Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 276: Q.2 - Chương 276: Quyển 3 - Chương 100: Âm mưu thay nhau nổi lên (6) Lại bắt đầu không yên ổn




“Ai nói thận tôi không tốt!” Bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng gầm.

Diêu Bối Địch ngẩn ra, giống như rì rầm với đối phương một lúc, hồi lâu mới nói vào trong điện thoại, “Bà tìm tôi có chuyện gì hả?”

“Bà biết em trai bà hiện giờ đang làm gì không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

“Không biết, nó tới trêu chọc bà?”

“Cậu ta làm tài xế cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Cái gì?!” Bên kia đột nhiên gầm lên, “Nó làm tài xế cho bà làm gì?”

“Làm sao tôi biết. Tự bà hỏi cậu ta một chút đi.”

“Được, tôi lập tức gọi điện thoại cho nó.”

“Nửa giờ.”

“Tại sao?” Bên kia hơi kinh ngạc.

“Tôi sợ xảy ra tai nạn xe cộ.”

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền cúp điện thoại.

Diêu Bối Khôn nghe được nội dung điện thoại của Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt không được đẹp, “Tại sao chị mách lẻo tôi.”

“Cậu nói nữa, lập tức dừng xe.”

Diêu Bối Khôn mím môi.

Khổng Tử đã nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi.

Quả thế.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Diêu Bối Địch cầm điện thoại di động, hơi bốc lửa

Diêu Bối Khôn thằng nhóc thúi này, thật đúng là càng lớn càng không có tính tự giác, mình rốt cuộc đều ép buộc cái gì, kêu nó đi học cho tốt, đi làm gì đó nó chết sống không làm, nhất định đi làm chút chuyện khiến cho người ta nghĩ không ra, nó không phải chỉ số thông minh có vấn đề chứ, đầu có bệnh! Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Em trai em?” Tiêu Dạ nhìn dáng vẻ thở phì phò của Diêu Bối Địch, hỏi.

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn Tiêu Dạ, gật đầu một cái, “Em không biết em trai em trở nên như vậy thì khi nào, hoàn toàn giống như mầm xấu.”

“Không phai sinh ra đã như thế sao?” Tiêu Dạ nhướng mày.

Diêu Bối Địch sửng sốt.

Tiêu Dạ nói chuyện, thật đả kích người ta.

Cô cắn môi, mặc dù cũng cảm thấy Diêu Bối Địch chính là thiếu mắng cần ăn đòn, nhưng bao che vẫn không muốn người khác nói thằng bé như vậy. Cô có phần không được vui vẻ.

Tiêu Dạ người đàn ông như vậy dĩ nhiên hoàn toàn không chú ý tới, anh duỗi người, ngồi dậy từ trên giường, đột nhiên mở miệng nói, “Hôm nay chúng ta đi về.”

“Về đâu?” Diêu Bối Địch buồn bực

“Về nhà. Không muốn ở lại chỗ này.”

“Nhưng cha anh sẽ để cho chúng ta đi sao?” Diêu Bối Địch hỏi.

Mặc dù “Về nhà” hai người, khiến cho cô không hiểu sao nhịp tim hơi rối loạn.

“Không cần phải để ý đến lão già kia.” Tiêu Dạ chẳng hề để ý.

“A.” Diêu Bối Địch gật đầu, “Vậy chờ lát nữa em liền thu dọn đồ.”

Cô luôn như thế, Tiêu Dạ nói gì đều tốt.

Chưa từng đi chất vấn anh bất cứ chuyện gì.

Diêu Bối Địch vén chăn lên chuẩn bị rời giường, vén lên hơi nhiều, cho nên bên chỗ Tiêu Dạ cũng bị cô vén lên, cô chuẩn bị đắp lên cho Tiêu Dạ thì đột nhiên nhìn thấy một chút trong đũng quần anh…

Mặt hơi ửng đỏ.

Tiêu Dạ theo ánh mắt của cô, giọng lạnh lùng nói, “Mới vừa rồi còn nói tôi thận hư!”

Diêu Bối Địch cắn môi, vội vàng đắp chăn cho anh, cô chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.

Hơi ảo não, chuẩn bị chạy vào toilet.

“Đúng rồi Diêu Bối Địch.” Tiêu Dạ rất thoải mái dựa vào đầu giường.

Vết thương phía sau lưng anh có lẽ đã kết vảy, không dùng sức sẽ không quá đau, nhưng mà trên đùi bác sỹ Mạc vẫn căn dặn, không thể xuống đất, một chút cũng không thể dùng sức, cho nên nhiều ngày như vây, Tiêu Dạ hoặc chỉ nằm trên giường, hoặc yên vị trên xe lăn, những chuyện khác Diêu Bối Địch sẽ thỏa hiệp, nhưng mà trên đùi anh, liền cố chấp giống như con chó con, nói gì cũng không cho anh động một chút xíu. die nd da nl e q uu ydo n

Anh cũng, dần dần thỏa hiệp.

“Kiều Tịch Hoàn thật sự là bạn của em?” Tiêu Dạ hỏi.

Diêu Bối Địch gật đầu.

“Bạn của em không phải chỉ có Hoắc Tiểu Khê sao?” Tiêu Dạ hơi kinh ngạc.

Anh sẽ không quá quan tâm chuyện của Diêu Bối Địch, nhưng cuộc sống của Diêu Bối Địch quá đơn giản, anh vốn không cần lao lực dường như cũng có thể biết tất cả của cô.

“Cái đó…” Diêu Bối Địch nhìn anh, “Anh tin tưởng người khác chết sống lại không?”

Vẻ mặt Tiêu Dạ rất ngạo mạn.

Nói nhảm, dĩ nhiên không tin.

Diêu Bối Địch mím mím môi, “Nhưng Hoắc Tiểu Khê có.”

Tiêu Dạ cau mày.

“Thật ra thì em cũng không tin tưởng những chuyện này, nhưng mà em bằng lòng tin tưởng Hoắc Tiểu Khê.” Diêu Bối Địch nói từng câu từng chữ, nói rất khẳng định.

Tiêu Dạ mím môi.

Diêu Bối Địch rạng rỡ cười một tiếng, “Cho nên, Kiều Tịch Hoàn là bạn của em.”

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch xoay người rời đi, đi vào phòng tắm.

Kiều Tịch Hoàn là Hoắc Tiểu Khê?!

Anh đương nhiên không thể tin, nhưng hình như giải thích được nghi ngờ của anh về Kiều Tịch Hoàn.

Nếu như không phải người quen thuộc trước kia, Kiều Tịch Hoàn không thể nào thần thông quảng đại đến, cái gì cũng vừa nhìn hiểu ngay.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình.

Milk nhìn cô, vội vàng đi vào theo.

“Quản lý Kiều, hôm nay không có sắp xếp đặc biệt gì, hạng mục của thị chính trước mắt còn không nhận được đáp lời, nghe nói hai ngày gần đây sẽ trả lời.” Milk nói có bài bản.

“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

“Vẫn muốn cà phê sao?”

“Cám ơn.” Kiều Tịch Hoàn mở máy vi tính ra, chuẩn bị xử lý chút chuyện trên tay mình.

Milk lui ra ngoài, một lát sau đi vào để cà phê xuống, nhưng không rời đi.

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, “Còn có chuyện gì?”

“Cái đó, bát quái một chút có được không?” Milk hỏi.

Ai bảo cô, cho dù thu lại tính bướng bỉnh của mình, nhưng phụ nữ trời sinh lòng nhiều chuyện, khống chế như thế nào, cũng không khống chế được tò mò.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn rời khỏi màn hình máy vi tính, khóe miệng nhếch lên, “Cô muốn hỏi cái gì?” [email protected]

“Dụ Lạc Vi bị tạm giữ sao?”

“Trong vòng một tháng sẽ có kết quả xét xử.”

“Cô ta thật sự lấy trộm cơ mật công ty sao?”

“Đây là chuyện cơ quan công an phải xử lý.” Kiều Tịch Hoàn nói có bài bản.

Milk mím môi, “Được rồi. Vậy… Ngôn Hân Đồng bà xã phó tổng Cố nhà cô…”

“Trên truyền thông ra ngoài ánh sáng còn không đủ cặn kẽ?”

“Tức là kia đều là thật?” Milk kêu lên, “Làm ơn, người phụ nữ này cũng quá không biết chừng mực đi, nói như thế nào phó tổng Cố của chúng ta anh tuấn tiêu sái cao lớn uy mãnh hoàn toàn giết toàn bộ trái tim thiếu nữ trong công ty chúng ta trong nháy mắt như thế, cô ta lại muốn hồng hạnh xuất tường, đúng là quá đáng! Đây không phải khiến cho chúng tôi những người không ăn được nho chua chết sao?!”

Chân mày Kiều Tịch Hoàn khẽ động, “Đây không phải cho các cô cơ hội sao?”

“Thôi đi, cho dù ly hôn, tôi cũng không chen vào đội ngũ được.” Milk chua chát nói.

Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười một tiếng.

“Chỉ có điều ngược lại, phó tổng Cố vẫn chưa đi làm, là bởi vì bị chuyện này đả kích sao?” Milk hỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy.

Phải hình dung như thế nào đây?!

Dứt khoát, sẽ không nói, cô cũng không bát quái như vậy, “Có lẽ thế.”

“Ngẫm lại phó tổng Cố hăng hái như vậy, ở công ty dẫn dắt nhiều người như thế, chuyện gia đình lại uất ức như vậy…”

“Cô rất rảnh rỗi sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi, “Là tôi bố trí ít công việc cho cô sao?”

Milk vội vàng đứng thẳng người, “Quản lý Kiều, tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, hiện giờ liền đi ra ngoài.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng của Milk, khóe miệng nhếch lên.

Ở trong lòng người bên ngoài, Cố Tử Hàn lại vào vị trí được người đồng tình.

Khóe miễng bĩu một cái, không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, đảo mắt tập trung vào công việc.

Hơn mười giờ sáng, Milk gõ cửa đi vào, “Quản lý Kiều, chủ tịch kêu cô đi phòng làm việc.”

“Nói chuyện gì không?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Hình như có kết quả hạng mục thị chính, chúng ta không được lợi.” Milk nói qua.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, “Được, tôi biết rồi.”

Gập laptop, cô không có gì háo hức rời khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy, nhìn con số thang máy, nhưng trong lòng lại như có điều suy nghĩ.

Thang máy mở ra.

Ở cửa đụng phải Diệp Mị vừa mới đi tới.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.

Diệp Mị nhếch miệng cười một tiếng, “Nhanh như vậy đã đi làm?”

“Đối với tôi mà nói không có gì đả kích.” Kiều Tịch Hoàn nói rất thẳng thừng.

“Vậy cũng tốt.” Diệp Mị mím môi, “Kiều Tịch Hoàn tôi nợ cô một nhân tình.”

“Cô nợ tôi chính là, một kết quả.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Tôi thích hợp tác với người thẳng thắn như vậy.”

Kiều Tịch Hoàn không có vẻ mặt đặc biệt gì, “Tôi còn có việc.”

“Kiều Tịch Hoàn.” Diệp Mị gọi cô đang định rời đi.

“Hả?”

“Tôi muốn sớm gả vào nhà họ Cố.” Diệp Mị nói.

“Đó là chuyện của cô.”

“Cô không định giúp tôi hả?”

“Cô thông minh như vậy, cô có khả năng như vậy. Không cần tôi giúp cũng được.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Hiện giờ trên truyền thông mắng Ngôn Hân Đồng như thế nào, nói Ngôn Hân Đồng không chịu nổi như vậy, nói Cố Tử Hàn uất ức như thế nào, khiến cho người ta đồng tình ra làm sao, người thao tác tất cả phía sau, tuyệt đối không thể thoát được một chút liên quan với người phụ nữ này!

Diệp Mị nhếch miệng cười một tiếng, “Nhờ lời lành của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.