Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 34: Chương 34




Tang lễ của bà Kim Xuân được diễn ra trong im lặng. Chỉ có những người thân thuộc, bạn bè thân thương, các cận vệ và trợ lý tham gia đưa tiễn. Mộ bà được xây bên cạnh chồng mình là ông Tuấn Anh, nơi gần đó là cặp song mộ của Tuấn Phong và Thanh Vân.

Cơn mưa nặng hạt khiến cho không khí càng tăng thêm phần nặng nề và sầu bi. Tuấn Kiệt nhìn mọi người hạ quan tài của mẹ mình xuống huyệt, mà lòng không ngừng đau xót. Những ký ức lúc xưa bắt đầu hiện về trong anh.

“Anh chàng ngốc chở em đi làm nào.” Thanh Vân đá vào chân Tuấn Phong.

“Tình cảm ghê ha.” Tuấn Kiệt đi ra mỉa mai.

Tuấn Phong liền đanh lại. “Kệ chúng tôi.” Anh đá nhẹ vào mông em mình.

“Mẹ ơi, anh Phong đánh con.” Tuấn Kiệt nói lớn.

Bà Kim Xuân đi ra trừng mắt. “Đánh chết cái mồm anh đi.”

Ông Tuấn Anh chem vào. “Vợ tôi có phải là mẹ anh đâu.”

Tuấn Phong được nước làm tới nên liền thè lưỡi ra trêu chọc.

Một ký ức khác lại hiện lên.

Tuấn Kiệt nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?”

“Có cái cây này lấy không?” Bà Kim Xuân thản nhiên đáp.

Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Mấy năm nay ba mẹ chả tặng quà sinh nhật gì cho con hết vậy.”

Ông Tuấn Anh chem lời vào. “Anh thấy chúng tôi có tặng quà cho anh trai của anh không?”

Tuấn Kiệt nói móc ba mẹ mình. “Chả biết con có phải là con trai của hai người không nữa.”

“Tất nhiên là không rồi.” Bà Kim Xuân đáp. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần.” Mặt bà lạnh như tiền. “Là hai vợ chồng tôi nhặt anh ở ngoài đường đem về nuôi.”

Tuấn Kiệt chả biết kêu cứu ai, anh đành đổ sang người khác để gỡ gạc. “Nhà hàng gì mà nãy giờ chả thấy đem bánh kem lên. Thật là bực bội.”

Lại một ký ức khác.

Kim đồng hồ đã điểm, ông bà Tuấn Anh và Kim Xuân bắt đầu đi xuống. Từng bao lì xì được phát ra kèm theo những lời chúc cho mỗi người.

Ông Tuấn Anh mỉm cười. “Ba chúc hai con trai của ba, vạn sự như ý, an khang thịnh vượng.” Ông quay sang Thanh Vân. “Ba chúc con gái của ba cũng vạn sự như ý và ngày càng xinh đẹp hơn.”

“Dạ con cảm ơn ba.” Thanh Vân cười tít mắt.

Tuấn Kiệt chem vào. “Sao ba lại chúc chị Vân khác anh em mình nhỉ?”

Bà Kim Xuân nhìn Tuấn Kiệt. “Mẹ chúc con ngày càng ít xỉa xói người ta hơn.” Bà quay sang Tuấn Phong. “Mẹ chúc con vạn sự đều như ý.” Bà ôm Thanh Vân vào lòng. “Mẹ chúc con gái của mẹ ngày càng xinh đẹp và hạnh phúc.”

“Cảm thấy bị phân biệt đối xử.” Tuấn Kiệt lại lên tiếng.

Cứ thế, từng ký ức, từng ký ức hiện lên trong đầu của Tuấn Kiệt. Uyên Phương thấy anh sựng người mà lòng cô lại đau xót. Suốt những ngày qua, cô thấy Tuấn Kiệt như người mất hồn, thật sự là cô chẳng biết làm gì ngoài việc an ủi anh.

Hạ huyệt xong, mọi người lên xe đi về. Từ khi đám ma diễn ra, Uyên Phương hầu như ở nhà Tuấn Kiệt, ngoại trừ những lúc về nhà để ngủ. Thấy Tuấn Kiệt bảo mệt muốn đi ngủ, nên cô đành ngồi dưới phòng khách trò chuyện với Thùy Chi, Thanh Hương, Hoài Thư và mọi người.

Một lúc sau thấy trời cũng đã chập tối nên Uyên Phương thiết nghĩ mình cũng nên cần phải làm một giấc. Thế là cô lật đật đi lên phòng của Tuấn Kiệt để chào anh một tiếng.

Đứng trước cửa phòng gõ cửa nhiều lần nhưng không thấy động tĩnh gì, Uyên Phương bắt đầu bồn chồn, lo lắng và linh tính có việc không hay. Lập tức mở toan cửa đi vào, cô thấy Tuấn Kiệt đang nằm dài trên giường và người vẫn mang bộ đồ tang.

Bước nhanh tới giường, Uyên Phương ngồi xuống lay nhẹ cánh tay của Tuấn Kiệt. Thấy anh không động đậy, cô liền gọi tên. Gọi mấy lần từ nhỏ đến to nhưng anh vẫn không đả động gì, cô liền hoảng hốt lay mạnh người anh hơn.

“Anh.” Uyên Phương nói lớn. “Anh ơi.” Uyên Phương hoảng hốt chạy nhanh ra phòng hét lớn. “Anh Quốc Anh ơi.”

Một lúc sau, Tuấn Kiệt thức dậy và nhận ra mình đang ở bệnh viện. Khi được đưa vào cấp cứu, sau một hồi kiểm tra, chẩn đoán và làm các thủ tục cần thiết, các bác sĩ kết luận anh bị ngất xỉu do suy nhược. Té ra từ lúc mẹ anh mất đến giờ, anh hầu như chẳng ăn gì. Cộng với sự lo âu, buồn bã, rồi thức trắng đêm, nên việc anh bị ngất cũng là điều hiển nhiên. Thế là anh làm mọi người một phen hú vía. Nhất là Uyên Phương, cô cứ nghĩ anh nghĩ quẫn gì đó, làm cô khóc điếng nãy giờ.

Tuấn Kiệt sau khi tỉnh dậy, anh đòi về nhà cho bằng được. Mặc cho mọi người can ngăn, anh vẫn nằng nặc không chịu ở lại. Nghĩ cũng không có gì to tát, Quốc Anh đành nháy mắt với mọi người nên làm theo lời của chủ tịch. Trong lúc chạy xe về nhà, Quốc Anh gọi về dì Như nấu sẵn nồi cháo cho “bệnh nhân”.

Về tới nhà, bước vào phòng ăn, Tuấn Kiệt đành ngồi xuống bàn đợi cháo. Uyên Phương thì đi lại về nhà để lấy áo quần. Cô quyết định sang ở cùng với Tuấn Kiệt luôn, vì sợ anh nghĩ quẫn gì đó.

Dì Như bưng cháo ra, Tuấn Kiệt nhìn mà rơi nước mắt. Anh khóc cũng bởi lẽ giờ đây, chiếc bàn ăn hôm nào cả gia đình cùng ngồi, giờ thì chỉ còn có mỗi mình anh. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này kia chứ, mọi thứ như chỉ như vừa mới hôm qua, vậy mà giờ.

Tuấn Kiệt tiếp tục nhớ lại những ký ức khi xưa.

Lúc đó là thời điểm gia đình tổ chức sinh nhật cho Tuấn Phong. Vì biết tối nay Tuấn Phong sẽ ra ngoài đãi bạn nên ba mẹ anh chỉ chuẩn bị những thứ đơn giản.

Tuấn Kiệt tặng anh mình chai dầu gội đầu. “Tặng anh này.”

“Không bao bì, không thiệp gì cả. Đưa không như vậy luôn sao nhóc.” Tuấn Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn em mình.

“Trước sau gì anh cũng mở quà ra xem thôi. Cần gì phải bao bọc lại cho mệt.” Tuấn Kiệt chống chế cho mình.

Ông Tuấn Anh chem vào. “Bộ con thối lắm sao, mà Kiệt lại tặng cho con chai dầu gội đầu?”

Tuấn Phong nói khía. “Dầu gội đầu của con bị ai đó xài ké nên hết. Giờ nhân tiện vừa tặng quà sinh nhật, vừa có dầu gội đầu mới để qua xài tiếp.”

“Em tặng anh này.” Thanh Vân đưa hộp quà nhỏ lên.

Tuấn Phong mở ra và thấy trong đó có một chiếc ví da màu đen. “Cảm ơn em nha.” Anh quay qua nhìn ba mẹ mình. “Quà sinh nhật của con đâu?”

Ông Tuấn Anh giả vờ nhìn vợ mình. “Ủa, anh tưởng em mua quà tặng con.”

Bà Kim Xuân cũng giả vờ nhìn chồng mình. “Ủa, em lại tưởng anh mua.”

“Thế là chúng ta quên mua rồi sao.” Ông Tuấn Anh quay sang mỉm cười. “Thôi chết, ba mẹ quên mua mất rồi.”

“Ba mẹ đúng là trời sinh một cặp.” Tuấn Kiệt bĩu môi khi thấy ba mẹ mình đóng kịch với nhau như thật.

Bà Kim Xuân gắp miếng thịt. “Chúc mừng sinh nhật con. Xem như miếng thịt này là quà đi.”

Ông Tuấn Anh cũng nhanh trí. “Ba cũng chúc mừng sinh nhật con. Xem như những cọng rau này là quà đi.”

Tuấn Phong ngơ ngác nhìn ba mẹ mình. “Con cảm ơn ba mẹ. Con mừng đến nỗi cười không được luôn này.”

Tuấn Kiệt bật khóc khi nhớ lại ký ức khác. Lúc đó Tuấn Phong và Thanh Vân vừa mới mất.

Ông Tuấn Anh nói. “Con làm như vậy, lỡ như anh chị con quyến luyến không siêu thoát được thì sao?” Ông thấy con trai mình gắp thức ăn bỏ vào hai cái chén.

Bà Kim Xuân đau lòng nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Ông Tuấn Anh thở dài. “Ba biết con thương anh chị mình. Nhưng con làm vậy thì mẹ con càng buồn thêm.”

Giờ thì Tuấn Kiệt mới hiểu những điều ba mình nói. “Dạ con hiểu rồi.”

Bữa sau, Tuấn Kiệt không còn làm như vậy nữa. Nhưng khổ nỗi bà Kim Xuân thì lại không. Thấy không có chén cơm cúng dành cho Tuấn Phong và Thanh Vân, thế là bà tự tay đi lấy.

“Anh con thích ăn gà lắm này.” Bà Kim Xuân khẽ cười. “Thanh Vân thì thích ăn cá này.”

Từ đó thì Tuấn Kiệt hiểu rằng, không chỉ mỗi riêng anh, mà ngay cả mẹ anh cũng muốn làm như vậy.

Tuấn Kiệt ăn vài muỗng cháo và tiếp tục nhớ chuyện xưa. Lần này thì ba anh mới mất.

“Mẹ không lấy cơm cho ba sao?” Tuấn Kiệt đau khổ.

Bà Kim Xuân lắc đầu. “Ba con bảo không muốn làm cho không khí nặng thêm.”

Tuấn Kiệt gắp thức ăn cho mẹ mình. “Mẹ ăn đi.”

“Nếu sau này mẹ mất, mẹ cũng muốn như ba con.” Bà Kim Xuân nói trong buồn bã.

“Mẹ này. Sao mẹ lại nói những chuyện như vậy?” Tuấn Kiệt không muốn mẹ mình nghĩ bậy.

Bà Kim Xuân rơm rớm nước mắt gắp thức ăn cho Tuấn Kiệt. “Thằng ngốc này, mẹ biết rồi.”

Trở lại với thực tại, Tuấn Kiệt phải biết làm gì đây. Cả gia đình anh, ai cũng đều bỏ anh mà đi. Sao gia đình anh phải bị tang thương như thế này. Sao chỉ có mỗi mình anh là được diễm phúc sống tiếp và sống trong sự giàu sang, còn mọi người thì lại không.

Quốc Anh và dì Như đứng từ xa nhìn Tuấn Kiệt vừa ăn, vừa khóc mà chỉ biết lắc đầu.

Lại nói về Uyên Phương, sau khi tắm rửa xong, cô lấy quần áo và các vật dụng cần thiết bỏ vào vali, rồi đi nhanh qua nhà của Tuấn Kiệt. Tới nơi, cô nghe Quốc Anh bảo Tuấn Kiệt đang nằm trên phòng nên liền đi lên.

“Anh ăn gì chưa?” Uyên Phương mở cửa đi vào.

Lúc này Tuấn Kiệt đang nằm trên giường khóc thầm. Anh vội lau nước mắt. “Sao em lại qua đây?”

Uyên Phương đi tới ngồi trên giường. “Tại em lo cho anh nên về nhà lấy quần áo sang đây chăm sóc anh cho tiện.”

“Anh bình thường mà.” Tuấn Kiệt không muốn thấy Uyên Phương cực vì mình. Lúc đám tang anh đã thấy cô vất vả như thế nào.

Uyên Phương đặt tay lên trán của Tuấn Kiệt xem thử có nóng không. “Bình thường gì mà bình thường. Anh có biết lúc nãy làm em lo lắm không.”

Tuấn Kiệt hiểu ý Uyên Phương muốn nói. “Em sợ anh chết hả?”

“Chứ sao nữa.” Uyên Phương nhăn nhó.

Trò chuyện một lúc thì Uyên Phương muốn Tuấn Kiệt đi ngủ sớm cho khỏe. Cô cũng về phòng của mình nằm nghỉ. Căn phòng này vốn dĩ là phòng của Thanh Vân trước kia. Lúc đám ma diễn ra thì Tuấn Kiệt hay bảo Uyên Phương lên đây nằm nghỉ. Thay bộ quần áo ngủ, chiếc áo dây màu trắng và chiếc quần ngắn màu hồng, Uyên Phương leo lên giường nằm. Thao thức mãi không nhắm mắt được, cứ xoay qua, xoay lại, cô bèn nảy ý cầm gối sang phòng Tuấn Kiệt.

“Anh ngủ chưa?” Uyên Phương cầm gối đi vào.

Tuấn Kiệt ngạc nhiên. “Em chưa ngủ hả?”

“Em sợ ma.” Uyên Phương nằm xuống giường. “Em sang ngủ với anh được không?”

Tuấn Kiệt bẽn lẽn và ngại ngùng nhưng cố kìm lại trong lòng. “Được chứ.”

Uyên Phương nghe xong thì liền nằm xuống và kéo hết tấm chăn qua phía mình. Sau đó quay lưng lại với Tuấn Kiệt. “Anh không được làm gì em đâu đó.”

Tuấn Kiệt chỉ biết ờ một tiếng.

Một vài giây sau, Uyên Phương lại mở lời. “Anh ngủ chưa?”

“Chưa.” Tuấn Kiệt đáp nhanh.

Uyên Phương quay lại nhìn Tuấn Kiệt. “Sao anh chưa ngủ?”

“Lạnh.” Tuấn Kiệt đáp.

“Lạnh?” Uyên Phương thấy Tuấn Kiệt nằm co ro. Té ra là do cô chiếm hết tấm chăn nên anh không có cái gì để đắp. Cô liền đỏ mặt kéo chăn qua đắp lại cho Tuấn Kiệt. “Anh hết lạnh chưa?”

“Vẫn lạnh.” Tuấn Kiệt đáp.

Thế là Uyên Phương nhích người tới ôm ai đó. “Ấm chưa?”

“Rồi.” Giờ thì đến lượt Tuấn Kiệt đỏ mặt.

Một giây lát sau, Tuấn Kiệt thở dài. “Em ơi, mình cưới nhau đi.”

Uyên Phương hoảng hốt. “Đâu được.”

“Vì sao?” Tuấn Kiệt cảm thấy thật sự sốc.

Uyên Phương nói. “Anh đang mắc tang mà.”

“Thì có sao đâu.” Tuấn Kiệt thấy lạ.

“Sao lại không.” Uyên Phương phân tích cho Tuấn Kiệt hiểu. “Anh đang để tang cho mẹ. Hết tang mới tính được chuyện cưới xin.”

Tuấn Kiệt giả vờ hỏi. “Thế anh phải thọ tang trong bao lâu?”

“Con trai thì ba năm.” Uyên Phương ầm ờ.

Tuấn Kiệt hét lớn. “Ba năm.” Anh phẫn nộ thay Uyên Phương. “Thế thì mất hết tuổi xuân của em còn gì.”

“Hình như bây giờ người ta chỉ để tang hai mươi bảy tháng thì phải.” Uyên Phương nhẩm tính.

Tuấn Kiệt vẫn không chịu. “Vẫn quá lâu.”

“Lâu cái gì mà lâu.” Uyên Phương đánh nhẹ lên ngực Tuấn Kiệt. “Anh phải biết kiêng cử chứ.”

“Anh sợ em…” Tuấn Kiệt chủ yếu lo cho Uyên Phương.

Không đợi Tuấn Kiệt nói hết câu, Uyên Phương liền cướp lời. “Sợ cái gì mà sợ. Nếu chúng ta yêu nhau thật sự thì ba năm có là đáng gì. Chỉ có những người không thật thì mới không kiên định thôi.” Cô hỏi ngược lại. “Hay là anh không định cưới em?”

“Cưới chứ sao không.” Tuấn Kiệt nhảy đựng lên trong người.

“Vậy thì anh còn lo gì nữa. Em tin anh, anh tin em. Cứ thế sau khi mãn tang, chúng ta sẽ làm đám cưới.” Uyên Phương mỉm cười.

“Em chấp nhận vì anh mà chịu thiệt sao?” Tuấn Kiệt hôn nhẹ lên đầu Uyên Phương. “Yêu vợ quá.” Anh tò mò. “Mà sao vợ lại biết những chuyện này?”

Uyên Phương khai thật. “Em nghe cô Bích Hân nói. Lúc xưa cô cũng viện cớ để tang bà nội em để khất việc cưới xin của chú Phúc Tân. Em nghe cô nói xong nên lên mạng tìm hiểu.” Rồi Uyên Phương chợt nhận ra. “Ủa mà khoan, lẽ ra những chuyện tang lễ này, anh phải là người rõ nhất chứ?”

“Thì anh biết mà.” Tuấn Kiệt khẽ cười.

“Thế sao anh còn nói nhăng, nói cuội như người không biết vậy.” Uyên Phương bếu bụng Tuấn Kiệt. “Nãy giờ anh lừa em đúng không?”

Tuấn Kiệt thanh minh cho mình. “Không phải. Anh biết những chuyện này. Biết rất rõ là đằng khác. Nhưng anh sợ em chịu thiệt, anh không muốn em phải chờ. Do vậy anh mới mặc kệ chuyện kiêng cử để lo cho em.”

“Chính vì như vậy mới không nên đó.” Uyên Phương lạnh lùng nói. “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.” Cô lại bếu bụng Tuấn Kiệt. “Anh làm như vậy, lỡ như sau này gia đình chúng ta bị hệ thì sao?”

“Anh sai rồi, vợ đừng mắng anh nữa.” Tuấn Kiệt vút ve lưng Uyên Phương. “Vợ anh lớn thật rồi.”

“Thế trước giờ anh xem em là con nít hả?” Uyên Phương nổi đóa lên. Cô liên tục đánh yêu anh, miệng không ngừng la lối.

Tối đó, một niềm vui nho nhỏ khởi lên trong sự tang thương của gia đình. Một sự cứu vớt tâm hồn đau thương của Tuấn Kiệt, và hơn hết là sự khởi nguồn của những hạnh phúc và an nhiên sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.