[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 12: Chương 12: Phiền não




Thời gian trôi nhanh, ngày tháng như thoi đưa, nước chảy như ca.

Tóm lại, hai củ cải của chúng ta đang dần lớn lên.

(Mọi người: Có phải đã gặp ở đoạn đầu?

Lưu Li: Khụ, chuyện nhỏ mọi người không cần để ý.

Mọi người: Uy, ngươi thực lười biếng.

Lưu Li:……)

Ngày 31 tháng 12 năm 1931, ngày này tiểu Harry và Voldemort của chúng ta tròn bốn tuổi.

Khung cảnh khác biệt một năm trước, hôm nay chúng không phải mặc quần áo vừa cũ vừa thô của cô nhi viện, cũng không phải nghe bà già kia lải nhải đến ba giờ, lại càng không phải ở trong căn phòng tối tăm ẩm ướt.

Sự thật, phòng của bọn chúng hiện tại là phòng tốt nhất căn nhà.

Nhà bọn chúng nằm tại nội thànhLondon, dựa theo trí nhớ của Voldemort, nơi đây rất gần Hẻm Xéo, nhưng hắn luôn đè nén khát vọng, chưa bao giờ đi qua ngã tư đường thần kỳ kia.

Trước căn nhà có một bãi đất trống, đôi vợ chồng yêu hoa nên trồng ở đó đủ loại màu sắc sặc sỡ, khiến vườn hoa nhỏ một năm bốn mùa đều nở rộ. Cũng vì nguyên nhân này, tại tiệc sinh nhật trong ngày đông giá rét, đôi vợ chồng già mới có một bình hoa đẹp đặt trên bàn, bọn họ luôn cho rằng, tiệc sinh nhật không có hoa, giống như đồ ăn không thêm gia vị, vô cùng tẻ nhạt.

Tuy Harry muốn giúp đỡ, nhưng đôi vợ chồng già lấy lý do muốn tạo kinh ngạc cho hai đứa con cưng, liền đuổi Harry về phòng.

Vì tuổi đã lớn nên đôi vợ chồng không thích leo cầu thang, bởi vậy bọn họ chọn phòng ở tầng 1 làm phòng ngủ, mỗi đêm có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng của hoa, điểm ấy khiến bọn họ vô cùng vừa lòng; mà Harry và Voldemort chiếm phòng tốt nhất tầng 2, đương nhiên, vẫn ngủ chung giường, đôi vợ chồng già cảm thấy hai anh em tình cảm thâm hậu không nên tách ra, vì thế, bọn họ đành phải tiếp tục kiếp sống “Cùng nhà cùng giường”.

Có lẽ tình cảm của đôi vợ chồng già cảm động thượng đế, trận tuyết lớn kéo dài đã ngừng, ánh mắt trời sáng lạng chiếu khắp nơi, tuyết đọng tan đi, lộ ra ngã tư đường khô ráo sạch sẽ, vì thế, một nhà bốn người mới có thể yên tâm ra ngoài mua đồ. Lo lắng thân thể của đôi vợ chồng già, Harry một mực đòi đi cùng bọn họ, mà Voldemort, tuy vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng không từ chối, dựa theo cách nói của hắn, ” Trời mới biết một kẻ ngu ngốc đi dạo phố sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.”

“Voldy, ta chán quá.” Harry ôm gối lăn lộn trên giường, theo độ lớn của căn phòng, giường của hai ngươi cũng rộng hơn, đủ để tiểu Harry bốn tuổi lăn qua lăn lại 7 vòng.

Voldemort ngẩng đầu khỏi sách, nhíu mày, chân thành đề nghị: “Tin ta, nếu ngươi làm như vậy nữa, không lâu sẽ biến thành một con sên chỉ biết bò.”

“Không thể nào.” Harry dừng lại, nằm bẹp trên gối, lười biếng đáp, “Ta và nó không phải một loài, theo Gene học, tuyệt đối không có khả năng.”

“Tin ta, đó là Gene học của Muggle, pháp thuật có thể giải quyết vấn đề.” Voldemort buông quyển sách trên tay, đi từ bàn cạnh cửa sổ đến bên người Harry, cúi đầu nhìn cậu, ” Hoặc là, ngươi thử nghĩ xem?”

Đáng tiếc, cách uy hiếp như vậy đã sớm mất tác dụng khi hai người sống chung lâu, tiểu Harry của chúng ta chỉ trừng mắt nhìn, đứng dậy trên giường, nhìn xuống Voldemort: “Nếu ngươi muốn ngủ chung với một con sên đầy chất nhầy vào buổi tối, ta không có ý kiến.”

Voldemort nổi gân xanh, nhưng hắn hiểu được, mất thời gian đấu miệng, chi bằng trừng phạt con sư tử ngu ngốc này mới hiệu quả, vì thế hắn bình tĩnh xoay người, trở lại bàn, tiếp tục đọc bộ sách “Miễn cưỡng coi như thú vị” của Muggle.

Đương nhiên, nếu chúa tể hắc ám đại nhân vĩ đại còn cách khác, chắc chắn sẽ không chạm vào sách của Muggle. Chỉ có thể trách hiện tại hắn đang sinh sống trong gia đình Muggle, không liên quan với pháp thuật, may mắn tri thức của Voldemort đại nhân vô cùng phong phú, cho nên hoàn cảnh ác liệt này không quá ảnh hưởng tới việc hắn luyện tập pháp thuật mỗi ngày. Vì duy trì thói quen đọc sách, Voldemort điện hạ đành phải đọc sách của Muggle, cũng bởi thế, lúc Harry nói đến Gene học, hắn có chút hiểu biết, xem ra sách của Muggle không vô dụng, Voldemort gật đầu, trong lòng tán thưởng sự sáng suốt của mình, đi nhanh tới bàn.

“Không được đi.” Gryffindor vĩ đại chưa từng có tính nhẫn nại, vì thế Harry đang vô cùng nhàm chán vội vàng ôm lấy cổ Voldemort, kéo hắn lại, “Voldy, ngươi đừng đọc sách một ngày được không, ta chán quá!!!”

Voldemort hít sâu một hơi, lạnh giọng: “Buông tay.”

“Không buông, trừ khi ngươi chơi cùng ta.” Harry lắc lắc đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu Voldemort, tay khóa chặt, không đạt được mục đích thì không buông.

Voldemort thở dài một hơi, con sư tử ngu ngốc này càng lớn càng thừa thãi sức lực, vì thế, chuyện như vậy lại thỉnh thoảng xảy ra, như là chắc chắn Voldemort sẽ không thương tổn cậu, tuy trình độ độc mồm độc miệng của Voldemort tăng lên, nhưng cho tới giờ chưa từng thật sự “Giáo huấn” Harry.

Nếu là chúa tể hắc ám kiếp trước, vậy không thể nghi ngờ, giờ phút này hắn đang chà lau đũa phép, mà Harry thì bị mấy chục lần lời nguyền tra tấn, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.

Nhưng, Voldemort hiện tại, chỉ có thể — thở dài, vươn tay đẩy cằm Harry trên đỉnh đầu mình: “Ngươi muốn làm gì?”

Nụ cười của Harry càng lớn hơn, cậu vỗ lưng Voldemort, ngón tay chỉ ban công ngoài cửa sổ: “Ra đó phơi nắng.”

Voldemort vỗ vỗ trán, ý đồ làm gân xanh biến mất: “Đi xuống cho ta, nếu không ta liền biến ngươi thành con sên, sau đó nhét vào bồn cầu.”

“Thực keo kiệt.” Harry nhún vai, buông Voldemort ra, nhảy xuống giướng, đi dép lê, kéo Voldemort tới ban công.

Đúng vậy, phòng của hai người có một ban công khá lớn, đi qua cửa bên phải bàn là phòng bên cạnh, bên trái bàn là giá sách, vốn mở cửa có thể thoải mái ra ngoài, nhưng tiểu Harry luôn thích chui qua cửa sổ trước bàn, chứng minh quan điểm “Không đi đường bình thường” của mình.

Đương nhiên, Voldemort điện hạ của chúng ta tuyệt đối không làm chuyện tổn hại hình tượng.

Hắn bước qua cửa đi đến ban công, khinh thường nhìn Harry đang tựa vào lan can mà cười ngu ngốc, cảm thấy thật đau lòng cho chính mình vì có em trai song sinh như thế.

“Voldy, chúng ta trèo cây đi.” Giữa vườn hoa dưới lầu có một cây cổ thụ, vốn định mùa hè đứng dưới tán cây nướng thịt, nhưng giờ lại thành trò chơi Harry thích nhất.

Bởi vì cành cổ thụ rất dài, vừa vặn vươn tới ban công, Harry rất dễ dàng trèo lên cây, cậu thích ăn vặt và ngủ trưa trên đó, tuy khiến đôi vợ chồng già lo lắng vô số lần, nhưng cậu không thể thay đổi. Cậu thích những nơi cao, như tháp Gryffindor ở Hogwarts, cậu luôn thích đứng đó nhìn bao quát xuống, hay cưỡi chổi bay lên bầu trời, cảm nhận hơi thở của gió, loại yêu thích này đã dung nhập linh hồn cậu, chỉ cần linh hồn cậu còn tồn tại, liền không thể thay đổi.

“Nếu ngươi muốn hai lão Muggle vứt lại mọi thứ lao ra phòng bếp, tiêu tan bữa tối, có thể làm như vậy.” Voldemort khoanh tay, ngồi xuống ghế tựa đặt ở ban công.

Harry bĩu môi, đi đến bên cạnh Voldemort, ngồi xuống: “Ngươi cũng rất chờ mong bữa tối, đâu chỉ mỗi mình ta?”

Voldemort khiêu mi, khóe miệng bỗng dưng cong lên, nở nụ cười thâm sâu, say lòng người lại nguy hiểm như anh túc: “Xem ra ngươi không định tán gẫu.”

“Ta sai rồi.” Gryffindor đầy dũng khí giơ hai tay lên, thực không thành ý nói.

Voldemort hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đã quen với hành vi này.

“Voldy, cuộc sống như vậy cũng được, đúng không?” Tựa vào ghế bên cạnh Voldemort, Harry đột nhiên mở miệng.

Voldemort ngửa đầu, chân bắt chéo, ngữ khí có vài phần lười biếng: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Harry vò đầu, khiến tóc đen càng trở nên hỗn độn, cẩn thận nói: “Ý ta là, kỳ thật Muggle không tệ như ngươi tưởng tượng, ít nhất, ông bà Steven là người tốt.”

“Thì sao?” Voldemort vén tóc, một năm khiến tóc hắn dài ra không ít, không cắt ngắn như Harry, hắn thích để tóc dài, dùng tơ xanh cột lại, mềm mại mà sáng bóng, như lụa thượng đẳng, vô cùng hoa mĩ.

“Chính là, kỳ thật—” Harry nhìn Voldemort, có chút khẩn trương, Merlin a, so với Voldemort tức giận, cậu càng sợ hãi khi thấy Voldemort thản nhiên, hắn như thế luôn khiến cậu không thể nhìn thấu, “Kỳ thật Muggle cũng không tệ, hơn nữa, ngươi thích xem sách Muggle mà? Cho nên—”

“Cho nên ngươi muốn khuyên ta không nên đuổi tận giết tuyệt Muggle?” Khóe miệng Voldemort khẽ cong, tiếp lời Harry, thanh âm lạnh lùng như trăng đêm, khiến người ta thấy lạnh lẽo.

” Không, ta—”

Voldemort đứng dậy, ghế dựa vì động tác quá mạnh mà phát ra tiếng “Chi”, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt đỏ không hề có ý cười, chỉ có băng lãnh, hắn trở về phòng, Harry vội vàng vươn tay muốn kéo hắn, Voldemort lại tránh tay cậu, khoảnh khắc lướt qua, Harry cảm thấy mình rơi xuống đáy vực, một loại cảm xúc tuyệt vọng nảy sinh, giờ khắc này, là giờ khắc cậu thấy khó khăn nhất cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.