[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 9: Chương 9: Cùng tắm




Chuyện hạnh phúc nhất trong ngày đông là gì?

Hiển nhiên là ngâm mình trong nước ấm.

Cả ngày đi trong gió tuyết, trở lại phòng, đổ nước ấm vào bồn, sau đó ngâm mình, từ từ tiêu tan lạnh lẽo trên da thịt, cảm giác giống hưởng thụ cái ôm ấp ám của người mẹ.

Như Harry và Voldemort lúc này.

Tại ngôi nhà nhỏ trong rừng cây, hai người dễ dàng xin tá túc. Sự thật, điều duy nhất bọn họ làm chính là, Harry rơi lệ không ngừng và Voldemort nghẹn ngào giải thích. Liền như vậy, chủ nhà — một đôi vợ chồng tốt bụng, không chút do dự để hai “Tiểu thiên sứ” ở lại, đương nhiên, là miễn phí. Ai có thể nhẫn tâm lấy tiền của hai đứa trẻ chứ? Huống chi là hai đứa trẻ đáng yêu như vậy.

Harry như muốn bổ sung lượng nước mắt rơi suốt ngày, liền ngụp đầu xuống nước thổi bong bóng, chỉ chốc lát thì kiên trì không được, ngẩng lên hô hấp vài phút, rồi tiếp tục ngụp xuống, vui không tả nổi.

“Ngu ngốc.” Voldemort cực kỳ khinh thường hành vi của cậu, hừ vài tiếng.

Trán Harry nổi gân xanh, nhìn Voldemort từ lúc ngâm mình trong bồn tắm luôn bất động như lão già, quả nhiên tuổi quyết định mọi việc sao? Oh, thiếu chút nữa cậu đã quên, kiếp trước Voldemort là lão ông mấy chục tuổi. Vì thế, cậu dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía Voldemort.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Voldemort mẫn cảm nhận ra ánh mắt Harry biến hóa, hơn nữa ánh mắt đó khiến hắn nhịn không được mà rùng mình, khí lạnh vốn tiêu tan giờ lại xâm nhập thân thể.

“Không, không có gì.” Harry vội vàng phủ nhận, dù cả ngày bị nói “Ngu ngốc”, cậu cũng không ngốc đến mức nói ra suy nghĩ thật vừa rồi, nếu không kết quả sẽ là một trong hai khả năng: Thứ nhất, trực tiếp bị Avada; thứ hai, bị một trăm lần lời nguyền tra tấn mà về bên Merlin. Dù khả năng nào, cậu đều không muốn thử.

“Hừ?” Voldemort nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Harry, phát ra một tiếng hừ trầm thấp.

“Cái kia, ta muốn nói, ngươi có thể gọi ta là Harry.” Harry vội vàng quay đầu, thuận miệng tìm lý do biện hộ, nhưng lại không thể, đành nói tiếp, “Hôm nay, ngươi gọi ta như vậy mà?”

Sau nửa ngày yên tĩnh.

Chiến lược nói sang chuyện khác thất bại sao? Harry ôm đầu oán thầm, quả nhiên, cái gì cũng không thể gạt được Voldemort, xem ra phải thành thành thật thật thừa nhận sai lầm.

“Harry.” Đúng lúc này, một tiếng gọi làm Harry đông cứng tại chỗ, cậu hoảng sợ quay đầu, Voldemort lại tránh tầm mắt của cậu, trên mặt có chút đỏ ửng, không biết là vì ngâm nước lâu hay vì nguyên nhân khác.

Harry không để ý sắc mặt của Voldemort, lúc này, lặp lại bên tai cậu là tiếng gọi kia, một đời trước, thanh âm của Voldemort hùng hậu mà trầm thấp, bây giờ vì tuổi mà non nớt mềm mại, cái tên thoát ra từ miệng hắn, ngắn ngủi rồi lại ngân nga, như một ly cà phê thơm ngát.

“Voldemort, gọi ta một tiếng nữa.” Con sử tử vàng không có tính nhẫn nại, muốn làm liền làm, đúng vậy, cậu luôn đơn thuần như thế, hoặc là nói mặt dày?

“Câm miệng.” Voldemort hung hăng liếc cậu, ác thanh ác khí nói.

“Ô.” Harry rụt cổ, ủy khuất ngụp đầu xuống nước, lại bắt đầu thổi khí.

“Ngươi có thể gọi ta — Voldy.”

Trầm mặc một lát, Voldemort lại mở miệng, nói một câu khiến Harry cảm thấy mình như bị pháo bắn trúng. Cậu nhất thời quên hô hấp, đến khi phục hồi tinh thần lại, đầu cậu đã bị Voldemort lôi ra khỏi nước.

“Nếu ngươi muốn chết thì cút ra ngoài, đông lạnh chết, hay sặc nước chết, tùy ngươi.” Voldemort vừa châm chọc vừa cẩn thận giúp Harry vỗ vỗ lưng.

“Khụ khụ……” Harry phun ra một ngụm nước, mãnh liệt ho khan mới lấy lại khí, cậu quay đầu nhìn người còn đang vỗ lưng cho cậu, nuốt nước miếng, thử gọi một tiếng, “V–Vo– Oldy?”

Voldemort nhíu mày: “Là Voldy, không phảiVvooldy, đừng nói với ta Gryffindor không dạy ngươi cách phát âm chính xác.”

Harry lấy giọng, hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: “Voldy—-”

“Ngu ngốc, ngươi gọi quá lớn.”

“Đừng gọi ta ngu ngốc, gọi ta Harry.”

“Harry ngu ngốc.”

“Xem đây—”

“Ngu ngốc đáng chết, ngươi dám khoát nước lên người ta?”

……

Phu nhân Steven mỉm cười đứng bên cửa một hồi lâu, cho đến khi thanh âm trêu đùa của hai đứa trẻ nhỏ đi.

Thấy thời gian đã đủ, bà gõ gõ cửa, ôn nhu nói: “Các con, cơm chiều đã xong, có lẽ các con đã đói?”

“Cám ơn phu nhân.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng đáp lời, bà vừa nghe đã biết, thanh âm này thuộc về đứa trẻ ôn hòa lễ phép tên là Tom.

“Quần áo đặt trong rổ trước cửa, hy vọng vừa với các con.” Lời của phu nhân Steven mang theo ý cười ấm áp, nhất định thượng đế nghe được lời cầu nguyện của bà, hôm nay – kỉ niệm ngày bà và chồng kết hôn, nên cho bà hai tiểu thiên sứ, chỉ tiếc hai tiểu thiên sứ này lạc đường, nếu không, bà sẽ giữ bọn nhỏ lại, trời biết bà yêu mến chúng nó bao nhiêu.

“Harry, lấy quần áo đến.” Voldemort điện hạ lười biếng dựa vào thành bồn tắm, đầu cũng không chuyển, ra lệnh cho Harry.

Harry bĩu môi, được rồi, nể việc hắn gọi tên mình, lấy giúp hắn một lần.

Vừa đến cửa, buồn bực trong lòng Harry lập tức hóa thành hư không, đúng vậy, cậu thực chờ mong, chờ mong sắc mặt của Voldemort khi thấy bộ quần áo này, phấn khích cỡ nào a.

Mặc một trong hai bộ đồ, Harry cầm một bộ đến bên cạnh Voldemort đang lau khô thân thể, một tay che lỗ tai.

Quả nhiên, ba giây sau, trong phòng tắm truyền tiếng Voldemort rít gào: “Đây là thứ gì chứ?”

“Ta nghĩ là quần áo ngủ.” Harry xoa lỗ tai, lắc lắc quần áo trong tay, cong miệng cười.

“Các con, làm sao vậy?” Tựa hồ nghe tiếng Voldemort rít gào, dưới lầu truyền đến giọng lo lắng của phu nhân Steven.

“Không có gì ạ.” Harry lớn tiếng đáp, lập tức xoay người nói với Voldemort, “Nhanh mặc vào, ngài Steven và phu nhân Steven đang chờ chúng ta.”

“Ta không mặc.” Voldemort nổi gân xanh nhìn bộ quần áo ngủ màu trắng hình con thỏ, thề dù chết cũng không mặc thứ quần áo làm tổn hại uy danh một đời của hắn.

“Vậy ngươi muốn cởi truồng đi ra ngoài?” Harry không hề thương xót quơ quơ quần áo trong tay, “Hoặc là, chúng ta đổi?”

Voldemort càng thêm tức giận nhìn bộ quần áo ngủ màu đen hình con mèo trên người Harry, lắc lắc đầu: “Ta tình nguyện không mặc.”

Harry nhún vai, nhét quần áo vào tay Voldemort: “Vậy, tùy ngươi.”

Lập tức đi ra phòng tắm, cậu vươn tay đóng cửa, cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó – hai tay che miệng dựa vào tường, kịch liệt cười to, trời biết cậu muốn thấy vẻ mặt đau khổ của Voldemort đã bao lâu, nhưng lo lắng nếu cậu còn ở lại phòng tắm, chỉ sợ Voldemort sẽ không mặc quần áo vào, cậu đành phải từ bỏ vui thú ngắn ngủi này. May mắn, cậu cũng rất muốn nhìn hình dáng của Voldemort sau khi mặc áo ngủ, hơn nữa, hẳn sẽ trong thời gian khá dài.

Mà Voldemort giờ phút này, đang đấu tranh tư tưởng.

Sớm biết như vậy, hắn sẽ không đốt cả quần áo trong túi. Hắn tình nguyện mặc quần áo cũ của cô nhi viện, cũng không tình nguyện mặc quần áo ngủ hình thỏ trong tay!

“Các con, xong chưa?” Sự thật chứng minh, thời gian không đợi người, ngươi càng hi vọng nó chậm lại, ngươi càng cảm thấy nhanh hơn.

“Lập tức.” Harry lớn tiếng trả lời, thuận tay gõ cửa phòng tắm, “Voldy, xong chưa?”

Voldemort cắn chặt răng, cởi truồng và mất mặt, chỉ có một cách lựa chọn. Hắn nhắm mắt, vội vàng mặc quần áo vào, sau đó ôm tâm trạng thấy chết không sờn, bước ra phòng tắm.

“Ha ha.” Harry đang tựa vào tường, vừa thấy Voldemort liền ôm bụng cười lăn lộn.

“Không được phép cười.” Trán Voldemort nổi gân xanh, hắn âm thầm thề, nếu tiểu quỷ này dám cười nữa, hắn sẽ cho vài lần lời nguyền tra tấn.

Harry nhún vai, không lên tiếng đi tới trước mặt Voldemort, ý cười trong mắt không thể giấu được: “Voldy, ngươi cài sai cúc.”

“Hả?” Voldemort vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả nhiên, vì mặc quá nhanh mà hắn cài sai cúc.

Harry tiến lên từng bước, gần sát người Voldemort, giúp hắn cài lại cúc áo, tuy ý cười trong mắt cậu càng lúc càng lớn, nhưng lửa giận của Voldemort lại dần dần bị dập tắt.

Voldemort cảm thấy mình có chút kỳ quái, rốt cuộc là vì sao? À, chắc chắn là vì ở chung với Gryffindor quá nhiều, nghĩ thế, hắn bình tĩnh gật đầu, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Harry.

Cảm giác này, rất tốt, có lẽ về sau thử nhiều một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.