Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 99: Chương 99




(Giám khảo coi thi said: “Đây là đề thi Hóa dễ nhất trong 10 năm của trường.”

Giáo viên said: “Đề Hóa kỳ này khó mà dưới trung bình được.”

Mị: “… Chắc chắn dưới trung bình rồi Ọ A Ọ”

Số phận của những kẻ ngu Hóa tàn khốc thế đấy TT_TT Dù sao mình đã comeback =]]])

Bốn bảo tiêu bên người Lương Dân Lực là bốn anh em ruột một mẹ đẻ ra, thời điểm thịnh thế đã đi theo bên người Lương Dân Lực, thayLương Dân Lực làm không ít sự tình không ra ngoài ánh sáng.Có lẽ là trên người sát khí quá nặng, cũng có lẽ là trong huyết mạch có thiên phú dị bẩm gì đó, tóm lại bốn anh em sau mạt thế đều cư nhiênđạt được dị năng, cái này làm cho bọn họ vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng càng thêm có được quyết tâm hành tẩu ở mạt thế.

Có lẽ là oai phong một cõi quán, giờ này khắc này bốn người mở to mắt nhìn tình cảnh chung quanh, còn có chút ngưng lại chưa hồi thần.

Đây là một căn phòng kín, ở giữa chỉ có một bóng đèn treo màu trắng,ánh đèn không quá sáng, nhưngtrong bóng tối có vẻ trắng bệch vô cùng. Bọn họ bốn người bị trói ở bốn cái giá, một đầu khác trong phòng ngồi hai người, hai người kiakhông nói lời nào, cũng chỉ là lẳng lặng mà nhìn bọn họ.

Tình cảnh này quả nhiên là quỷ dị, bốn người đều tính trải qua qua sóng to gió lớn, nhưng tình cảnh trước mắt này cho dùcó ngốc cũng nên minh bạch chính mình ở vào địa vị bất lợi,bốn người cơ hồ là không hẹn mà cùng muốn phát động dị năng, nhưng thân thể đáp lại bọn họlại là mềm như bông tứ chi vô lực, bất luận bọn họ phát động như thế nào, dị năng cũngkhông hề phản ứng!

“Sao lại thế này…… Sao lại thế này! Dị năng đâu?! Dị năng đâu?!”

Tên đứng thứ tư tính tình cấp bách nhất, lập tức phát hiện chính mình sử dụng không ra dị năng, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu kinh hoàng vô thố!

Lúc này đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ, bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía hai người kia,chỉ thấy Ôn Duyên khóe miệng mang cười mà nhìn bọn hắn chằm chằm, lời nói, lại là đối với Tạ Sâm bên cạnhnói, “Biết anh không muốn nghe, nhưng em vẫn muốn nói,cám ơn anh giúp em bắt lấy bọn họ. Bằng không, em thật sự phải phí rất nhiều sức lực.”

Tạ Sâm chỉ là cười như không cười mà liếc Ôn Duyênmột cái lại không có hé răng, hắnhiểu biết Ôn Duyên, đối phương mỗi một bước trả thù hắn đều xem ở trong mắt. Bất luận là Ngô Mộng hayà Ngô Vĩnh Sâm, những người này chỉ là một ít tiểu tốt bé nhỏ không đáng kểmà thôi, chân chính phía sau màn độc thủ cũng không phải bị chiêu số ôn nhu của Ôn Duyên liềncó thể dễ dàng đánh bại. Hắn biết đáy lòng Ôn Duyênphi thường hiếu thắng, chân chính độc thủ nếu hắn ra tay giúp Ôn Duyên đối phó rồi, Ôn Duyên nhất định sẽ cảm thấy chưa đã thèm thậm chí không đủ hết giận. Một khi đã như vậy, kia hắn liền giúp Ôn Duyên đem cánh chim bên người độc thủchậm rãi gạt bỏ sạch sẽ, kể từ đó, Ôn Duyên sẽ nhẹ nhàng một ít, hắn cũng mừng rỡ xem diễn.

“Hai ngươi bắt nhóm ta có mục đích gì?! Dị năng chúng ta đâu?!!”

Đối diện kêu gào Ôn Duyên đối diện Tạ Sâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, hắn nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn người nói chuyện đối diện, hơi hơi nhướn mi bên phải, “Loại đồ vật dị năng này,nếu có thể vô duyên vô cớ có được, đương nhiên là có thể vô duyên vô cớ biến mất, có cái gì đáng kinh ngạc.”

Bốn người nghe Ôn Duyên nói dị năng của mìnhbiến mất, đều không hẹn mà cùng ngốc lăng,chỉ cảm thấy cả người rét run. Ở mạt thế người ăn thịt người như vậy,không có dị năng hộ thân đại biểu cho cái gì……

“Mày nói hươu nói vượn!! Dị năng như thế nào sẽ vô duyên cớ vô cớ hư không tiêu thất?! Các người rốt cuộc dùng thủ đoạn gì không người nhận ra!!Ôn Duyên! Chúng ta không oán không thù! Mày nhưng đừng đánh sai chủ ý!!”

Lão Tam trên người mang theo một cỗ hơi thở hung ác sinh ra đã có sẵn, trong ánh mắt hắn nhìn Ôn Duyên kia ác ý hung áckhông chút nào che dấu, chỉ xem biểu tình kia,liền biết đối phương thật sự ước gì đem Ôn Duyênăn tươi nuốt sống. Nhưng Ôn Duyên lại là không thèm để ý chút nào,hắn chỉ là nhàn nhạt mà cười, phảng phất không để ý mà liếc lão Tam kia một cái,thanh âm không nhanh không chậm nói: “Tai nạn xe cộ sáu năm trước kia,các người đều tham dự đi?”

Ôn Duyên lời này vừa nói xong,trong mật thất lập tức lâm vào an tĩnh, phảng phấtmột cây châm rơi xuống trên mặt đất đều có thể nghe được tiếng.Ôn Duyên vẫn là mỉm cười, phảng phất một chút đều không nóng nảy, hắn liền như vậy nhàn nhạt mà nhìn bốn người, không hề nói gì.

Ước chừng hai mươi giây thời gian, lão Nhị trong bốn ngườirốt cuộc sắc mặt bình tĩnh mà đối với Ôn Duyên nói: “Ôn Duyên, chúng ta nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, có mục đích gì, cậu không ngại nói thẳng. Chúng ta đến dị năng cũng không dùng được, cậu cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau đâu.”

Đối phương phảng phất cố ý chọc giận Ôn Duyên, muốn cho Ôn Duyên trong lúc mất đi bình tĩnh lộ ra chút tin tức hữu dụng,nhưng cố tình Ôn Duyên lại một chút đều không tức giận. Hắn chỉ là cười như không cười mà nhìn về phía lão Nhị, cư nhiên còn rất là tán đồng gật gật đầu, “Xem ra, anh chính là trung tâm của bọn họ.” Thời điểm nói lời nàyhắn không chút để ý mà liếc nhìn lão Đại,quả nhiên thấy lão đại sắc mặt trong nháy mắt này khó coi lên, Ôn Duyên trong lòng cười, tình báo Tạ Sâm được đếnquả nhiên là cực kỳ hữu dụng. Bốn anh em này thịnh thế nguyên bảnphi thường hòa thuận, nhưng sau khi mạt thế,đi nhầm một bước đều có khả năng thật sự đề cập hiểm cảnh, lão Đại trung tâm có thừa mà tính dai không đủ, tự nhiên không thể được Lương Dân Lực trọng dụng.

Bên trong bốn ngườiduy độc lão Nhị tâm trí kiên định lại thông minh quyết đoán, cho nên Lương Dân Lực đối với hắn phi thường coi trọng, càng phân phó ba người khác xemlão Nhị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Lão Tam lão Tứ tự nhiên vô phương, nhưng lão đại đang làm đại ca,mặt ngoài tuy rằng đối với lão Nhị cũngrất là tin phục, nhưng đáy lòng luôn có mầm mống. Thứ này tuy rằng bị hắn chôn sâu, ngày thường ngược lạicũng không có gì, nhưng nếu bị người xa lạ giáp mặt chọc thủng, không khác trước mặt mọi người vả mặt, tuy rằng ba anh em còn lại chưa chắc sẽ cho rằng như vậy,nhưng lão đại chính mình lạikhó nói sẽ nghĩ như thế nào……

Ôn Duyên không thấy sắc mặt khó coi kia của lão Đại,chỉ là nhìn lão Nhị nói: “Biết các ngươi trung tâm, các ngươi theo Lương Dân Lực nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không làm thực xin lỗi hắn, xác thực nói, các ngươi cũng không dám, lường trước kia Lương Dân Lực nếu biết các ngươi phản bội hắn, phỏng chừng chờ đợi các ngươi cũng chỉ có một cái chết. Bất quá tôi cũng không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian. Chờ các người nghĩ kỹ, chúng ta lại nói cũng không muộn.”

Ôn Duyên nói xong,nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái. Tạ Sâm biết ý tứ đối phương,lập tức chụp hai tay xuống,chỉ thấy cửa đột nhiên vào được hai người, có Tạ Sâm cho phép, hai người kiađủ sức lực nâng tiến vào một cái thùng sắt cực lớn, trên nắp còn có một đồ múc nước lớn.

Bốn người thấy tình cảnh này đều trong lòng cả kinh, mỗi người trong lòng đều dâng lên dự cảm không tốt,nhưng Ôn Duyên lại như là không cảm giác được bất luận cái gì không ổn, chỉmỉm cười nhẹ giọng nói: “Hai người này……Cũng là có chuyện xưa. Bốn năm trước, anh cả bọn họ, bởi vì một gian ánmà vào tù oan, người nhà bọn họvài lần khiếu oan đều bị người đánh trở về, mẹ già bọn họ, bởi vì con trai bị bỏ tù oan màbệnh không dậy nổi. Cha bọn họ cương trực lại tính cách quật cường,khắp nơi hỏi thăm mới biết được chuyện này là việc một vị quan viên làm,càng là không yên tâm đi theo con traicùng nhau khiếu oan, ai ngờ cư nhiên bị người quan viên kia phái đi ngầmđánh gãy một đôi chân làm cảnh cáo…… Mẹ già thấy bạn đời thê thảm như thế thậm chí đến giường cũng không xuống được,lập tức lấy chết tương bức không được dư lại hai con trai lại tiếp tục khiếu oan, chính là dưới sự áp chế của cường quyền, bọn họ sống vẫn không tính là quá yên ổn,lão mẫu thân trong lòng buồn bực đến suốt ngày ho ra máu. Nguyên bản một nhà năm miệng ăn hòa thuận hạnh phúc, đơn giản vì đồng dục cùng cường quyền của quan viên kia, thế nhưng cứng rắnbị buộc đến nông nổi cửa nát nhà tan. Cha mẹ bọn họhiện giờ đã ôm hận qua đời, anh cảcũng không thể hiểu được ở trong ngục giam nhiễm bệnh uổng mạng, nhưng bọn họ đến thi thểcũng chưa thấy…… Này thực sự là thiên đại oan khuất, các ngươi nói, có phải hay không?”

Bốn anh emnghe Ôn Duyên nói như vậy, lập tức toàn bộ đem ánh mắt dừng lại ở trên người hai người kia, ai ngờ hai người kia không chút nào sợ hãi bọn họ,thậm chí ánh mắt nhìn bọn hắn chằm chằm, so với ánh mắt bọn hắn nhìn còn hung ác hơn!Đó là một loại hận ý sâu đến thấy tận xương,nếu không phải ngập trời oán hận, tuyệt sẽ không khiến bọn họ trên mặt vô biểu tình như vậy,nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa dày đặc sát ý.

“Nói nhiều lời như vậy,bọn họ nhất định khát. Cát Trung, Cát Nghĩa, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, cha các người,nhất định đã dạy các ngưòi đạo lý này.”

Tạ Sâm không mặn không nhạt một câu, làm tinh thần hai anh em kiarùng mình, bọn họ là bị Tạ Sâm tìm ra, Tạ Sâm nói có thể cho bọn họ thân thủ báo thù, nhưng Tạ Sâm cũng cảnh cáo bọn họ, cần thiết dựa theo phương pháp hắn nói mà làm,nếu nóng vội làm cái gì không nên làm, kẻ thù chân chính Lương Dân Lực của bọn họ,chỉ biết tiêu dao sung sướng, hoàn toàn không làm bị thương đến căn bản của hắn……

Anh emhai người liếc nhau, cho nhau đều thấy được kiên định trong mắt đối phương. Bốn người nàycố nhiên đáng giận, nhưng chân chính làm cho bọn họ cửa nát nhà tan chính là Lương Dân Lực, trước khitận mắt nhìn thấy đến Lương Dân Lực rơi vào kết cục nên có,bọn họ còn muốn phụ thuộc vào Tạ Sâm, chẳng sợ nhịn một chút lại có quan hệ gì, nhiều năm như vậy còn nhẫn được,huống chi nếu không có Tạ Sâm, bọn họ liền cơ hội cũng không có!

Nghĩ đến đây, Cát Trung dựa theo ý bảo của Tạ Sâmtiến lên, một phen cầm lấy cằm lão Tứ,lúc trước ra chủ ý đánh gãy hai chân cha bọn họ chính là lão Tứ này! Em trai Cát Nghĩa mở nắp thiết lên, đem đồ múc chất lỏng đựng đầy hướng miệng lão Tứ đổ vào,không lưu tình chút nào! Trong nháy mắt lão Tứ chỉ cảm thấy một cỗ mùi vị tao hôixông vào mũi, khí vị nàyquả nhiên là bén nhọn gay mũi, lúc ba anh em ở một bên ngửi đượcđều là sắc mặt biến đổi!

Lão Tứ ngô ngô gọi bậy muốn tránh đi, có thể tưởng tượng đến những người này chính là đầu sỏ gây tội khiến cha mẹ anh cả mìnhôm hận mà chết, Cát Trung nắm cằm hắnkhông hề có lưu tình, gắt gao mà kiềm cằm hắnkhông buông tay, Cát Nghĩa càng làrộng mở tay chân dùng sức hướng miệng đối phương đổ chất lỏng kia.Bởi vì sợ sặc, lão Tứ không thể không từng ngụm từng ngụm nuốt xuống chất lỏng màu vàng lại còntao xú gay mũi này,tình cảnh này xem ở trong mắt ba anh em khácdữ dội kinh sợ, lão Tam rốt cuộc khống chế không được mà đối với Ôn Duyên cùng Tạ Sâm nói: “Các người dừng tay!! Còn không mau dừng tay!! Này mẹ nó là nước gì?!Đây là nước tiểu?! Các người cư nhiên dám cho lão Tứ uống nước tiểu!Các người tìm chết!!!” Nói xong lời cuối cùng thanh âm đã là từ kẽ răng rít ra, nghĩcũng biết, bốn người bên trong tính cách cao ngạo vô lễ nhất chính là lão Tứ này, bắt hắnuống nước tiểu, phỏng chừng so với giết hắn còn khó chịu hơn.

Tạ Sâm thấy lão Tam kích động như vậy, thầm nghĩ trong số anh em thân với lão Tứ nhấtchỉ sợ cũng là hắn, bởi vậy nhàn nhạt mà nhướng mày nói: “Anh cứ như vậy làm gì, tiếp theo là phần anh.”

Lão Tam khí hận thẳng cắn răng, “Ôn Duyên! Là đàn ông nên dùng biện pháp của đàn ônggiải quyết vấn đề! Mày như vậy tính bản lĩnh gì! Thế nhưng mẹ nó dùng chiêu số đàn bà!Trách không được lớn lên nam không nam nữ không nữ, tao đcm mày! Đừng mẹ nó làm lão tử bình thường trở lại, bằng không lão tử sẽ khiến mày sống không được, chết không xong đcm!!!”(Jeje: Ờ, đập gãy hai chân một người cha hẳn là đàn ông, lên âm mưu đụng xe chết người đoạt tài sản hẳn đàn ông, rape lấy máu rồi giết hẳn đàn ông lắm!!!)

Lời nói nàythật đúng là cực kỳ thô bỉ, hơn nữa Ôn Duyên lớn lên đích xác tú khí, nhưng tuyệt đối không tới nông nỗi “nam không nam nữ không nữ”.Tuy rằng biết rõ đối phương là cố ý chọc giận, nhưng đối phương chửi bới Ôn Duyên như vậyvẫn là làm Tạ Sâm phi thường không cao hứng.

Mắt thấy Tạ Sâm hơi hơi nheo lại mắt liền sắp phát tác, Ôn Duyên nhanh chóng xua tay với hắný bảo tạm thời đừng nóng nảy, sau đó hắn nhìn lão Tam, chậm rãi cười: “Tôi lớn lên đẹp không cần anh nói, tất cả mọi người biết. Còn về chiêu số đàn ông…… Liền các người loại chó trước nay không lên được mặt bàn……Cũng có mặt cùng tôi nói chiêu số đàn ông?Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ! Cùng các người này đó ngụy quân tử so sánh với, tôi không chút nào để ý, bởi vì tôi chính là tiểu nhân. Chiêu số nữ nhân thì thế nào? Đừng xem thường nữ nhân, không có ba anh đ* mẹ anh,từ đâu ra anh?”

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Ôn Duyên cư nhiên sẽ dùng phương pháp thô lỗ đồng dạngnói trở về, ngay cả Cát Trung cùng Cát Nghĩađều ngây ra một lúc, nhưng mà dưới ánh mắt lạnh băng của Tạ Sâm, bọn họ nhanh chóng thu liễm tiếp tục động tác trên tay,lão Tam thấy hắn càng cùng Ôn Duyên nói chuyện, động tác của Cát Trung Cát Nghĩa kialiền càng nhanh, lập tức giậnmặt đều đỏ lên lại là không hề ra tiếng.

Ôn Duyên vẫn là vẻ mặt ý cười kia,lão Tứ đã bị Cát Trung Cát Nghĩa rót nước đến phun ra ngoài.Ôn Duyên trên mặt mang cười, nhanh chóng đối với Cát Trung Cát Nghĩavẫy vẫy tay, Cát Trung Cát Nghĩathấy thế theo bản năng nhìn Tạ Sâm, sau khi thấy Tạ Sâm không quá rõ ràng gật gật đầu, lúc này mới lui ra sau. Ôn Duyên đối với thái độ bọn họ xemTạ Sâm như Thiên Lôi sai đâu đánh đócũng không để ý, ngược lại là rất có hứng thú mà nhìn lão Tứ kia,đầy mặt mang cười nói: “Hiện tại như thế nào, nhớ lại tai nạn xe cộ sáu năm trước kia sao?”

Ba anh em khác thấy Ôn Duyên vẻ mặt ôn hòa như vậy, giận đến ngứa răng. Lão Nhị vẫn luôn trầm ổncũng âm thầm nắm chặt nắm tay, Ôn Duyên này tâm tư thật sự ngoan độc vô cùng, hắn không đưa bốn anh em họtách ra thẩm vấn, cố tình đem bọn họ đều ở bên nhau, như vậy bất luận một ai trong số họ chịu khổ hình gì, ba người khácđều xem ở trong mắt, này không chỉ có tác dụng uy hiếp,càng làm cho bọn họ vô cùng đau lòng! Nhưng ở thời khắc như vậy, bọn họ nhận tội tuyệt đối không có trái ngon!Nhưng bọn họ lại không thể há mồm nói không cho lão Tứ nhận tội! Bằng không ai biết Ôn Duyên còn sẽ dùng phương pháp xuất kỳ bất ý gì tra tấn bọn họ!Tình huống như vậy thật sự cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống! Liền hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nên như thế nào ứng phó rồi!

Lão Tứ bị rót đến một bụng nước tiểu mùi khai, sau khi Cát Trung Cát Nghĩa lui xuốnghắn liền rốt cuộc khống chế không được mà cúi đầu cuồng nôn, nhưng những cái đó rốt cuộc là chất lỏng, hơn nữa hắn bị trói tư thế đứng thẳng,càng thêm khó có thể nhổ ra! Chính là hương vị kiagay mũi đến đôi mắt đều cay không mở ra được, lão Tứ trước nay không cảm thấy khuất nhục như vậy! Bị uống nước tiểu!!Hơn nữa vẫn là nước tiểu không biết để bao lâu!! Này rõ ràng chính là đối phương chuyên môn chuẩn bị cho bọn hắn!! Bốn anh em bọn họ có từng chịu khuất nhục nào như vậy!!

Lão Tứ ngẩng đầu hé miệng liền muốn tức giận mắng Ôn Duyên,nhưng hé miệng hương vị liền bức cho hắn chịu không nổi lại oa oa mà phun ra,Ôn Duyên thấy thế cư nhiên cười lên tiếng, bọn họ bên này sớm thả máy tinh lọc không khí Chu béo cấp, Cát Trung Cát Nghĩa lạihoàn toàn không để bụng, chỉ cần có thể báo thù cho người nhà, nhẫn chút hương vị nước tiểu dính lên người mình có tính gì đâu?Huống chi xem trạng huống hiện tại của lão Tứ kia, anh emhai người chỉ cảm thấy thống khoái! Đây mới là bước đầu tiên mà thôi, nhưng bốn anh em cũng đã giậnđỏ mặt tía tai, thật sự là trò hay.

Ôn Duyên ho nhẹ một tiếng nhịn cười,vừa muốn nói gì lại nghe thấy phía sau cửacó tiếng vang, bên ngoài là có Chu béo cùng Hình Nhị thủ, Ôn Duyên nghiêng đầu cùng Tạ Sâm liếc nhau, ai ngờ từ cửa tiến vào chính là Ôn Thiếu Hàng, hắn đại khái nhìn lướt qua tình huống trong phòng,rồi sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà đi đến nói: “Suy đoán của anh là chính xác.”

Một câu của Ôn Thiếu Hàng làm trong phònglâm vào yên tĩnh, đặc biệt là Ôn Duyên, nguyên bản trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng lúc này giờ phút này ý cười kiabiến mất vô tung vô ảnh. Ánh mắt hắn ngăm đen mà nhìn bốn người đối diện,ánh mắt từng bước từng bước ở trên mặt bọn họ dừng lại. Chỗ sâu trong con ngươi đen nhánh thâm thúy kia,phảng phất bao hàm hàn ý lành lạnh đếm không hết, lão Nhịtuy là tâm trí kiên định, ở dưới ánh mắt như vậy,đều cảm thấy từ sau lưng thoán lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo. Lão Tứmới bị uy nước tiểu nguyên bản còn ở dưới cơn thịnh nộ,chỉ cảm thấy lời nói nguyên bản muốn tức giận mắng toàn bộ nghẹn trong bụng, dưới ánh mắt như vậy của Ôn Duyên,hắn cảm thấy áp lực chưa bao giờ từng có, ý sát phạt che dấu sâu trong ánh mắt kia rõ ràng như vậy, liên tưởng đến tình cảnh bốn anh em hiện tại……Lão Tứ đột nhiên đánh cái giật mình, lại là càng thêm ngậm miệng không nói.

Ôn Duyên biết, bọn họ sở dĩ trầm mặc như vậylà hạ quyết tâm cho rằng Lương Dân Lực sẽ đến cứu bọn họ, nguyên bản hắn còn muốn chơi trò mèo vờn chuột, chỉlà hiện tại, hắn không có kiên nhẫn.

Bởi vì hắn bảo Ôn Thiếu Hàng đi đối chứng những *** đó cùng ADN trong tóc bọn họ có tương xứng hay không,Ôn Thiếu Hàng nếu nói hắn suy đoán chính xác, kia người tra tấn nhục nhã Lương Hân suốt một ngày,chính là bọn họ……

Ôn Duyên nắm tay nắm chặt chết khẩn, hắn chỉ là mặt vô biểu tình như vậyqua lại nhìn quét bốn người đối diện,Ôn Thiếu Hàng trước nay chưa thấy qua Ôn Duyên như vậy,không khỏi mở miệng nói: “Không bằng đem bọn họ giao cho em, đưa tới phòng thí nghiệm làm thực nghiệm trên cơ thể người, em cam đoan sẽ làm bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, miễn cho ô uế tay anh.”

Ôn Duyên không để ý đến Ôn Thiếu Hàng, hắn chỉ là đột nhiên cúi đầu, nguyên bản hắn chỉ là trong lòng hoài nghi, hắn hoài nghi cha mẹ Lương Hân xảy ra chuyện có liên quan đến Lương Dân Lực.Cho nên Tạ Sâm nếu đem bốn người này chộp tới, hắn đương nhiên muốn hỏi ra vài thứ.Nhưng hắn đồng thời cũng có dự cảm Lương Hân chết cũng cùng Lương Dân Lực có quan hệ, cho nên hắn bảo Ôn Thiếu Hàng đi đối chứng, nhưng hắn cũng chỉ làm như vậy, kỳ thật đáy lòng vẫn có một chút không muốn tin tưởng, bởi vì hắn rốt cuộc vẫn là đánh giá cao cái gọi là nhân tình kia.

Hắn cho rằng Lương Dân Lực là bác ba của Lương Hân,hẳn là cũng sẽ không làm ra sự tình làm người giận sôi,hắn có thể vì danh, vì lợi, thậm chí là vì tài mà giết em trai em dâu của chính mình,nhưng hắn vì cái gì muốn giết Lương Hân!Hắn vì cái gì muốn giếtLương Hân!! Hắn vì cái gì muốn lấy phương thức như vậygiết chết Lương Hân!! Bốn người này là người Lương Dân Lực!Nếu không có Lương Dân Lực bày mưu đặt kế! Bọn họ sao có thể làm ra sự tình như vậy!!!

Nghĩ đến ngày ấy, thảm trạng Lương Hân quanh thân là máuvết thương đầy người nằm ở trên giường,Ôn Duyên trực giác ngực ghê tởm, không phải ghê tởm Lương Hân, mà là ghê tởm Lương Dân Lực, ghê tởm bốn người đối diện này.

Thời điểm trong đầu Ôn Duyên đều là khổ hình nhưng lại không biết xuống tay từ cái nào,Tạ Sâm khẽ thở dài một cái, nghiêng đầu đối với hắn nói: “Giao cho anh thế nào?” Chuyện như vậy, vẫn là chính mình tới làm đi.

Ôn Duyên biết này đó chính mình không sở trường, bởi vậy chỉ có thể gật gật đầu. Chỉ thấy giây tiếp theo Tạ Sâm liền từ trống rỗngbiến ra một ít đồ vật, đối diện bốn người kia thấy Tạ Sâm cư nhiên là dị năng giả hệ không gian,càng là kinh ngạc. Nhưng Ôn Duyên lại là ánh mắt trầm xuống, Tạ Sâm như vậy, rõ ràng là không muốn lưu bọn họ còn sống, như vậy cũng tốt, hợp ý hắn!

Có điềulàm hắn kinh ngạc chính là, đồ vật Tạ Sâm biến racàng là thiên kỳ bách quái, trừ bỏ một thanh chủy thủ sinh tú,hắn thật đúng là nhìn không ra tới những thứ khác tên tuổi gì,chỉ có Ôn Thiếu Hàng thời điểm nhìn thấy vài thứ kiasắc mặt biến đổi, nhưng nhìn Ôn Duyên liếc mắt một cái, rốt cuộc là không có lên tiếng.

Tạ Sâm không chút để ý lấy ra một đồ vật giống vòng cổ, chỉ là cái vòng này trói lại một cái thanh kim loại nhòn nhọn hai đầu, chiều dài thanh kim loại có thể điều tiết, Tạ Sâm nhìn Cát Trung hạ cằm, Cát Trungmặc dù có chút tay run, còn là lập tức hiểu ý đem vòng cổ mang lên cổ lão Tứ.Tạ Sâm tự mình tiến lên ninh cơ quan mặt sau của vòng cổ một chút, chỉ thấy thanh kim loại kia nhảy vọt tới 15cm!Lão Tứ sợ tới mức lập tức đem đầu ngửa ra sau để tránh bị chọc phá yết hầu, ba người khác thấyTạ Sâm vô thanh vô tức liền cấp lão Tứ mang lên đồ vật trước nay chưa từng gặp,lập tức cả người mồ hôi lạnh.

Tạ Sâm lại không nóng nảy, hắn thấy lão Tứ giơ lên đầu để tránh bị trát phá yết hầu, lại cầm lấy một đồ vật nhỏ giống như cái giá đinh lên đầu gỗ phía sau hắn, giá kia có hai thanh thiết bén nhọn,thẳng tắp hướng về phía hai con mắt lão Tứ,lão Tứ lập tức minh bạch dụng ý của Tạ Sâm,hắn cứng đờ mà ngạnh cổ, ngữ khí nói chuyệnđã không tự giác phóng mềm vài phần: “Các người muốn hỏi cái gì liền hỏi, hà tất dùng chiêu số hạ tam như vậy!”

Chính là lúc này đây Ôn Duyên lạikhông nói gì, chỉ là sắc mặt trầm tĩnh mà nhìn, hắn nhưng không sai quá trong mắt đối phươnghiện lên một tia âm trầm, người này, rốt cuộc là chưa từ bỏ ý định. Tạ Sâm liền càng là không có để ý đến hắn, hiện tại lão Tứngẩng đầu liền có khả năng bị trát thương mắt, cúi đầu liền có khả năng bị chọc phá yết hầu, chỉ có thể nửa ngửa như vậy.

Tạ Sâm lại cầm lấy chủy thủ sinh tú kia, dưới ánh mắt của hắn, Cát Trungtiến lên vài cái liền dùng tùy thân chủy thủ tránh đi dây thừng, cắt đứt quần áo lão Tứ.Tạ Sâm nghĩ nghĩ, nhìn về phía Cát Trung nói: “Muốn tự mình động thủ sao?”

Ánh mắt Cát Trungsáng lên lập tức gật gật đầu, hắn minh bạch ý tứ Tạ Sâm,đối phương sở dĩ lấy ra tới một cây chủy thủ rỉ sắt mòn như vậy,đúng là bởi vì chủy thủ như vậy đả thương người mới càng đau! Nghĩ đến cừu hận trên người thân nhân mình, Cát Trungcắn răng một cái, hung hăng mà liền cắt một đao trên ngực lão Tứ, bởi vì một đao này đủ sức lực, theo tiếng vang giết heo rống lên của lão Tứ, lão Tam bên cạnhrốt cuộc nhịn không được nói: “Các người muốn biết cái gì! Tao nói là được! Buông em trai tao ra!”

Ôn Duyên lạnh lùng mà nhìn lão Tam liếc mắt một cái không nói gì, lão Tam này thật là vì em trai hắn suy nghĩ, chính là trong ánh mắt kialại không phải nghĩa vô phản cố, màcòn lộ ra một chút tính kế khôn khéo, đều hiện tại lúc này, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ……

Tạ Sâm quay đầu lại thấy ánh mắt Ôn Duyên,quay lại đầu lại cẩn thận mà nhìn lão Tam, hắn hồi tưởng trên tư liệu nói lão Tam nàyphá lệ chú trọng bề ngoài, bởi vì bề ngoài anh tuấn tính cách khí phách cho nên thực được nữ nhân thích……Tạ Sâm hơi hơi nhướng mày, từ bên cạnh cầm lấy một cái đồ vật giống bàn tính, chỉ là mặt trên thứ này toàn bộ khảm đều là kim loại bén nhọn nhô lên, nhìn vũ khí sắc bén như vậy,là người đều khó tránh khỏi trong lòng sợ hãi, đặc biệt lão Tam thấy ánh mắt nhàn nhạt của Tạ Sâm kia vẫn luôn nhìn mặt mình,lập tức rốt cuộc bất chấp thứ khácphát run mở miệng nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Chúng ta nói là được! Tai nạn xe cộ sáu năm trướcà chúng ta làm! Muốn hỏi cái gì các ngươi cứ hỏi a!!!”

Chính là hắn nói những lời này chỉ đổi lấy ánh mắt lão Nhị hận sắt không thành thép, cùng biểu tình lạnh nhạt của Ôn Duyên cùng Tạ Sâm.Tạ Sâm thậm chí căn bản không do dự liền đem “bàn tính” bén nhọn trong tayhung hăng hướng trên mặt lão Tam đâm vào,lão Tam “A ——” hét thảm một tiếng tại đây trong phòng có vẻ phá lệ thê lương, lão Tứ bên cạnhcũng không cam lòng lạc hậu, Cát Trung cùng Cát Nghĩa hai anh emngươi một đao ta một đao ở trên người hắn hung hăng mà chém,thống khổ áp lực cừu hận mấy năm nay rốt cuộc có nơi phát tiết, anh em hai ngườicơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát bốn người trước mặt, hiện tại chỉ là chém mấy đao, đương nhiên là dùng hết sức.

“A ——” theo một tiếng bén nhọn kêu thảm thiết, mặt lão Tam bên kia cũng bị Tạ Sâm đâm hư,Ôn Duyên xem ở trong mắt chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái! Bọn họ lúc ấy cào mặt Lương Hân như vậy, cónghĩ tới chính mình sẽ có hôm nay?! Thời điểm Ôn Thiếu Hàng lúc ấy đem thi thể Lương Hân kiểm tra sau cấp chính mình tổng kết,hắn chỉ cảm thấy tim đập đều phải ngừng, bởi vì Ôn Thiếu Hàng nói, Lương Hân ở thời điểm gặp tra tấncả người đều là thanh tỉnh, nói cách khác, thời điểm những cầm thú này làm việc đó với nàng,nàng đều là có cảm thụ, bị người bác ba mình phái tới hủy dung, gian ô,thậm chí là dùng những thủ đoạn ti tiện đólăn lộn vũ nhục……

Ôn Duyên rốt cuộc ngồi không được “Hoắc” đứng lên, hắn nhẹ nhàng thở hổn hển hai hơi,nắm tay nắm chặt lại thả lỏng, sau lại nắm chặt. Hắn không quản bất luận ánh mắt kẻ nàoxoay người đi ra ngoài, liền lúctất cả mọi người ngây người hoàn toàn không biết sao lại thế này, Ôn Duyên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lấy một thùng đồ vật trắng bóng tiến vào,hắn cắn răng không quản bất luận ánh mắt kẻ nào, nắm lên một nắm muối ném lên mặt lão Tam, âm thanh giống như giết heo của lão Tamtru lên thanh triệt vang trong phòng, Cát Trung Cát Nghĩa bên cạnhthấy thế cũng nắm lên muối hướng trên người lão Tứ ném, thanh âm hai anh em này kêu rên một tiếng so với một tiếng,lão Nhị thấy thế rốt cuộc trầm mặc không nổi nữa, hắn cắn răng cao giọng nói: “Các ngươi không phải hướng về phía chúng ta tới, nếu là hướng về phía Lương Dân Lực, liền càng hẳn là chuyện gì cũng từ từ! Đem chúng ta giết, về chuyện của hắn các ngươi cũng cái gì đều không chiếm được!”

Ôn Duyên đem ánh mắt lạnh lẽoquét về phía lão Nhị, người này xương cứng, vẫn là trung tâm bốn người này,giết gà dọa khỉ, sớm nên trước lấy hắn khai đao!

Ôn Duyên không có trả lời lão Nhị, quay đầu đối với Cát Trung Cát Nghĩanói: “Năm đó, có phải hay không hắn hạ lệnh đánh gãy chân cha các người?”

Cát Trung Cát Nghĩa trong đầu không khỏi hồi tưởng tình hình năm đó, lão Tứ nàytự cho là thông minh hướng ba anh traiđề nghị, nguyên bản chỉ cần còn có một chút lương tri, chỉ cần cự tuyệt là được. Nhưng lão Nhị này lại là trợ trụ vi ngược đồng ý đề nghị của hắn! Thậm chí đến thời điểm cuối cùng ra tay, lão Nhịthoạt nhìn hào hoa phong nhã này lại là ngườixuống tay tàn nhẫn nhất! Quả thực không xem mạng bọn họ là mạng người!

Ôn Duyên xem sắc mặt Cát Trung Cát Nghĩasẽ biết cái đại khái, lập tức cười lạnh nói: “Gậy ông đập lưng ông, còn cần tôi dạy các người báo thù như thế nào sao?”

Cát Trung Cát Nghĩanghe vậy lập tức nhìn về phía Tạ Sâm, Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên biểu tình lạnh lẽo,lập tức nhíu mày gật gật đầu, Cát Trung Cát Nghĩa lập tức tiến lên mỗi người một cái, dùng tay đem đùi lão Nhị bẻ gãy (*)!Rồi sau đó hai người không cam lòng, còn ra tay đánh gãy gân hai chân lão Tam!

(*) Nguyên văn qt là“sinh sôi dùng tay kính nhi đem lão Nhị hai cái đùi bẻ gãy”cơ mà mình chả hiểu câu này là sao nên dịch ngắn gọn là lấy tay bẻ gãy đùi =]] Nhưng mà thấy nó điêu quá sợ có bạn thắc mắc nên để chú thích ở đây.

“A ———— a!!!!!!!!!!”

Trong ba anh emchỉ có lão đại trước mắt vẫn là hoàn hảo không tổn hao gì, hắn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Duyên nhìn về phía mình,lập tức cả người đều run run lên, giữa hai chân thậm chí đã ướt ngượng ngùng nhỏ chất lỏng, cằm hắn thẳng run lên, vài lần muốn mở miệng cũng chưa phát ra âm thanh,sau lại nhắm mắt lại chính là run rẩy băng ghi âm khóc nức nở nói: “Tôi cái gì đều nói! Tôi cái gì đều nói! Cầu xin cậu đừng giết tôi! Đừng đừng thương tổn tôi!! Tôi cái gì đều nói!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.