Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 40: Chương 40: Lập lời thề, từ nay không gặp lại




Cung Ân Thần đã ở Singapore được một tháng, Justin báo cho cô toàn cục, bằng bản lĩnh của Thẩm Hạ Thiên, tập đoàn tài chính Lioen vẫn trụ vững, khu vực Mafia Ý cũng đã nằm trọn trong tay anh ta, mọi chuyện hết sức mỹ mãn. Cô hài lòng, đây là kết thúc mà cô mong muốn. Mọi chuyện quay về với hướng đi của nó. Cô hỏi thăm Justin, anh nói anh đang rất vui vẻ ở Phần Lan, cô nói anh hãy sống tốt, anh cười, anh sẽ sống tốt. Cô không nói cho anh biết chuyện Cung Tử Dương còn sống. Cô ngắt điện thoại, chống tay nhìn bầu trời, bây giờ khắp nơi đang chuẩn bị đón Tết, căn biệt viện này lại không náo nức như vậy. Tình trạng của Cung Dạ đã quá yếu, không khí luôn đượm buồn.

Cốc...cốc...cốc...

Vào đi...

Cửa mở, người kia đẩy xe lăn đi vào, “ Tiểu Thần, ba muốn gặp em. Có lẽ đây là lần cuối cùng.”

Cô vội chạy tới chỗ ba. Cung Dạ đầu tựa trên gối cao, đôi mắt mơ màng nhìn cô, “ Con lại đây.”

Cung Ân Thần đi tới bên ông.

“ Con rất giống mẹ.” Ông cầm lấy tay cô, nhẹ giọng.

Cung Ân Thần cố không khóc, nhưng đôi mắt cứ nhoè hơi sương.

“ Hôm qua ba mơ gặp bà ấy, bà ấy hỏi ba khi nào thì tới thăm bà. Ta trả lời ngày mai. Ngày mai chính là hôm nay.” Ông cứ nắm chặt tay cô, kể về giấc mơ của ông.

Cung Ân Thần lặng người, cô khó khăn hỏi ông, “ Ba mệt rồi ư?”

“ Ừ. Ba mệt rồi.” Ông gật đầu.

“ Vậy...”

“ Tiểu Thần, hứa với ba một chuyện.” Ông ngắt lời cô, giọng điệu đầy uy nghiêm.

“ Ba nói đi.”

“ Thề trên cái chết của ba, không bao giờ gặp lại Thẩm Hạ Thiên nữa.” Ông nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ lên, từng chữ đều rõ ràng.

Cung Ân Thần ngỡ ngàng, cô im lặng.

“ Cung Ân Thần... khụ khụ!” Ông gọi tên cô rồi ho. Máu chảy trên tay ông. Cung Ân Thần vội vàng định gọi người nhưng Cung Dạ đã ngăn cản, “ Con nói đi.”

Thời gian như ngừng lại, đêm đen ngoài cửa sổ đã lén xem trộm tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng. Ánh mắt của Cung Ân Thần từ từ trở nên ngây dại, cô chậm rãi đưa tay phải lên, đờ đẫn như một con rối, miệng cứng rắn nói: “ Thề trên cái chết của ba tôi, từ nay về sau Cung Ân Thần vĩnh viễn không bao giờ ở bên cạnh Thẩm Hạ Thiên nữa. Nếu như dám trái điều nhất định sẽ bị trời chu đất diệt, chết không yên thân.”

Rốt cuộc trên con mắt đầy buồn đau của Cung Dạ rơi lệ, Cung Ân Thần nhấn vào chuông gọi khẩn cấp. Năm phút sau, bác sĩ xông vào, họ nói với cô ông ấy sẽ ổn thôi. Cô thẫn thờ chờ ở bên ngoài, Cung Tử Dương ngồi bên cạnh cô.

“ Ông ấy đã bắt em thề cái gì vậy?” Anh hỏi cô.

“ Không được ở bên cạnh Thẩm Hạ Thiên.” Cô trả lời.

Cung Tử Dương gật đầu, anh cũng đã lập một lời thề với ông.

“Thề trên danh nghĩa của ba, vĩnh viễn phải bảo hộ cô cả đời, không được để cô phạm sai lầm và không bao giờ được yêu cô nữa. Ông ấy biết, cho nên đã ép anh thề. Đến cuối cùng, vẫn là lão già ích kỉ.”

Cửa mở ra, bác sĩ nói, mọi chuyện ổn rồi.

Cung Ân Thần và Cung Tử Dương đi vào, Cung Dạ chậm rãi nhìn hai người, một tiếng thở dài, một tiếng đau đớn, “ Hai đứa đều sẽ trái lời.”

Cả hai im lặng.

“ Tiểu Thần, Tiểu Dương, ba xin lỗi.” Dù nét mặt ông vẫn ôn hòa, nhưng ánh sáng của sinh mệnh cứ từng chút rút đi khỏi thân thể, khiến ánh mắt ông càng lúc càng ảm đạm.

Ba ngày sau, vào đêm giao thừa, người đàn ông đó đã trút hơi thở cuối cùng. Cung Ân Thầm và Cung Tử Dương đều không khóc, chỉ im lặng ngồi bên giường bệnh của ông.

Tang lễ nhanh chóng được thông báo. Rất nhiều người đã tới. Từng dòng người đồ đen cứ thế mà tiến vào nơi tổ chức đám tang, tiếng khóc nức nở vẫn vang vang khắp cả sảnh. Trong số những người gia quyến thân nhân ấy chỉ riêng tam tiểu thư không khóc. Cả buổi, đôi mắt cô vẫn hướng lên bức ảnh của ba mình, hai tay chắp lại, khi nào có người tới thì gật đầu còn không thì vẫn duy trì bộ dạng như vậy.

Bỗng nhiên có một người đi vào, ánh mắt mọi người đều chú ý tới anh ta. Thân hình cao lớn của anh ta dừng lại trước linh cữu của người đó. Ánh mắt anh sắc lạnh, anh nhận thẻ hương, thắp hương rồi đi tới chỗ thân nhân. Cung phu nhân và Cung Ngọc Thần đang khóc lóc, chỉ riêng cô là ánh mắt vẫn bình thản nhưng tràn đầy cô độc. Anh đứng trước cô.

Cô nhìn anh, “ Anh nói xem, Chúa Trời có rủ lòng thương tôi không?”

Anh nhìn cô, “ Em nghĩ xem?”

“ Ngài ấy để tôi gặp một con quỷ, sau đó lại ban cho tôi một thiên thần. Nhưng tôi biết món quà của Ngài chẳng bao giờ là tốt đẹp cả.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta.

“ Hi vọng em cố nén đau thương và nhìn thẳng về phía trước.” Anh ta rời đi. Nếu để ý thấy, tay anh ta nắm chặt đến nỗi gân cũng nổi lên từng đường.

Cung Ân Thần mỉm cười nhìn người trên ảnh, “ Ba à, con đã có thể bình tĩnh đối diện với anh ta rồi.”

Người trên ảnh cũng mỉm cười nhưng khoé môi ông không bao giờ kéo xuống. Rồi ngọn lửa nhấn chìm nụ cười ấy, tro bay trên sông, cuốn theo gió, cuộc đời của một người đàn ông đã thành cát bụi quay về với đất mẹ.

Cung Ân Thần ôm hũ tro cốt của ba đi tới Ý. Cô mang ông tới bên người đàn bà mà cả đời ông yêu quý. Chôn hũ tro xuống bên cạnh ngôi mộ đó, cô mỉm cười: “ Hai người, đừng bao giờ xa nhau nữa nhé.”

Cô quỳ gối trước hai ngôi mộ đó, ánh mắt nhanh chóng nhoè lệ.

Phía sau lưng, một người đi tới, anh ta có đôi mắt xanh rất đẹp, bộ vest trên người cũng rất chỉnh chu. “ Tiểu Thần, em sẽ đi đâu?”

Cung Ân Thần nhìn Justin, bình thản, “ Li hôn. Trở về Mỹ, hoàn thành luận văn thạc sĩ, đi khắp mọi nơi trên thế giới.”

“ Được.” Anh mỉm cười, ánh mắt anh nhìn về hai ngôi mộ phía sau. “ Bà ta giờ chắc rất hạnh phúc.”

Cung Ân Thần gật đầu, “ Đi thôi.”

Một tháng sau, toà án phán quyết hôn nhân của cô và Thẩm Hạ Thiên chính thức hết hiệu lực. Ngày ấy, phóng viên tới rất nhiều. Bọn họ đặt cho cô rất nhiều câu hỏi, cô đều im lặng. Li hôn, Thẩm Hạ Thiên không tới, người tới là luật sư uỷ quyền của anh.

“ Cung tiểu thư, về phần tài sản...” Anh chàng luật sư kia đang nói với cô thì đã bị cô chặn miệng.

“ Mười năm mỗi năm một triệu. Tất cả tôi chỉ cần 10 triệu đô. Thế thôi.”

Luật sư ngỡ ngàng, còn cô vẫn rất nghiêm túc.

Ngày hôm sau, tài khoản của cô chuyển tới mười triệu đô.

Cung Ân Thần quay về Mỹ. Tiêu Tiểu Diệp và Quan Nhĩ đều không hỏi gì cô, hai bọn họ đều nói, rất nhớ cô, cuối cùng cô đã về rồi. Cung Ân Thần gật đầu, cô về rồi, giải thoát rồi.

Báo chí gọi cuộc hôn nhân của cô và anh ta là bông hồng, nở rộ rồi chóng luỵ tàn. Từ khi li hôn, Thẩm Hạ Thiên lên báo nhiều hơn, anh kiếm được mấy triệu đô từ thị trường này, ngày hôm nay anh vừa chia tay ai, cô gái may mắn cùng anh đi nghỉ dưỡng đã nổi tiếng như thế nào. Rồi từ ông chồng tốt nhất trở thành kẻ bạc tình nhất. Chẳng ai quan tâm đến cô vợ kia nữa, điều bọn họ quan tâm chỉ là ai sẽ là bạn gái mới của quý ngài Lioen tháng tới.

Luận văn cuối cùng đã hoàn thành, mấy tháng nữa sẽ nhận bằng thạc sĩ. Cung Ân Thần cảm thấy không khoẻ, cô đã nghĩ tới điều gì. Hôm ấy, cô đi tới trường đua ngựa, đặt cược 500000 đô vào con ngựa mà chẳng ai đặt vì nó được xem là quá yếu, bọn họ đều nói cô đang đốt tiền. Cô mỉm cười, cá cược với bọn họ, nếu con ngựa ấy về đích đầu tiên, họ phải trả cô gấp đôi số tiền cô đặt cọc, ngược lại nếu cô thua, cô trả bọn họ gấp 3 lần. Bọn người đó gật đầu.

Tối hôm ấy, Quan Nhĩ đang dọn đồ để chuẩn bị về Trung Quốc thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Cung Ân Thần.

[ Tớ vừa trúng thưởng, 1 triệu đô.]

Quan Nhĩ há hốc gọi cho cô, “ Thật ư?”

“ Thật.” Cung Ân Thần gật đầu.

Tiêu Tiểu Diệp nhận ra điều gì, song không nói.

Một tuần sau, Cung Ân Thần vội chạy ra khỏi khoa sản của bệnh viện. Tiêu Tiểu Diệp đưa cô chiếc khăn, “ Thực ra làm mẹ đơn thân đâu có gì đáng sợ.”

Cung Ân Thần bật khóc ôm lấy cô.

Sau khi nhận bằng, Cung Ân Thần chuyển tới Canada. Hàng xóm với cô chính là Dung Dĩ. Anh ta không còn bộ dạng phong trần như trước nữa, trái lại điển trai hơn, giàu hơn. Anh ta nói với cô anh ta từ bỏ việc buôn ma tuý, bây giờ tập trung kinh doanh khách sạn. Anh ta và Lạc Y cũng li hôn rồi. Cô gật đầu, sau đó Dung Dĩ hỏi cô:

“ Bao giờ sinh?”

“ Sáu tháng nữa.”

“ Cho tôi làm ba nuôi nhé.”

“ Được.”

Tháng tư trời bắt đầu nóng nực, Dung Dĩ đưa cô tới bệnh viện. Ai cũng tưởng anh ta là ba của đứa bé trong bụng, mà anh ta cũng kể lể với bọn họ như vậy. Tuy nhiên giữa buổi anh ta bị gọi đi vì dự án ở Hồng Kông xảy ra chuyện, anh ta cáo lỗi với cô rồi về trước, cô nói anh cứ đi đi, tôi tự về được. Anh ta mặc dù lo lắng nhưng vẫn đành phải rời đi.

Cung Ân Thần ngồi trên băng ghế chờ tới lượt. Cô nhìn chăm chăm cái bụng to tròn của mình, chợt thấy một đôi giày da bóng loáng dừng trước người mình, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười, “ Bạch Niên Vũ, khoẻ không?”

Anh ta vẫn giữ cái nụ cười đầy ranh mãnh của mình, “ Khoẻ. Con ai vậy?”

Cô bật cười, vì mang bầu, lên cân, cho nên chỉ cần cười, hai má cô sẽ tròn như bánh bao, “ Con tôi.”

“ Cô tự thụ tinh à?” Anh ta móc mỉa.

“ Có lẽ vậy. Anh làm gì ở đây?” Cô hỏi.

“ Anh bạn của tôi bị ngộ độc rượu.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô.

“ À.” Cô gật đầu, xoa xoa bụng mình.

“ Không muốn hỏi thăm anh ta sao?” Bạch Niên Vũ đột nhiên hỏi.

Tay của Cung Ân Thần ngừng lại, cô nhìn anh, lắc đầu, “ Chẳng có gì ý nghĩa cả.”

Bạch Niên Vũ im lặng. Y tá vừa đúng lúc gọi đến tên cô, cô đứng lên, định đi tới phòng khám thì một đứa trẻ bỗng nhiên chạy đâu ra va vào cô, cô mất thăng bằng, ngã về phía sau, may mà Bạch Niên Vũ đỡ kịp, tuy nhiên vì hoảng loạn nên cô cảm thấy bụng mình đau. Bác sĩ nhanh chóng mang cô đi.

Khi cô tỉnh lại, y tá nói với cô là chấn động thai nhẹ. Cô thở phào, may quá, chưa mất đi.

“ Có anh chàng điển trai ở bên cạnh cô suốt.” Cô y tá ấy nói với cô.

Cô gật đầu. Ngoài cửa Bạch Niên Vũ đi vào, mang theo một cặp lồng đầy cháo và bình nước cam rất to.

“ May chưa? Nhờ tôi đỡ kịp.” Anh ta thấy cô tỉnh lại, thở phào.

“ Cảm ơn anh.” Cô gật đầu.

Cháo đổ ra bát, cô tự mình ăn, Bạch Niên Vũ ngồi bên cạnh như đang giám sát. Cô ăn sạch, cốc nước cam lại được cô uống hết.

Bạch Niên Vũ vẫn không rời đi.

“ Anh không cần lo lắng cho tôi đâu. Dù gì chúng ta cũng chẳng thân quen.” Cô xua tay nói với anh.

Bạch Niên Vũ nhếch mày, “ Chẳng qua là vì hắn... vì cô từng là vợ hắn nên tôi mới chăm sóc đấy. Nghỉ ngơi tốt đi, tôi đã bảo y tá gọi người nhà của cô rồi.”

Cô gật đầu nói tiếng cảm ơn.

Anh ta rời đi, nước mắt cô buông xuống lã chã.

Tháng tám trời nóng đỉnh điểm. Cung Ân Thần bước lên bàn mổ. Cô tới đây cùng với Tiểu Diệp, Dung Dĩ và Quan Nhĩ. Khoảnh khắc thuốc tê bắt đầu lan khắp người, cô cảm nhận bàn tay mình nóng ấm.

“ Tiểu Thần.”

————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.