Hào Môn Vui Nhộn – Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 97: Chương 97: Di Ái Chi Tâm (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thật ra Hứa Mễ Nặc cũng không ôm hi vọng có thể moi được tin tức quan trọng gì từ Uất Trì, giống như hắn nói, hắn chỉ là một trợ lý được nhà họ Viên thuê, làm sao có thể biết vật gia truyền của nhà họ Viên ở đâu.

Nhưng bận rộn nửa ngày không thu hoạch được gì, cô có chút không cam lòng, liếc nhìn Uất Trì không dám nhúc nhích, mắt cô xoay tròn, nghĩ ra một biện pháp hả giận rất tốt!

“Uất Trì a, anh vừa nói, hoàn cảnh nhà anh thế nào?” Hứa Mễ Nặc bước lên trước, cười hì hì hỏi.

Uất Trì bị nụ cười của Hứa Mễ Nặc làm sởn gai ốc, đâu còn muốn nhắc tới những lời nói dối vừa nghĩ ra của mình, đành ngậm miệng không nói.

“A, không nói đúng không, không sao, anh có thể đi, nhưng những câu tôi vừa hỏi anh không được nói cho bất kì ai nhé, kể cả Viên Diệp Đình, nếu không, anh sẽ thảm hơn cả thảm đấy!” Hứa Mễ Nặc thông cảm nhìn Uất Trì.

Uất Trì cuống quít cởi thắt lưng trên người ra, chạy như bay.

Cuối cùng những lời này dĩ nhiên là truyền vào tai Viên Diệp Đình, dù sao trả tiền mới là ông chỉ, Viên Diệp Đình chính là ông chủ của ông chủ.

Nghe đặc trợ báo cáo xong, Viên Diệp Đình nhíu mày, thầm nghĩ, người phụ nữ này lại muốn giở trò quỷ gì! Di Ái Chi Tâm! Di Ái Chi Tâm.

Đôi mắt dài đen kịt như bóng đêm của Viên Diệp Đình không tự chủ hơi nheo lại.

Anh phất tay một cái, để Uất Trì rời đi, một mình rơi vào trầm tư.

Uất Trì thở phào, bước chân nhẹ nhõm đi ra ngoài, hắn chỉ biết thẳng thắn sẽ được khoan hồng a!

Buổi tối, Hứa Mễ Nặc đang ân cần hầu hạ khuôn mặt mình, bất thình lình Viên Diệp Đình đi vào.

“Này, anh có thể có ý tứ chút được không, đây là phòng của tôi! Trước khi vào không gõ cửa được hả? Nhỡ đâu tôi đang thay quần áo thì sao?” Hứa Mễ Nặc ngồi trước gương vuốt ve đủ loại mĩ phẩm dưỡng da xa hoa, vừa không vui nói.

Viên Diệp Đình đi đến giường vén chăn nằm xuống: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, đây cũng là phòng của tôi! Tôi vào phòng tôi sao lại cần gõ cửa?”

“Nhưng chẳng phải anh toàn ngủ ở thư phòng đấy thôi?” dính đến vấn đề tài sản thuộc sở hữu của ai, Hứa Mễ Nặc ấp úng nói.

“Hôm nay đột nhiên muốn thay đổi không khí.” Viên Diệp Đình nói rồi cởi áo khoác.

“Khoan đã, khoan đã, căn phòng này tôi tặng cho anh, tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.” Cuối cùng Hứa Mễ Nặc không chịu nổi cảnh Viên Diệp Đình cởi thắt lưng trước mặt cô, tuy không phải cô chưa từng thấy, nhưng không có nghĩa là cô nguyện ý thấy!

“Quay lại!” Viên Diệp Đình quát Hứa Mễ Nặc.

“Có phải anh đã nghĩ thông, muốn ra ngoài ngủ hay không?” Hứa Mễ Nặc còn chưa bước ra nổi một bước, nhanh chóng quanh về.

“Nghe nói hai ngày nay cô đi dò la Di Ái Chi Tâm suốt?” Viên Diệp Đình không muốn quanh co lòng vòng.

Hứa Mễ Nặc biết khắp cả nhà họ Viên đều là người của anh, việc cô hỏi thăm Di Ái Chi Tâm sớm muộn gì cũng bị anh biết. Nhưng mục đích của cô chính là muốn để anh biết.

“Đúng vậy.” Hứa Mễ Nặc thoải mái thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.