặt đã lâu, xem ra cuộc sống của ngài Potter rất tốt.”

“Cám ơn ngài hiệu trưởng Dumbledore quan tâm.” Trong lòng Harry vừa căm hận vừa cảnh giác lại có một chút thân thiết nhè nhẹ từ sâu trong lòng, nhưng tưởng tượng đến Daniel, cảm giác thân thiết biến mất ngay tức khắc, sự căm hận chiếm giữ tâm trí, cậu lạnh lùng nói, “Cuộc sống của tôi luôn rất tốt. Cuộc sống không tốt là Daniel, đứa nhỏ đáng thương, chẳng biết bị ai hạ pháp thuật nguyền rủa, hai năm nay phải chịu tra tấn, thật hy vọng nó có thể sớm ngày khỏe mạnh.”

Lời nói oán hận của Harry không làm Dumbledore dao động, mặt ông ta không đổi sắc, ánh mắt kiên định, giống như bệnh của Daniel không liên quan đến mình. “Đứa nhỏ đáng thương, Merlin phù hộ cho nó.”

Ở thời đại này Harry không có kinh nghiệm chiến đấu với Dumbledore, mà thời đại kia thì cậu lại sùng bái kính ngưỡng Dumbledore như Merlin, có thể nói Dumbledore ảnh hưởng rất lớn đến cậu, trận chiến lần này là ngoài dự đoán, Harry không nắm chắc chiến thắng, thậm chí lòng tin cũng không đủ. Kinh nghiệm chiến đấu của hai người rất chênh lệnh, Harry sống hai lần vẫn chỉ là đứa nhỏ trước mặt Dumbledore. Voldemort từng nói, người đủ tư cách để Dumbledore dùng toàn lực ứng phỏ, chỉ có Voldemort, Harry chưa từng hoài nghi điều này, kinh nghiệm không đủ và tâm lý yếu đuối là nguyên nhân khiến Harry không thể trở thành người lãnh đạo chân chính.

Harry nỗ lực liên hệ với Voldemort, nhưng ánh mắt của Dumbledore vẫn tập trung trên người cậu, làm cậu không có thời gian phân tâm, xem ra chỉ có tìm cơ hội giữa lúc chiến đấu mà thôi, hy vọng có thể báo cho Voldemort.

Giằng co không kéo dài lâu, hai bên nhanh chóng chiến đấu. Đối thủ của Harry là Dumbledore.

Ngay từ đầu Harry không hề lép vế, với pháp thuật và thần chú tiên tiến cậu nhanh chóng chiếm ưu thế, dù sao ở thời đại này, pháp thuật của cậu là độc nhất vô nhị. Cậu dùng liên tục nhiều pháp thuật mới khiến Dumbledore chật vật né tránh, một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, cách lão phù thủy chỉ vài cm, thiếu chút nữa để lại vết thương vĩnh viễn không thể chữa trị, nhưng kinh nghiệm trợ giúp Dumbledore, tựa như kinh nghiệm chuyển nguy thành an trên chiến trường của chiến sĩ Muggle, cuối cùng ông ta vẫn tránh thoát sự công kích của Harry. Tiếp theo đó là giai đoạn giằng co, lúc Dumbledore đã quen với cách tấn công của Harry, bắt đầu quay lại phản kích, khiến Harry nhanh chóng rơi vào thế phòng thủ toàn diện.

Harry rẽ vào chỗ ẩn nấp, thở hổn hển, cậu biết Dumbledore sẽ nhanh chóng đuổi tới, cậu phải tìm cách đối phó. Tay cậu lục lọi trong quần áo, lấy ra một khẩu súng. Qua hai năm nghiên cứu kết hợp giữa công nghệ Muggle và pháp thuật, súng này có thể giết chết phù thủy – cậu dùng kinh nghiệm chín năm chiến tranh để thề.

Khi dáng người cao gầy xuất hiện tại cầu thang, Harry giơ súng bắn. Bàn về khả năng bắn súng, dù là Hội phượng hoàng hay Tử thần thực tử, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn theo Harry. Chín năm chiến đấu giúp khả năng bắn súng của cậu thuần thục, cho dù ở thế giới Muggle thì cậu cũng là cao thủ. Nhưng cậu rất ít biểu hiện trước mặt Tử thần thực tử, chỉ có lúc dạy bảo bọn họ mới dùng, Voldemort đã được thấy vài lần, trăm phát trăm trúng.

Phác –

Bùm!

Dumbledore khó tin nhìn Harry, bàn tay già nua ôm lấy ngực phải, máu đỏ theo khe hở chảy ra.

Cơ hội tốt! Harry cầm lấy đũa phép, dùng thần chú trói chặt Dumbledore.

“Harry chủ nhân, cứu mạng! Cứu mạng! Tiểu chủ nhân Daniel gặp nguy hiểm!”

Một gia tinh ôm Daniel chạy trên hành lang đối diện với Harry, đuổi theo sau là ba Muggle, bọn họ dùng súng khiến mắt Harry co rút lại – tay súng bắn tỉa!

“K, sao chúng ta phải giết hại một đứa nhỏ? Hơn nữa Dumbledore nói phải giữ mạng đứa nhỏ này.” Một tay súng bắn tỉa hỏi.

“Đứa nhỏ này có lợi với thế giới pháp thuật, nhưng chỉ có hại với thế giới Muggle. Chẳng lẽ mày cho rằng chúng ta có thể chung sống hòa bình với phù thủy sao?” K đáp lại, “Mày ngăn cản phù thủy giỏi bắn súng kia, tao giết quái vật, sau đó là đứa nhỏ.”

Hắn cảm thấy có chút phiền phức, nếu nhóm quái vật không dùng tính mạng bảo vệ đứa nhỏ kia, hắn đã giết được nó.

Viên đạn bắn trúng trán Daniel, nhưng Daniel không chết, được Harry dùng tính mạng trao đổi, giống như năm đó Lily Potter vì Harry Potter. Dùng pháp thuật còn lại giết chết mấy tay súng bắn tỉa Muggle, vừa lúc Voldemort được Snape thông báo đã đuổi tới.

Nhìn Voldemort nhanh chóng chạy đến, Harry dần dần trở nên trong suốt, “Thực xin lỗi, Voldy, ta yêu nó, không ai yêu nó hơn ta.” Cậu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.