Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 221: Chương 221: Nghĩ biện pháp sửa chữa




“Lão bá, báo dự báo thời tiết của chúng ta đã bán ra nhiều kỳ như vậy, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, hơn nữa cũng không có khả năng làm lỗi, làm sao ngày có thể nói dự báo thời tiết của chúng ta là sai đây?” Húc Đông nghe lão hán nói xong có chút không cao hứng.

“Tiểu tử, báo này của ngươi không làm lỗi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chạy từ thật xa tới là vì muốn đòi ngươi mười lăm văn tiền này sao? Lão hán cũng có chút không cao hứng: “Bây giờ vừa mới hết bão, hoa màu trong đất của các hương thân đều bị hư, cho nên dự báo thời tiết lần này sai thì cũng sai rồi, ta chỉ là lại đây nhắc nhở các ngươi một chút, hy vọng về sau các ngươi có thể cẩn thận một chút, không nên dự báo thời tiết sai cho các hương thân, không ngờ người của xưởng báo chí các ngươi lại có thái độ này, về sau làm sao cách hương thân còn có thể tin tưởng các ngươi nữa?”

Lão hán thật sự rất tức giận, báo dự báo thời tiết này vừa phát hành, hắn vốn dĩ còn rất cao hứng thay cho các hương thân, dù sao báo chí này cũng rất có ích cho việc canh tác của các hương thân, nhưng xưởng báo chí dự báo sai mà còn chết không chịu thừa nhận, đây mới làm cho hắn thật thất vọng

“Lão bá……”

Lời nói của lão hán hơi nặng, sắc mặt Húc Đông có chút không vui đang muốn lý luận cùng lão hán, nhưng lại nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ mật đạo truyền tới, Húc Đông vội vàng nuốt lời chuẩn bị nói xuống.

Lão hán nghe được tiếng này thì đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tưởng tiếng này truyền tới từ cửa hàng kế bên nên cũng không nghĩ nhiều.

Hiểu được tiểu thư nhà mình cố ý ngăn hắn lại, vẻ mặt Húc Đông nghiêm lại, ý thức được mình vừa rồi có chút xúc động, dừng một chút, thái độ đối với lão hán hòa hoãn hơn: “Lão bá, nếu không ngài tới một gian nhà khác ở trước mặt nghỉ một chút, ngài đưa báo cho ta để ta kiểm tra đối chiếu lại một chút, chờ ta kiểm tra đối chiếu xong lại qua tìm ngài, có được không?”

Sự thay đổi của Húc Đông làm sắc mặt của lão hán tốt lên, nói lời thấm thía: “Đây là chuyện lớn có liên quan đến bá tánh toàn huyện, ngươi chịu kiểm tra đối chiếu thì quá tốt rồi.”

Húc Đông sai người dẫn lão hán ra gian nhà ở, Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận liền đi ra.

Kỳ thật mật đạo này có hai cửa thông qua, một cái ở cửa sau của xưởng báo chí, một cái ở gian phòng trong ngay tại đây, cửa thông ở cửa sau của xưởng báo chí là để làm đường chạy trốn, còn ngày thường thì Tô Khả Phương đều đi ra từ phòng này.

“Tiểu thư, ngài xem này……”

Thấy thần sắc của nàng, Húc Đông đoán được tiểu thư nhà mình đã nghe được lời vừa rồi bọn họ nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Phương hơi trầm xuống, nhíu mày hỏi: “Tờ báo của lão bá kia mang đến đâu?”

“Đây ạ.”

Húc Đông vừa nói vừa lấy tờ báo lão hán mang đến từ trên bàn gỗ phía sau đưa cho Tô Khả Phương.

Thấy tiểu thư nhà mình thận trọng như vậy, trong lòng Húc Đông có chút thấp thỏm.

Tờ báo này sẽ không sai chứ?

“Kỳ thứ tư?” Tô Khả Phương thấy số kỳ ở mặt trên tờ báo, nhíu mày lại: “ Ông đi lấy báo cáo dự báo thời tiết của năm vị dự báo khí tượng cùng với trang đầu của kỳ thứ tư tới đây cho ta.”

“Được.” Húc Đông nói xong liền đi qua gian nhà ở kế bên

Nhà ở kế bên chứa đầy các kệ sách được đặc biệt chế tạo, phía trên để báo cáo của năm vị chuyên viên dự báo thời tiết và bản thảo kiểm tra đối chiếu của Tô Khả Phương, còn có cả trang báo đầu tiên của mỗi kỳ và số lượng in ấn từng kỳ. Trên mỗi một ô vuông đều có đánh dấu số kỳ báo, nên Húc Đông có thể nhanh chóng lấy ra báo cáo của kỳ thứ tư, bản thảo kiểm tra đối chiếu của Tô Khả Phương và trang đầu kỳ báo.

Sau khi Tô Khả Phương xem xong báo cáo và bản thảo kiểm tra đối chiếu của mình cùng với bản chép tay, sắc mặt trầm xuống.

“Thật là đã làm sai sao?” Hạng Tử Nhuận nhíu mày kiếm, thấy biểu tình này của nàng là biết chuyện xấu rồi.

“Chữ viết và bản đồ thời tiết không khớp nhau!” Nàng nhíu chặt mày liễu.

Đây thực là sai lầm nghiêm trọng, khó trách lão hán kia tức giận như vây, ở nông thôn bá tánh chỉ xem hiểu bản đồ, cũng không biết chữ, cho nên bản đồ làm sai thì sẽ chỉ dẫn các hương thân sai, làm mọi người bị tổn thất.

“Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta đang kiểm tra đối chiếu trang đầu của kỳ thứ tư thì nghe nương xảy ra chuyện ở chợ bán thức ăn bên kia, cho nên ta mới kiểm tra đối chiếu được một nửa thì rời đi, có thể bọn họ cho rằng ta đã kiểm tra đối chiếu trang đầu xong rồi nên đem xuống in.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương ngưng trọng, trong ngày đó, đầu tiên là bà bà xảy ra chuyện, sau đó nàng lại đi đến đại lao của huyện nha, nên đã quên mất chuyện này.

Báo này của nàng mới ra mấy kỳ đã xuất hiện sai lầm, sau này làm sao có thể làm cho mọi người tin phục nữa?

“Đều do ta sơ suất quá!” Tô Khả Phương ảo não nói.

“Việc đã xảy ra, tự trách cũng vô dụng, chúng ta vẫn nên nhanh nghĩ cách sửa chữa đi.” Hạng Tử Nhuận trầm ngâm nói.

Húc Đông đứng một bên nghe được tờ báo này thật sự sai cũng khẩn trương lên, nhưng hắn cũng chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, không dám lên tiếng quấy rầy hai người nghĩ cách, Húc Đông cũng thực tự trách khi nghĩ đến thái độ vừa rồi đối với lão hán.

Sau khi nghe Hạng Tử Nhuận nói xong, Tô Khả Phương có chút nhụt chí lắc đầu: “Nếu là trước khi phát hành ta nhớ tới việc này thì có lẽ còn có biện pháp sửa chữa, bây giờ báo đã bán lâu như vậy rồi thì làm sao sửa chữa chứ?”

Nếu trước khi phát hành mà phát hiện việc này thì còn có thể bảo công nhân in ấn sửa lại hoặc in lại một lần, nhưng bây giờ nàng cugnx không biết giải thích chuyện này cho khách mua báo như thế nào nữa.

“Đừng lo lắng, việc này giao cho ta.” Hạng Tử Nhuận suy tư một lát, khẽ vuốt nàng tóc trấn an nói.

“Có thể nghĩ ra biện pháp sao?” Nàng lo lắng sốt ruột nhìn hắn.

Báo chí làm sai chuyện lớn như vậy còn phải nói một tiếng với Nghiêm Trung Đình nữa, Tô Khả Phương âm thầm thở dài.

“Nhất định sẽ có biện pháp, cho ta thời gian nửa ngày.” Hắn lại nói: “Bên này giao cho ta, để A Cam đưa nàng về trước đi.”

Xưởng báo chí này dù sao cũng là của nàng, Tô Khả Phương muốn ở lại giúp nghĩ cách, nhưng nghĩ đến bà bà ở nhà đang bị thương, hơn nữa nếu hắn đã nói có biện pháp, theo bản năng nàng cũng tin tưởng hắn. Chần chờ một chút, nàng gật đầu, đi qua mật đạo về tiệm ruốc cá.

Tô Khả Phương vừa đi khỏi, Hạng Tử Nhuận liền đi gặp vị lão hán vừa rồi.

Tô Khả Phương trở lại nam thông viện, Diêu thị đã ngủ trưa xong.

Thấy dáng vẻ Tô Khả Phương thất thần, Diêu thị lo lắng hỏi: “Phương Nhi, Nghiêm Đại nhân thẩm tra vụ án không thuận lợi à?”

“Không phải, là việc làm ăn xảy ra chút vấn đò, nhưng Tử Nhuận nói chàng có thể giải quyêt, nương đừng lo.” Tô Khả Phương vội thu lại cảm xúc, cười nói.

“Đúng rồi, nương, người sai khiến bọn du côn vây đánh người đã tìm được rồi, là Trình thợ mộc, lão bản của “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng” (Nguyên bản là tiệm đồ chơi Ngây thơ, nhưng tiệm Ngây thơ là của tỷ tỷ, không phải của Trình thợ mộc nên mình sửa lại), vốn dĩ người mà mấy tên du côn đó muốn vây đánh là con, người lại bị thay con, toàn là con hại người thôi.” Tô Khả Phương áy náy nói.

“Nói cái gì ngốc nghếch vậy?” Diêu thị oán trách: “Chúng ta là người một nhà, dù là ai gặp chuyện như vậy cũng không tốt cả, Nghiêm đại nhân phải thật nghiêm trị người này mới được!”

“Nương, con và Tử Nhuận đã phá nát tiệm đồ chơi và tiệm mộc của bọn họ, cũng coi như đã báo thù cho người, về sau hắn cũng sẽ không sống yên đâu, người cứ chờ xem, hắn sẽ còn thảm hại hơn so với ngồi tù nữa!” Tô Khả Phương cười cười.

Diêu thị nhìn nàng, cũng cười nói: “Chỉ cần Trình thợ mộc kia về sau không thể hại người nữa là được.”

Diêu thị không phải là người thích dò hỏi tới cùng, con dâu không nói tỉ mỉ, nàng cũng không hỏi.

Nếu là trước kia, Diêu thị nhất định sẽ không tán thành hành vi dã man trực tiếp phá cửa hàng nhà người ta, nhưng bây giờ nàng cảm thấy chỉ cần hai hai tử này cao hứng, biết điểm dừng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.