Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 29: Chương 29: Tôi không phải mẹ cô




Thẩm Hạ Thiên nhìn tình cảnh này, thở dài, điều gì tới cũng phải tới.

Cung Ân Thần nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt cô hiện lên tình cảnh năm ấy, cô nhớ ba cô đã ôm lấy cô, khi nghe cô hỏi mẹ đâu, cô nhớ lúc ấy ba cô nói, “ Tiểu Thần, bà ấy đi rồi, cho dù ba có cố giữ lấy.”

Nhưng giờ bà ấy đứng trước mặt cô, không giống trong quá khứ, đôi mắt bà ấy đượm buồn đau, còn mắt mẹ cô luôn ánh lên tia hạnh phúc.

“ Con để mẹ và cô ấy nói chuyện.” Thẩm Hạ Thiên tự giác rời khỏi phòng.

Trong căn phòng chỉ còn hai người phụ nữ. Nhan Tịch nhìn Cung Ân Thần, trí nhớ của bà luôn chập choạng, lúc rõ lúc không, nhưng bà vẫn biết, bà đã từng có một khoảng thời gian không sống chung với Mouray mà đi kết hôn với Nam Cung Ngự.

“ Tôi không phải là mẹ của cô.” Nhan Tịch đối diện với đôi mắt của cô, bình thản nói.

Cả người Cung Ân Thần như chết lặng. Bà ấy nói, bà ấy không phải mẹ của cô.

“ Cô là con gái của Nam Cung Ngự và Bích Đồng.”

“ Bích Đồng là ai?” Cô run run hỏi.

“ Bích Đồng ư? Bà ta là người đã đẩy tất cả chúng ta rơi vào bi kịch ngày hôm nay.”

Cung Ân Thần ngạc nhiên.

“ Tôi sẽ kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện năm đó.”

———————

Nhan Tịch tên thật là Thẩm Nhan Tịch, từng một thời là đệ nhất hoa khôi Singapore. Năm ấy, Thẩm gia thịnh vượng, làm ăn phát đạt cũng là nhờ công của người con gái tài sắc này. Bất cứ người nào đã từng gặp Thẩm Nhan Tịch đều bị hớp hồn bởi dung nhan kiêu hãnh của cô, đặc biệt là đôi mắt trầm buồn, long lanh đầy tuyệt mỹ. Thuở ấy không ai là không biết câu, “ Say rượu không bằng ngắm Tịch dương.” Người ta từng tò mò, liệu ai sẽ thu phục được trái tim kiêu ngạo của Thẩm Nhan Tịch, họ đồn đoán rất nhiều, có thể là ông chủ lớn, thiếu gia, quan chức nhưng điều không ngờ, vào năm cô ấy hai mươi ba tuổi đã gả cho Mouray Lioen, chàng thiếu gia từ nước Ý xa xôi vừa bị đánh bật khỏi cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế trong gia tộc. Không biết chàng trai mắt xanh ấy đã tặng gì cho Nhan Tịch nhưng chỉ biết vì anh ta, Nhan Tịch đã từ bỏ họ của mình, từ đó, trên đời này, Thẩm gia không tồn tại người con gái ấy nữa.

Ngày rời Singapore tới Ý, Thẩm gia đã cho người tới đòi đưa Nhan Tịch về nhưng những người ở sân bay năm đó không ai không kinh hãi bởi vì cô tiểu thư ấy đã kề dao dưới cổ mình nói, “ Bất kể Thẩm gia có thủ đoạn gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ tới Ý, các người tiến một bước, dao sẽ cứa tôi một chút. Đến khi nào họng tôi bị cắt toạc ra thì các người sẽ có quyền đưa tôi về.”

Bất lực, Thẩm gia đành nuốt nước mắt để “hòn ngọc” của bọn họ rời đi trước mắt mình. Lúc ấy Nhan Tịch cứ nghĩ mình làm tất cả vì yêu là đúng nhưng sau này, chính bà đã cảm thấy quyết định ngày nào của mình là ngu xuẩn. Chỉ vì con dao ngày ấy mà từ đó, trong cuộc đời của người con gái tài sắc ấy đã bị cứa từng nhát đau đớn.

Gia tộc Lioen khi đón nhận cô con dâu này, ai nấy đều cười khinh bỉ. Thẩm gia có tiếng ở Singapore nhưng nơi Ý đầy rẫy quyền lực này, chẳng qua đó chỉ là một ngôi nhà nhỏ trong toà lâu đài. Mouray cưới một cô tiểu thư tầm thường, liệu sẽ trở lại được cuộc chiến sao.

Kể đến đây, đôi mắt của Nhan Tịch đã ửng đỏ, “ Cô biết không? Năm đó, tôi vì một người rũ bỏ hào quang cuối cùng chỉ đổi lấy một đời bất hạnh.”

Cung Ân Thần nhìn bà, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi, “ Năm ấy Mouray đã dùng cách gì để níu lấy trái tim của bà vậy?”

“ Lần đầu tiên ta gặp ông ấy, ta đánh rơi chiếc mũ, ông ấy chạy đuổi theo ta một đường dài để trả mũ cho ta. Lần thứ hai gặp lại là trong đêm vũ hội, ông ấy nho nhã khoác lên mình bộ âu phục sang trọng hôn lên tay ta mời ta nhảy một điệu. Lần thứ ba gặp gỡ, Mouray nói với ta, “ ba lần gặp là định mệnh, nếu anh coi em là định mệnh của anh thì liệu em có thể để anh trở thành định mệnh của em không?”, ta nghĩ ngay giờ phút ấy, ta đã rung động, nhưng mãi sau này, ta mới nghĩ lại lúc ấy mình dại dột làm sao. Qua ba lần gặp gỡ, ông ấy cầu hôn ta, nơi mềm yếu sâu trong trái tim bị đánh vỡ, giây phút ta gật đầu toàn bộ cuộc sống của ta đã bị đảo lộn.”

Nơi khoé mắt đã hằn lên vết chân chim của bà ấy chảy xuống một dòng lệ.

Người ta nói: “ Yêu, yêu vừa thôi, đừng yêu nhiều, đừng để đối phương biết mình yêu họ như sinh mệnh. Bởi vì yêu người chưa chắc người đã yêu.”

Nhan Tịch phớt lờ mọi chuyển, tình nguyện sa vào cạm bẫy do người mình yêu sắp đặt.

Năm thứ hai sau khi gả cho Mouray Lioen, bằng tài trí của mình, cô đã giúp Mouray tạo nên đế chế, hất cẳng toàn bộ mọi đối thủ ngáng đường ông ta chạm tới ngai vàng của gia tộc Lioen. Câu chuyện tình của bọn họ khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, sâu thẳm trong trái tim của Nhan Tịch đã bắt đầu nghi ngờ, Mouray không hề yêu cô.

Mỗi khi cô hỏi Mouray rằng có yêu cô nữa không? Mouray sẽ trả lời: “ Em là định mệnh của tôi.”

Là định mệnh, không có nghĩa là người yêu.

Rồi cuối cùng, Nhan Tịch cũng phát hiện ra được rốt cuộc trái tim của Mouray ở đâu. Mọi tình yêu của anh ấy đều dồn cả vào một người, đó là Cung Bích Đồng, cô tiểu thư xinh đẹp của Cung gia. Nhan Tịch biết Cung Bích Đồng, ở Singapore, nếu Nhan Tịch xưng thứ nhất thì người thứ hai chính là cô ta. Cung Bích Đồng không lộng lẫy, kiêu ngạo như Nhan Tịch, ở người con gái ấy, một vẻ dịu dàng đằm thắm toát lên từ ngoại hình, thần thái. Năm đó, tới Ý không chỉ riêng Nhan Tịch mà còn có cả Cung Bích Đồng. Nếu như Nhan Tịch trở thành Lioen phu nhân quyền quý thì Bích Đồng chỉ có thể là người tình trong tối của Mouray.

Nhan Tịch biết điều đó, nhưng cô im lặng, tự tay thiết kế ra một cái bẫy khác. Lòng dạ đàn bà luôn độc ác, nào ai dửng dưng nhìn chồng mình kề bên ghế mà tâm đã thổi tới nơi xa.

John Markin là một kẻ rất thích cái đẹp, nói thẳng thì háo sắc. Lợi dụng điều ấy, Nhan Tịch đã khiến cho hắn ta gặp gỡ Bích Đồng, trước nhan sắc đẹp đẽ thanh thuần của người con gái ấy, kẻ như hắn ta không động tâm thì lạ. Và rồi bằng dục vọng nguyên thuỷ, John Markin đã chiếm được Bích Đồng, và điều không ngờ, hắn ta sẵn sàng cưới người con gái ấy làm vợ. Bích Đồng luôn tủi nhục vì thân phận tình nhân nên khi được một người ngỏ lời kết hôn thì đương nhiên sẽ chấp nhận. Kể từ đó, từ tình nhân của Mouray Lioen, Bích Đồng trở thành Markin phu nhân.

Nhan Tịch vẫn còn nhớ, cái tát của Mouray in trên mặt cô nóng rát, “ Tại sao lại làm như vậy?”

Lúc ấy Nhan Tịch chỉ cười nhẹ, xoa lên má mình, “ Vì tôi đau khổ.”

Mouray bỏ nhà, quyết định li thân với Nhan Tịch. Chỉ là không ngờ, Nhan Tịch lại mang thai. Nhưng vì hận cô, nên Mouray chưa từng tới thăm vợ mình một lần. Ngày Nhan Tịch sinh, bên cạnh chẳng có ai cả. Khi đứa con trai ra đời, chỉ có cô lặng lẽ ôm con khóc. Cô đặt tên con mình là Hạ Thiên, mang họ Thẩm, như lời tạ lỗi với gia tộc.

Thiên ba tuổi, chưa từng gặp ba. Mỗi khi con hỏi bà, ba của con ở đâu? Cô chỉ biết rơi nước mắt.

Thiên bốn tuổi, Bích Đồng mang bầu. John Markin ngày đó hí hửng tới khoe với Nhan Tịch ảnh chụp siêu âm đứa con của mình. Nhan Tịch chua xót khi thấy vẻ mặt của John, Mouray chưa một lần quan tâm hay hỏi han cô khi cô mang bầu, nỗi hận trào dâng, cô đã buột miệng nói: “ Chưa chắc nó đã là con của anh, đừng vội mừng.” Biểu cảm lúc ấy của Mouray cứng nhắc, sau đó mọi hào hứng đã bị phá huỷ.

Cô chỉ bực bội mà nói, không ngờ đúng thật. Nghe nói đứa bé sinh ra với một đôi mắt xanh, trong khi Bích Đồng mắt đen và John Markin mắt xám. Nhan Tịch đã vừa cười vừa khóc khi nghe tin này, cô lấy một sợi tóc trên đầu của Thiên đưa tới cho John. Chỉ mấy tiếng sau khi gửi tóc, một bản xét nghiệm đã được gửi tới cho cô. Anh em ruột cùng cha khác mẹ.

Ngày ấy, không chỉ John mà chính Nhan Tịch cũng đau đớn. Chồng cô, kể cả khi người tình mình trở thành vợ người khác mà vẫn có thể mò được lên giường. Cô khóc như điên, ôm lấy con trai của mình, “ Thiên, ba con là một con quái vật.”

John không li hôn với Cung Bích Đồng mà ngày nào cũng dùng những biện pháp khác nhau để dày vò cô ta. Nghe nói anh ta còn để cho thư kí của mình lên giường với vợ mình còn anh và con trai của Bích Đồng ngồi xem.

Một ngày trời đông lạnh giá, khi Nhan Tịch đang cùng Thiên nặn người tuyết thì Mouray xuất hiện, sau bốn năm tám tháng, cuối cùng con cô cũng được biết mặt bố mình.

“ Nhan Tịch, anh trả tự do cho em.” Mouray đưa cho cô một lá đơn li hôn.

Khi nhận đơn, Nhan Tịch vẫn giữ nụ cười đẹp đẽ nhất. Bình tĩnh kí vào giấy, đưa cho Mouray, “ Sau tám năm đau khổ, cuối cùng tôi cũng có thể tìm về tự do mà mình vốn nên có.”

Cô đưa Thiên quay trở lại Singapore, quỳ gối cầu xin sự tha thứ của Thẩm gia. Sau gần nửa ngày quỳ trong mưa, Thẩm Kì, anh trai của cô đã chấp nhận nhưng chỉ nhận Thẩm Hạ Thiên, và ép cô thề rằng sẽ không bao giờ được gặp Thiên nữa. Nhan Tịch tuy đau lòng nhưng gật đầu đồng ý. Sau đó, cô lại quay về Ý. Mọi thủ tục li dị làm rất nhanh, chỉ có điều, vào ngày cuối cùng tới toà án, khi vừa hoàn thành xong mọi thủ tục thì Nhan Tịch bất ngờ gặp Cung Bích Đồng. Nếu năm đó Bích Đồng đẹp chỉ sau Nhan Tịch thì bây giờ, đối diện với Nhan Tịch rực rỡ như chim công thì Bích Đồng chẳng khác gì một con gà gầy nhom ốm yếu.

“ Đều là do cô.” Cung Bích Đồng đau đớn nói.

Nhan Tịch kiêu ngạo cười, “ Không, người bắt đầu trước là cô.”

Cung Bích Đồng đột nhiên cười ngây dại lên, “ Tôi ư? Haha, Thẩm Nhan Tịch, không, cô làm gì được mang họ Thẩm nữa, Nhan Tịch, cô khiến tôi ra nông nỗi này nhưng cô chẳng có gì cả. Mouray không hề yêu cô.”

Tay của Nhan Tịch nắm chặt lại, định tát Bích Đồng thì không ngờ cô ta lại nhanh hơn cô, hung hăng giằng lấy tay cô, đẩy thẳng cô ngã vào dòng xe chạy. Một chiếc ô tô đã đâm trúng cô, những mảnh đèn pha vỡ nát hướng về phía đôi mắt của cô. Khi tỉnh lại, đã là một tháng sau, trước mắt cô toàn màu đen, bác sĩ nói: “ Giác mạc của cô bị rạch thủng, gần như mù loà.” Cô lúc ấy không khóc, không nháo, chỉ bình tĩnh gọi một cú điện thoại, “ John, vợ anh khiến tôi mù rồi. Anh giết chết cô ta cho tôi.”

Bên kia không nói gì, nhưng chẳng tỏ vẻ không đồng ý.

Một tháng sau, cô nhận được tin, Cung Bích Đồng chết rồi, nghe nói xác cô ta bị vùi thành mảnh vụn, thả xuống biển làm thức ăn cho cá.

Cô ở bệnh viện điều trị rất lâu, cố gắng tìm giác mạc thay thế. May mắn, cuối cùng cũng tìm được. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời, cô mừng rỡ như điên. Tuy nhiên, mấy ngày hôm sau, cô gặp một người, anh ta chính là người thư kí mà John Markin bắt phải lên giường với Cung Bích Đồng đang ôm trong tay một đứa bé gái. Anh ta là người Hoa, tên Nam Cung Ngự.

Cô nhìn đứa trẻ đó, rất giống với Cung Bích Đồng. Đặc biệt là đôi mắt.

“ Phu nhân không phải bị ngài John giết, ngày mà phu nhân đẩy cô xuống đường, cô ấy cũng đã ngã, sẩy thai. Khi được đưa tới bệnh viện, tuy may mắn cứu được đứa bé, nhưng phu nhân lại bị tổn thương nặng. Sau hai tháng cố hết sức, cuối cùng cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng.” Anh ta tìm gặp cô, kể cho cô nghe.

“ Thì sao?”

“ Giác mạc là của Cung Bích Đồng. Cô ấy đã hiến tặng cho cô.”

Cả người Nhan Tịch chết lặng, sao có thể thế được.

“ Trước khi chết, cô ấy có nhờ tôi nhắn nhủ tới cô một chuyện rằng tất cả mọi tội nghiệt cô ấy gây ra cho cô đều đã dùng mạng cô ấy để trả, chỉ hi vọng cô vứt bỏ hết mọi thù hận.”

Nhan Tịch ngày ấy vừa khóc vừa cười, hệt như người điên ở giữa bệnh viện. Đứa trẻ trong lòng Nam Cung Ngự đột nhiên bật khóc, tiếng khóc ấy làm cho Nhan Tịch hoảng sợ, cô run run đi tới ôm lấy đứa bé đó, vỗ về, “ Ngoan, mẹ ở đây.”

Sau khi xuất viện, cô đã quyết định sẽ về Singapore sống với Nam Cung Ngự. Hai người họ cùng nhau chăm sóc con của Cung Bích Đồng.

Nhan Tịch đặt tên cho đứa trẻ là Ân Thần, món quà của những vị thần, lấy họ của Cung Bích Đồng. Năm năm, ba người bọn họ sống rất hạnh phúc. Cô cố gắng dành mọi tình yêu thương cho Tiểu Thần, để bù đắp, tạ lỗi với Cung Bích Đồng. Tuy nhiên hạnh phúc chẳng tồn tại được bao lâu, người nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, lại xuất hiện trước cô - Mouray. Hắn nói với cô rằng hãy trở về bên cạnh hắn. Cô cự tuyệt.

“ Em nghĩ Nam Cung Ngự là kẻ tốt sao?”

Cô sững sờ.

“ John Markin hận em, hận tôi, hắn cử Nam Cung Ngự tới là để đưa em vào bẫy. Bích Đồng đáng lẽ đã có thể sống nhưng chính John đã giết cô ta, hắn đã rút ống thở của cô ấy. Tặng giác mạc cũng là bẫy, tất cả là để trả thù.”

Cô chẳng nói gì, chỉ cười nhạt, “ Tạm biệt.”

Ngày hôm ấy, sau khi rời khỏi Mouray, Nhan Tịch trở về nhà cùng chiếc bánh kem chúc mừng sinh nhật. Tiểu Thần mỉm cười thổi nến, Nam Cung Ngự vui vẻ chụp một bức ảnh gia đình.

Những ngày sau đó, cô đều cư xử bình thường. Một ngày, cô cảm thấy không khoẻ, buồn nôn, cô nghĩ tới điều gì đó, vậy đi mua que thử thai, hai vạch đỏ khiến cô ngây người. Khi cô báo tin cho Nam Cung Ngự, anh ta tuy cười nhưng đôi mắt đầy đau đớn. Anh nói: “ Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc.” Nam Cung Ngự chăm sóc cho cô rất tốt, mỗi sáng đều nấu cháo, chuẩn bị thuốc, sữa bầu cho cô. Một ngày nọ, trong lúc đang chơi cùng Tiểu Thần ở ngoài vườn, đột nhiên cô thấy nơi bụng mình đau đớn, dòng máu đỏ đã chảy xuống chân cô. Cô hét lên, Tiểu Thần không biết chuyện bật khóc theo cô. Chẳng thể ngờ, Mouray lại xuất hiện, anh kịp thời, anh bế cô tới bệnh viện. Cô đau đớn níu chặt tay anh, “ Tất cả đều là do anh.... Đau đớn, tổn thương mà tôi phải chịu....là anh mang tới.”

Đứa trẻ mất. Nhan Tịch bị Mouray cưỡng ép đưa về Ý. Một ngày, bác sĩ tư nhân tới khám cho cô, sau khi viết báo cáo, ngẩng đầu nói, “ Phu nhân sẩy thai là do sử dụng một loại thuốc lạ, tác động từ từ tới thai nhi, uống nhiều cho nên đã khiến thai nhi bị chết ngay trong bụng mẹ. Tử cung bị tổn thương nặng, không thể mang thai được nữa.”

Nhan Tịch chết lặng, cô chợt nhớ tới những cốc sữa mà Nam Cung Ngự chuẩn bị cho cô. Nụ cười chát chúa.

Cô ôm lấy Mouray, “ Anh muốn tôi trở về bên anh đúng không? Được thôi, anh giúp tôi giết chết Nam Cung Ngự.”

Mouray gật đầu.

Sau khi nhận những bức ảnh về cái chết của Nam Cung Ngự, Nhan Tịch cảm thấy trong lòng mình đầy gai nhọn. Không chỉ ảnh hiện trường mà cô còn nhận được một thứ nữa, là Nam Cung Ngự trước khi chết đã yêu cầu. Thứ cô nhận được là bức hình gia đình chụp vào ngày sinh nhật năm tuổi của Tiểu Thần. Mặt sau bức ảnh có một dòng chữ được viết tay, “ Nhan Nhan, xin lỗi và tôi yêu em.”

Nhan Tịch ôm bức ảnh vào lòng, khóc như điên dại. Từ đó thần trí cô không ổn định, thỉnh thoảng cô mơ thấy Cung Bích Đồng, cô ta lạnh nhạt nhìn cô rồi hỏi cô rằng đã nhận được báo ứng chưa, đôi lúc, cô lại mơ thấy Nam Cung Ngự, đôi mắt anh đượm nỗi buồn nhìn cô, luôn miệng lặp lại câu “ Xin lỗi và tôi yêu em.” Từ đó, cô sống như kẻ điên, cô nhớ Thiên, nhớ Tiểu Thần.

Mouray cưng chiều cô nhưng cô chỉ muốn giết hắn. Nếu không vì hắn, cô sẽ chẳng bao giờ phải chịu tổn thương như vậy. Cô dày vò hắn, cô luôn dùng Thiên để tổn thương hắn.

Một ngày nọ, Mouray mang về một đứa trẻ, rất giống Thiên của cô. Cô coi đứa trẻ đó như Thiên của mình thật, cô biết đứa bé này là ai, chính là sản phẩm của cuộc ngoại tình vụng trộm giữa Mouray và Cung Bích Đồng. Đứa bé này luôn không che giấu nỗi hận đối với cô nhưng cô giả vờ không biết. Thỉnh thoảng, cô thấy Cung Bích Đồng trong nó, lúc cô lại thấy Thiên của mình. Đôi khi cô phát bệnh, đứa trẻ này đều sợ hãi co rúm trong góc tường gọi mẹ. Khi cô bình tĩnh, cô sẽ ôm nó vào lòng, vừa xoa đầu nó vừa gọi Thiên. Chỉ là cô không ngờ, tự tay cô đã biến nó thành con quái vật.

Sau này, Thiên trở về bên cô thật. Nhưng cô lại nhận được tin Thẩm Gia đã bị tàn sát. Chỉ có Thiên may mắn được Mouray tới cứu kịp. Nỗi đau này chồng chất nỗi đau khác, nhìn thấy cô, Thiên không tỏ ra gì. Cô cũng biết, cô đã bỏ mặc nó, cho nên tình mẹ đã bị thay thế. Cô cắn răng xa cách Thiên, luôn tỏ ra thương yêu Justin, giả điên giả loạn với Thiên. Đôi lúc, cô thấy nét buồn trong đôi mắt của Thiên nhưng cô không thể làm gì được. Rồi Thiên đi mất, Justin cũng trở về gia tộc Markin. Cô chẳng còn ai cả.

Cô vẫn nguỵ trang cho mình vẻ điên dại. Dường như Mouray cũng biết được, nhưng giả vờ làm ngơ. Mặc kệ cô có quá đáng thế nào, ông ta cũng im lặng. Cô luôn lấy Thiên ra để cứa nát tim ông ta.

Nghe kể đến đây, Cung Ân Thần chẳng hiểu vì sao nước mắt chảy dài. Trong nỗi bi thương của cô, hiện lên dung nhan của bao người. Cô luôn coi người phụ nữ này là mẹ, nhưng nào ngờ hay bà ta chính là kẻ đã giết mẹ cô. Nhưng người mẹ ruột thịt của cô lại trở thành tiểu tam phá huỷ cuộc hôn nhân của người khác, khiến cho Thẩm Hạ Thiên mất đi tiếng gọi “ ba “ suốt mấy năm.

Cô đã hiểu vì sao Thẩm Hạ Thiên hận Cung gia tới vậy. Mọi thứ trước mắt cô đổ bể. Không ngờ, mọi ân oán giữa cô và anh lại được tạo ra từ lỗi lầm của người đi trước.

Nhan Tịch mắt đỏ hoe, “ Ta chỉ là vì quá yêu một người, như vậy là sai sao? Nếu năm ấy, ta không vì yêu Mouray, phải chăng mọi đau khổ đã không xuất hiện. Con và Thiên, đâu phải ái hận như hôm nay.”

Cung Ân Thần trầm mặc.

Nhan Tịch mệt mỏi đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Bên ngoài, Thẩm Hạ Thiên đứng ở đó. Bàn tay nắm chặt. Anh nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt đau đớn. Nhan Tịch nhìn anh, muốn đưa tay lên lau giọt lệ cho anh nhưng rồi lại buông xuống. Chân lướt qua người anh, nhưng bị tiếng anh làm cho dừng lại.

“ Mẹ, người đã từng hỏi ba rằng ba có yêu người chưa?” Anh đột nhiên hỏi.

Nhan Tịch đáy mắt hằn lên đau khổ, bà nhẹ nói, “ Từ đầu đã sai lầm, bây giờ còn muốn lấy dao chọc vào làm gì nữa? Yêu hay không yêu đã là chuyện của từ rất lâu rồi. Bây giờ nói tiếng “ Yêu” giữ lại được gì ngoài buồn đau.”

Bà từ từ đi xuống cầu thang, “ Mẹ sẽ để phần cơm cho hai đứa sau.”

Thẩm Hạ Thiên nhìn cánh cửa đóng chặt.

Yêu, hay không yêu, giờ đối với những người phía trước đã chẳng quan trọng.

Vậy Cung Ân Thần và anh, liệu có quan trọng không?

————

Má Tuệ Anh: đúng là mệt chết cái thân già tôi. Nhưng mà chẳng hiểu sao má cứ thích hành các nhân vật ấy.... Má yêu truyện ngược nên cái gì má cũng thích ngược hết. À mà chuyện mấy ông bà đời trước khiến má cảm xúc vờ lờ ra ý. Nếu mà bạn nào thắc mắc vì sao má khi nói về Nhan Tịch lúc dùng bà lúc dùng cô thì má chỉ muốn nói là để cho hợp hoàn cảnh. Dùng bà là để nói với Cung Ân Thần còn dùng cô là để cho hợp với mạch kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.