Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 18: Chương 18




Tạ Sâm đang chuyên tâm mà “chém” trúc, Ôn Duyên nhìn thân ảnh tới tới lui lui của đối phương,nhịn không được dò hỏi: “Cậu biết tôi có thể làm cậu thanh tỉnh, vì cái gì ngay từ đầu còn nói phải đi?”

Động tác của Tạ Sâm dừng một chút cũng chưa, khi Ôn Duyên cho rằng đối phương sẽ không trả lời,chỉ nghe Tạ Sâm nói: “Cậu cảm thấy vì sao?”

Ôn Duyên lặng im hai giây, nguyên bản còn muốn nói ra “cảm tưởng”,nhưng tưởng tượng đến lúc ấy đối phương ngồi ở bên cạnh mìnhnói, “Có một số việc, nếu không rời đi, sẽ không chịu khống chế”, còn có lời nói lúc trước và loại ánh mắt đối phương dành cho mình……..

Hắn cũng là nam nhân, hắn đương nhiên cũng có cảm xúc mà nam nhân bình thường có, loại ánh mắt này đại biểu cái gì hắn cũng quá minh bạch. Chỉ là hắn không rõ, Tạ Sâm chính là nam chính a?Nam chính như thế nào sẽ…… Như thế nào sẽ đối với hắn sinh ra loại cảm xúc không bình thường này?

“Cậu làm nhanh đi, tôi qua bên kia thu thập đồ vật.”

Cũng không quản phản ứng của Tạ Sâm, Ôn Duyên nói xong liền xoay người hướng về chỗ đặt vật tư chồng chất, trong một chốc suy nghĩ trong đầu quá nhiều,hắn không có cách nào bình tĩnh đối mặt Tạ Sâm, kỳ thật nói đến cùng bọn họ cũng mới nhận thức mấy ngày mà thôi, hắn thật sự không cách nào lý giải Tạ Sâm vì cái gì có thể đối với hắn sinh ra hứng thú.

Mắt Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đi tới phía trước, hắn cũng không nói cho Ôn Duyên biết, kỳ thực lúc trước nếu là phải đi, hắn cũng không định để Ôn Duyên rời khỏi tầm mắt của mình. Bởi vì hắn hiểu rõ, đối với hắn mà nói,Ôn Duyên cùng người khác tuyệt đối là bất đồng, ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích, vì cái gì trong tiềm thức cứ như vậy để ý sự tồn tại của Ôn Duyên, nhưng không thể phủ nhận chính là, bọn họ thật là có duyên, mà loại duyên phận này, sớm không biết từ trước kia bao giờ, cũng đã tồn tại.

……………………………

Một phòng thí nghiệm ngầm rộng lớn, đèn chiếu sáng tái nhợt chói mắt cơ hồ che kín trần nhà, phía vách tường giống như loại bể cá gắn trên tường, mà bên trong chính là tràn đầy chất lỏng ghê tởm màu bọt biển không ngừng sôi sục. Bên ngoài chất lỏng đó là một tầng thủy tinh dày, bên trong chất lỏng lại được pha lê ngăn cách chia thành nhiều khối khu vực, có nâu thẫm có xanh xám còn có đỏ rực.

Trên tường gắn đèn pha huỳnh quang, những chất lỏng quỷ dị nguyên bản không rõ lý do vẩn đục, bị ánh đèn chiếu đến trở nên âm trầm đáng sợ cực kỳ. Nếu đến gần một chút, sẽ thấy bên trong mỗi một ngăn là một sinh vật bất đồng.Có nhân loại, có động vật thường thấy, có sinh vật cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà nhiều nhất, chính là dị dạng quái vật đáng tởm.

“Dùng điện giật!! Mau dùng điện giật!!!!!” Theo âm thanh hoảng loạn nôn nóng vang lên, tiếng điện giật“chi chi”, cơ hồ giống như dùng máy khuếch đại âm lượng, vang vọng khắp bên trong phòng thí nghiệm trống trải.

Ở giữa phòng thí nghiệm, có một cây khoan dài gần ba mét cắm trên mặt bàn cực lớn. Giờ khắc này, phía trên mặt bàn to rộng đang mạnh mẽ buộc chặt một sinh vật hình ngườicả người mọc đầy bọc mủ ướt. Có lẽ sinh vật làm theo bản năng, động tác không ngừng giãy giụa vặn vẹo, bọc mủ trên người cùng bướu, không ngừng thấm ra chất lỏng màu vàng bên ngoài, mà chỗ bị trói chặt, bởi vì áp lực, những chất lỏng cơ hồ bị đè ép văng tung tóe.

“Tê dát…… Dát!!!”

Nghe sinh vật gào rống lên âm thanh khiến người ta phải sợ hãi, mấy nhân viên nghiên cứu mặc hai lớp trang phục thí nghiệm nhìn mặt nhau, bọn họ kề miệng bên máy khuếch đại âm lượng, bên trong phòng thí nghiệm tuyệt đối phong kín, cho dù chỉ là tiếng người thở dốc, đều có thể thông qua loa lớn treo bốn phía trong nhà truyền phát tin tới.

“Kim tiến sĩ, tôi xem tình huống của N1 hiện tại, vẫn là quá không ổn định, không bằng chờ thêm một khoảngthời gian, chúng ta……”

Nam nhân được gọi là Kim tiến sĩ, ở phía bên kia lớp kính trong suốt phòng hộ phục, nhìn lại thực nghiệm viên đang nói chuyện. Thực nghiệm viên kia nhận phải ánh mắt lạnh như băng của Kim tiến sĩ, thấy trái phải mấythực nghiệm viên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trầm mặc không nói, lập tức đành phải cắn răng im miệng.

Hắn chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục như vậy quá nguy hiểm! Bởi vì virus tang thi bị truyền ra ngoài, các phòng thí nghiệm gần đây đều gia tăng tiến hành các thí nghiệm trên thân thể sở hữu cảm nhiễm. Bọn họ chưa bao giờ đuổi theo tiến độ đến như vậy, cũng đều ở tình trạng lửa sém lông màytiến hành các hạng số liệu thực nghiệm.

Bởi vì trong tương lai một ngày nào đó, các thí nghiệm về sở hữu năng lực nhất định đều phải từ bỏ! Không cótài liệu bên ngoài cùng với vật tư duy trì, cho dù bọn họ có thể chống đỡ trong phòng thí nghiệm một năm,nhưng kia cũng không phải kế lâu dài a! Một năm sau tất cả mọi người sẽ bị vây chết trong phòng thí nghiệm! Cho nên Kim tiến sĩ mới có thể khiến cho mọi người, trong nguy hiểm trở nên mạo hiểm, tiến hành các thực nghiệm điên cuồng trước kia sẽ không bao giờ dám đường đột làm!

Mà cơ thể thực nghiệm của N1 này, chính làdung hợp sáu loại biến dị sinh vật virus đầu tiên. Những sinh vật biến dị nguyên bản có được năng lực kỳ dị người thường không thể tin được, trước mắt chính là nhờ dung hợp lượng lớn virus, càng dung hợp nhiều càng biến dị nhiều, biến dị đó mang đến hậu quả gì,bọn họ giống nhau đều không có chứng thực. Việc xử lý quá mức nhanh chóng, sẽ mang đến dạng hậu quả gì, tất cả bọn họ đều không cách nào đoán trước được!

“Tê…… Dát!! Dát!!!”

Thực nghiệm viên đứng trên mặt bàn bên tráinhìn chằm chằm lên màn hình số liệu, thứđại biểu cơ năng trói trụ sinh vật không ngừng nhanh chóng tiêu hao, loại biến hóa bất thình lình xảy ra này, làm âm thanh nàng cơ hồ có chút khẩn trương,“Tiến sĩ! Tình huống N1 dường như rất không phù hợp! Cơ năng của nósắp đột phá cực hạn! Còn tiếp tục như vậy……..”

“Bang!” Tiếng đứt gãy vang lên, hai thực nghiệm viên bên phải cả kinh hét lớn một tiếng rồi liên tiếp lui mấy bước, “Tiến sĩ!! Dây cột!! Nó, đem dây cột giật đứt!! Nó đem dây cột giật đứt!!!!” Tuy hai thực nghiệm viên này đã từng thấy qua đủ loại hoang đường sinh vật lực lượng, lời nói đến cùng, thế nhưng cũng là mang theo nỗi sợ hãi!

Dây cột đó chính là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất được tiến sĩ Kim cho dùng ở phòng thí nghiệm, thông qua kỹ thuật phân tích hạt vật chất ngoài không gian,toàn bộ đội ngũ nghiên cứu gần một năm rưỡi mới có được số liệu đáng tin cậy. Các chất có tính kiềm cao chất ăn mòn đối với nó hoàn toàn không có hiệu quả, cho dù là chất ăn mòn mới được tạo ra gần đây, cũng không có cách nào gây tổn hại lên nó!

Chỉ riêng trọng lượng của nó đã đạt đến con số không thể tưởng tượng hơn bảy trăm tấn! Ở nhiệt độ gần như hai ngàn sáu trăm độ,nó vẫn cứ có thể bảo trì nguyên trạng không bị tổn hại! Ở dưới nhiệt độ đóng băng hơn một trăm bốn mươi độ nó vẫn có thể duy trì được tính mềm mại và dai!

Chỉ là tài liệu chế tác quá mức thưa thớt cùng khó tìm, cho dù là nguyên vật liệu làm từ bên ngoài không gian trong tình huống đặc thù,cũng là yêu cầu cao độ tinh khiết tinh luyện cùng đại lượng xóa giảm mới có thể có được đến một chút gia công nguyên liệu.

Đừng nói lượng sản, liền tính làphòng thí nghiệm phân lượng bọn họ cũng khó lấy được.Nếu không phải bọn họ ở nghiên cứu mấy thứ vật chất bình thường không thể trói buộc được, Kim tiến sĩ như thế nào lại đem chúng đi phí phạm của giời?!

Chỉ là đồ vật cơ hồ dùng phương pháp vật lý không cách nào phá hủy được, cư nhiên lại bị tên quái vật này dễ như trở bàn tay chặt đứt!

Mắt nhìn dây cột đứt gãy càng ngày càng nhiều, sinh vật hình người cả người chảy dịch nhầy màu vàng không ngừng phát ra tiếng tru chói tai rên rỉ. Những nghiên cứu viên đã sớm thối lui ra phía sau mặt bàn đến mấy thước.

Tuy rằng bọn họ từ ngày đầu tiênmới vừa tiến vào phòng thí nghiệm, đã biết mạng này tùy phía trên mà phụng hiến, mà thời điểm khi nhân loại gặp phải đe dọa liên quan đến tính mạng, đặc biệt là loại thời điểmkhông biết sợ hãi cùng đã biết nguy hiểm đồng thời quay quanh họ,vẫn cứ có thể kiên định đứng ở mặt bàn biên kiên nhẫn quan sát, chỉ sợ cũng chỉ có một người được gọi là Kim tiến sĩ Kim Văn Tu!

Mắt nhìn sinh vật hình người nọ đang tránh thoát khỏi trói buộc, Kim Văn Tu chỉ vào nghiên cứu viên đứng cách gần phòng chỉ huy nhất, âm thanh phát rabình tĩnh đáng sợ, “Mười hai, đem cửa khoang mở ra.”

Cùng lúc lệnh được truyền ra,cơ hồ tất cả mọi người có thể nghe được, âm thanh thở dài nhẹ nhõm truyền tới lẫn nhau từ loa. Số mười hai bên cạnh phòng chỉ huy cánh tay cơ hồ nhũn ra đẩy chốt mở, trong nháy mắt, toàn bộ mặt tường bao lấy chất lỏng ở phía Tâyhoàn toàn giảm xuống đến bên dưới, mà mặt sau của nó, dần dần hiển lộ một cái thông đạo sáng rộng ước chừng ba cửa, đèn bên trong thông đạo cơ hồ từ tường rơi xuống đồng thời tự động mở ra, mấy nghiên cứu viên thấy Kim tiến sĩ hướng về phía bên này đi,lập tức một chút cũng không dám chậm trễ chạy theo hướng trong.

Thời điểm đoàn người thấy quái vật hình ngườiở kim tiến sĩ bước vào “cửa khoang” hoàn toàn từ mặt bàn ngồi đứng dậy, theo cánh “cửa khoang” kim loại từ từ nâng lên,tất cả mọi người thấy được quái vật hình người nọ quay đầu lại, dùng ánh mắt hết sức dữ tợn đáng sợ mà nhìn bọn hắn chằm chằm!

“Nó…… Nó, nó giống như…… Còn có ý thức……”

Cửa khoang sau im ắng, nhưng không chờ hai giây mọi người liền cảm thụ được cảm giáccơ hồ coi như đất rung núi chuyển chấn cùng nứt toạc,mấy cái nghiên cứu viên yết hầu không ngừng nuốt, tuy rằng thực tự tin khoang an toàn này trước mắt tuyệt đối còn chưa có vật chất có thể hủy diệt nó, nhưng dây cột vừa rồi cũng không phải đồ vật bình thường,còn không phải bị kia quái vật dễ như trở bàn tay phá hư sao……

“Đi.”

Mấy người nghe tiếng nhìn về phía Kim Văn Tu, Kim Văn Tu tựa nhưkhông có cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, vừa đi phía trước vừa nhíu nhíu mày, “Phòng thí nghiệm hẳn là không thể dùng, thật nhiều đồ vật…… Đều lãng phí.”

Mấy thực nghiệm viên đi phía sau Kim Văn Tu quay đầu lại xem, khoang cửa hậu gần như ba mét cư nhiên có dấu hiệu biến dạng! Kim Văn Tubước chân tuy rằng không chậm, nhưng mọi người tâm đều đã loạn cả lên! Quái vật kiaxem ra thật là có ý thức! Loại ánh mắt trước khi cửa khoang đóng lại này của nó, giống như là hận bọn hắn!Tuy rằng lúc ấy…… Chỉ là, chỉ là làm sao đã đến tình trạng này, lại vẫn còn ý thức?!Nếu làm nó chạy đi ra ngoài, nó có thể hay không có năng lực khác, lại ở bên trong đám người tìm kiếm bọn họ,sau đó thực thi báo thù……

………………………………

Ôn Duyên nhìn căn nhà trúc giản dị trước mắt, biểu tình ngàn năm không đổi trên mặt vì quá khiếp sợ mà hơi hơi mở miệng.

“Nơi này không có mưa cũng không có tuyết, chỉ cần làm ra cái khung là được, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng người có thể ở được.”

Ôn Duyên không rảnh trả lời Tạ Sâm, ngực hắn vì chịu đựng cảm giác phù phù kinh hoàng, nhẹ nhàng mở cửa trúc hướng vào trong đi. Phòng trong diện tích không quá lớn, thế nhưng lại có một cái giường trúc cực kỳ to! Hơn nữa trên mặt giường, chỗ hai phiến trúc giao nhau, đều được Tạ Sâm bổ ra cố định lại!

Ôn Duyên chậm rãi dùng tay vịn sờ lên, cư nhiên một chút đều không cảm thấy đột ngột bất bình! Hắn ở trong miệng cắn môi làm chính mình bình tĩnh, duỗi tay nhẹ nhàng mà lắc lắc chân giường, thấy chân giường không chút sứt mẻ, từ cắn môi biến thành cắn răng, lại đột nhiên dùng sức lắc lắc, nhưng mặt giường cư nhiên vẫn là không chút sứt mẻ!

“Mặc dù có hơi đơn sơ, nhưng vì nghĩ cho bản thân, tôi cũng sẽ không làm nó quá rời rạc.”

Ôn Duyên cơ hồ không có cách nào nghe Tạ Sâm nói những lời “vì nghĩ cho bản thân” này, hắn thực sự không có cách nào tiếp thu tình huống hiện tại……Chẳng lẽ thân là nam chủ, liền nên hù chết người qua đường Giáp sao? Cái loại kỹ năng dùng thủ đao cuống chém cây trúc cũng dã đủ lóe mù đôi mắt chó oxy hóa hợp kim của hắn! Chính là thứ này! Tại! Bây! Giờ!!

Ôn Duyên nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, liều mạng cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cơ hồ chỉ qua đi chưa đến hai giờ!Chỉ không đến hai giờ a nima!! Nam chính Tạ Sâm vĩ đại của bọn họ! Tạ Sâm đồng hài vĩ đại! Cư nhiên chỉ dùng hai giờ tạo ra được một căn nhà trúc cùng một giường trúc!!! Chỉ! Trong! Hai! Giờ!

Tạ Sâm thấy Ôn Duyên vẫn luôn trầm mặc, vừa định mở miệng nói vài câu, kết quả ai ngờ Ôn Duyên nguyên bản đối với chính mình còn hờ hững, mắt kia nhìn về phía mắt mình,lập tức từ thâm thúy đến không cảm xúc, trong nháy mắt liền quá độ trở nên bóng lưỡng dọa người……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.