Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 222: Chương 222: Tìm được sự trợ giúp




Edit: loi_nha_tinh

Nhìn Diêu thị cười như vậy, Tô Khả Phương đột nhiên nghĩ đến chuyện phát sinh lúc giữa trưa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xấu hổ.

“Nương, ta vừa rồi đã quên mua đồ ăn cho buổi tối, ta đi chợ bán thức ăn một chút.” Nói xong, nàng để Mã Liên ở lại rồi bỏ chạy.

Diêu thị hiểu rõ cười khẽ, không có lên tiếng ngăn trở.

Tô Khả Phương nói là đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn, kỳ thật là đi vào trong không gian cắt một đống rau hẹ, rồi vớt một chậu tôm, muốn làm sủi cảo tôm rau hẹ.

Làm vằn thắn không cần xào đồ ăn gì khác, chỉ nấu một nồi canh vịt bách hợp.

Tô Khả Phương vừa gói sủi cảo xong cho vào nồi hấp thì Hạng Tử Nhuận đã trở lại.

“Chàng về rồi à??”

Vừa thấy hắn, nàng vội vàng đi qua, há miệng thở dốc nhưng cuối cùng lại nuốt lời muốn hỏi trở vào, cười nói: “Chàng đi rửa mặt trước đi, sủi cảo ở trong nồi hấp rồi, có ăn nhanh thôi.”

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này làm gì thực sự có biện pháp giải quyết chứ?

Tô Khả Phương không muốn hắn cảm thấy có áp lực.

Thấy ánh mắt ảm đạm của nàng, Hạng Tử Nhuận biết nàng đang suy nghĩ gì, mở miệng hỏi: “Ta nghĩ ra một biện pháp, nàng muốn nghe không?”

Nghe vậy, mắt hạnh của Tô Khả Phương sáng ngời, không ngừng gật đầu: “Muốn, đương nhiên là muốn! Chàng nói mau lên!”

Hắn nói cho hắn thời gian nửa ngày, nừa ngày còn chưa qua mà hắn đã thật sự tìm ra biện pháp!

Tô Khả Phương vừa mừng vừa sợ.

“Gọi Mã Liên đến trông lửa đi, chúng ta về thư phòng nói.” Hắn buồn cười nhìn nàng.

Vào thư phòng, Hạng Tử Nhuận đem biện pháp mình nghĩ ra nói cho nàng, cả người Tô Khả Phương phảng phất như sống lại một lần nữa: “Sao chàng lại nghĩ ra được cách này?”

Theo ý của Ấn Hạng Tử Nhuận là trong kỳ báo mới ghi rõ trên mặt là kỳ báo thứ tư in sai, bây giờ chỉ cần lấy kỳ báo cũ tới đây để đổi kỳ báo mới, không cần mua cũng có thể đổi lại kỳ báo mới và kỳ báo thứ tư đã được sửa chữa. Nếu không muốn đổi báo thì có thể đem kỳ báo thứ tử lại đây, chúng ta trả lại mười lăm văn tiền.

Các sạp báo ở huyện thành và trấn dưới tuy rằng đều là người của Tô Khả Phương, nhưng lại mang danh của quan phủ, không ai dám làm bậy, mà mọi người cũng không lo bị lừa.

“Đúng rồi, vị lão bá từ Ô Lan trấn tới đâu rồi? Bảo Húc Đông cho ông chút ngân lượng, phái người đưa ông ấy về đi.” Tô Khả Phương nghĩ nghĩ, lại nói.

Có biện pháp giải quyết cũng coi như có cách ăn nói với vị lão bá ấy.

Lần này may mắn là vị này lão bá nhắc nhở, bằng không nàng cũng không biết khi nào mới có thể phát hiện ra vấn đề này. Không phát hiện ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như bị người có tâm bắt được nhược điểm, nàng thật sự không tự bào chữa được, đến lúc đó xưởng báo chí còn có thể làm tiếp hay không là một vấn đề lớn.

“Đã cho người đưa ông ấy về, qua hai ngày sau khi thẩm tra xong thân phận của ông ấy, ta muốn cho ông ấy đến báo chí xưởng giúp nàng.” Hạng Tử Nhuận bình tĩnh nhìn nàng, nói ra tính toán của mình.

“Giúp ta?” Tô Khả Phương mờ mịt nhìn hắn.

Hắn ngồi vào ghế dựa bên cạnh, kéo nàng ngồi lên đùi mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Vị lão bá kia gọi là Cao Xuân Dương, năm nay 59 tuổi, khi còn nhỏ bởi vì nhà nghèo, huynh đệ lại nhiều nên ông ấy bị cha mẹ bán qua Ô Lan trấn, nhà đó chỉ có một dưỡng phụ, trong nhà cũng nghèo. Khi ông còn trẻ cũng có cưới tức phụ, chẳng qua chưa được mấy tháng đã bị bệnh chết. Sau này ông cũng không tái giá, bây giờ chỉ có một mình. Ông ấy hay xem thời tiết, hơn nữa mười lần thì đúng tám chin lần, lần này trước khi bão đến ông ấy có nhắc nhở các hương thân là có khả năng sẽ có thiên tai, chỉ là ông không dám xác định là bão thôi……”

Hạng Tử Nhuận đem tình huống điều tra lão hán Cao Xuân Dương nói cho nàng, Tô Khả Phương nghe xong giật mình: “Thật không? Chẳng lẽ hắn xem thời tiết còn chuẩn hơn so với kia mấy người chuyên viên dự báo thời tiết?”

Theo nàng biết, lần này trước khi bão lớn đến nàng tìm đến mấy chuyên viên dự báo thời tiết kia thì có hai người cũng chỉ đoán được là sẽ có gió to, nhưng lão bá lại nói chính xác là có thiên tai, đây đã là sự chênh lệch lớn rồi.

Nếu lão bá này đúng theo lời Tử Nhuận, ông ấy còn lợi hại hơn cả mấy chuyên viên dự báo thời tiết Tử Nhuận tìm tới cho nàng.

Hơn nữa điều Tô Khả Phương thưởng thức nhất chính là Cao Xuân Dương vì ích lợi của các hương thân, một mình đi bộ thật xa đến Hoài Đường huyện tới chỉ để nhắc nhở bọn họ là báo ra sai, mà không phải tới làm lớn chuyện.

“Lão bá nói còn muốn suy nghĩ, chờ người ta phái đi hỏi thăm trở về mới có thể xác định” Hạng Tử Nhuận dừng một chút, nhìn nàng hỏi: “Nếu tất cả những gì hắn nói đều là thật, vậy giữ hắn lại xưởng báo chí được không?”

“Ta cầu còn không được đây!” Nàng cười giận nói: “Thêm một người giúp đỡ thì ta lại nhẹ nhàng thêm một chút a.”

“Nàng nói có phải chúng ta suy nghĩ tương thông không?” Hắn ý vị thâm trường cười.

“Chàng nghĩ gì?” Hắn nói không đầu không đuôi nói làm nàng có chút không nghĩ ra.

Tay hắn nắm thật chặt, cúi đầu hôn nàng, một lúc lâu sau mới buông ra, thấp giọng nói: “Muốn nàng dành cho ta nhiều thời gian một chút.”

Nàng dựa vào ngực hắn, khẽ thở dài: “Hy vọng Cao lão bá này thực sự lợi hại như chàng nói đi.”

Muốn nàng mặc kệ xưởng báo chí, nàng chỉ sợ làm không được.

Tin tức xác thực còn chưa đén, Hạng Tử Nhuận cũng không nói quá nhiều với nàng, bàn tay to nhéo nhéo eo nàng, bất mãn nói: “Trong khoảng thời gian ta rời đi nàng gầy đi nhiều như vậy, phải nhanh bồi bổ lại.”

Đầu tiên là việc của xưởng báo chí, sau đó mẫu thân hắn sinh bệnh, sau nữa thì chân mẫu thân hắn bị trặc, nếu sớm biết rằng hắn vừa đi thì trong nhà liền liên tiếp xảy ra chuyện thì hắn cũng không vội đi Dương Phong Thành.

Nghe ra đau lòng trong giọng nói của hắn, khóe môi nàng cong lên: “Ta như bây giờ là vừa người rồi, béo quá khó chịu lắm.”

“Nói bậy, có chút thịt mới tốt.” Có thịt bế lên mới có cảm giác tốt a.

Hai vợ chồng cứ lẳng lặng dựa sát vào nhau như vậy, mãi đến khi Mã Liên tới kêu hai người ăn cơm chiều mới ra khỏi thư phòng.

Hai vợ chồng nâng Diêu thị đến phòng ăn ngồi xuống ghế dựa, bà nhìn thấy sủi cảo trên bàn cơm, rồi nhìn sắc mặt bình thường của nhi tử thì kinh ngạc nhìn con dâu, có chút không chắc chắn hỏi: “Phương Nhi, con gói sủi cảo nhân rau hẹ hả?” (LNT – sắp lộ ra ca ca cực ghét rau hẹ rồi (*≧ω≦*))

Bởi vì nhi tử cực kỳ ghét rau hẹ, con nên Diêu thị cũng rất mẫn cảm với hương vị của rau hẹ. Nhưng cũng không phải là nàng không thích ăn, mà chỉ sợ trên bàn xuất hiện rau hẹ làm nhi tử không muốn ăn.

“Nương, là sủi cảo nhân tôm rau hẹ, Tử Nhuận thích, lúc chàng ở đây ta hay làm cho hắn ăn lắm.” Tô Khả Phương cười cười gắp mấy cái sủi cảo cho bà bà và nam nhân nhà mình.

“Hoằng Nhi thích ăn rau hẹ khi nào?” Diêu thị kinh hãi hỏi: “Trước kia Hoằng nhi từ xa mà ngửi thấy mùi rau hẹ đã nôn mửa rồi.”

Tô Khả Phương ngừng tay, đột nhiên ngẩng đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hạng Tử Nhuận: “Nương nói thật hả?”

Tô Khả Phương đương nhiên sẽ không hoài nghi lời của bà bà, trên đời này nhi tử không biết mẫu thân mình thích gì thì nhiều, nhưng lại không có mấy người mẫu thân không biết nhi tử mình thích gì.

Chỉ là tại sao hắn không nói cho nàng biết hắn không thích ăn rau hẹ, làm hại nàng còn tưởng rằng hắn thích ăn, còn làm nhiều món rau hẹ khác nhau cho hắn ăn nữa.

Tưởng tượng đến hắn mỗi lần ăn rau hẹ đều ăn ngấu nghiến, thì ra không phải bởi vì hắn thích mà là hắn chán ghét, lòng Tô Khả Phương không khỏi bắt đầu buồn phiền… (LNT - Giờ tỉ ấy mới nhận ra hihi 。.:☆*:・”(*⌒―⌒*))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.