Hãn Thích

Chương 86: Q.1 - Chương 86: Tình hình biến động ở Từ Châu. (thượng)




Không phải Lưu Sấm tự coi nhẹ mình, cũng không phải hắn nhát gan sợ phiền phức. E rằng hiện nay Trương Liêu vẫn chưa đạt tới trình độ của y sau khi đại chiến bến sông Tiêu Diêu, hơn nữa còn là một trong Bát kiện tướng, cũng không phải là hạng người bình thường.

Nhìn binh doanh, có ít nhất 20003000 binh mã đóng quân. Đây cũng không phải là tuần binh của huyện Cù, cũng không phải là đám đồng khách ở Mi gia. Bộ khúc của Lã Bố, hầu như đều là tinh binh bách chiến. Mà Lưu Sấm bên này, tính cả Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử, cũng chỉ có ba mươi tám người, sao có thể phá vòng vây thành công?

Chỉ có điều, Lưu Sấm không rõ tại sao Trương Liêu phải đóng quân tại khúc sông này.Nhưng đây cũng không phải là vấn đề hắn cần suy tính, bởi vì hiện tại hắn phải làm chính là mau chóng chạy trở về cùng tụ họp với đám người Lưu Dũng, rồi sau đó thảo luận phương pháp ứng đối. Bùi Thiệu không phản đối, hai người từ trên sườn núi trượt xuống dưới, rất nhanh tìm được Trương Thừa, đi về hướng đầm lầy Khai Dương.

Cùng lúc đó, trong binh doanh, Trương Liêu hết sức nhàm chán phát ra một tiếng thở dài.

Y bưng lên bát uống rượu hai tai, uống một ngụm rượu, vẻ mặt vẻ cô đơn nói: - Chủ công giành lấy Từ Châu, lại để ta đóng giữ ở đây, theo dõi cái quận Đông Hải vứt bỏ kia... Ngay cả tên Hiếu Cung “hũ nút” kia cũng có thể đi tới Hạ Bì, vì sao ta không thể? Xui xẻo, thật là xui xẻo!++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

- Người của Lã Bố tụ tập ở khúc sông?

Vẻ mặt của Hoàng Thiệu mờ mịt, có chút không rõ ràng nguyên do trong chuyện này.

Lưu Dũng nói:

- Nói như thế, con đường tây tiến của chúng ta đã bị phong tỏa rồi sao?

Quản Hợi gật đầu,

- Nếu lúc này Lã Bố đóng trú binh mã tại đây, dựa vào lực lượng này của chúng ta, muốn vượt qua, e rằng rất không có khả năng.- Vậy làm sao bây giờ?

Lưu Sấm không kìm nổi hỏi.

Hoàng Thiệu trầm ngâm hồi lâu, hạ giọng nói:

- Hướng bắc, có thể nhập vào Lang Gia. Tuy nhiên Lang Gia vẫn như trước thuộc vùng cai quản của Từ Châu, hơn nữa tiếp giáp Đông Hải. Mi gia tuy chỉ là cường hào một quận, nhưng thâm nhập vào Từ Châu lâu năm, không thể khinh thường được. Ta phỏng chừng bọn họ lúc này đã phong tỏa con đường tiến về phía Bắc. Hơn nữa cho dù tiến vào Lang Gia, ai có thể cam đoan Mi Chúc sẽ không mời quận Lang Gia hiệp trợ? Tiến về phía Tây không được, xuống phía Bắc không được... Hướng Đông chúng ta là biển rộng, còn dư lại liền chỉ có...

- Xuống phía Nam!Lưu Sấm thốt ra, tuy nhiên chợt lộ vẻ sầu khổ.

- Nếu là xuống phía Nam, vậy là đi ngược lại phía Dĩnh Xuyên rồi.

- Nhưng cuối cùng vẫn dễ bị vây ở quận Đông Hải.

Nghe giọng điệu này của Hoàng Thiệu, tinh thần của Lưu Sấm lập tức tỉnh táo.

- Hoàng tiên sinh hay là tính kế tương an xuất hiện? - Kỳ thật xuống phía Nam, cũng không chắc an toàn... Họ Trần ở Quảng Lăng thân thiết với Lưu Bị. Nếu Mi Chúc báo cho Lưu Bị biết, Trần Đăng sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Đến lúc đó chỉ sợ là toàn bộ khu vực cai trị Từ Châu đều đã chúng ta là địch, khi đó mới thật sự là nửa bước cũng khó mà đi.- Ý của ngươi là...

Hoàng Thiệu sắc mặt âm tình bất định, một lúc lâu sau mở miệng nói:

- Đường ra duy nhất, là vòng qua vượt sông?

- À?

Hoàng Thiệu nói một câu kia làm Lưu Sấm không khỏi giật mình, đến ngay cả mấy người Lưu Dũng cũng đều cảm thấy có chút không ổn.

- Ý của ngươi là... Đi Giang Đông?

Hoàng Thiệu gật gật đầu, - Mà nay Giang Đông cũng vô cùng hỗn loạn.Năm trước Lưu Diêu bị Viên Thuật đuổi từ Thọ Xuân chạy tới Khúc A, song phương đã xé rách da mặt. Mà Lưu Diêu kia lại là đồ ngu xuẩn, mới đứng vững đầu trận tuyến, liền đem Thái Thú Đan Dương Ngô Cảnh và Đô Úy Đan Dương Tôn Bí tiến đến Xá Dương, rồi sau đó thâu tóm Hoành Giang, Viên Thuật và Ngô Cảnh là địch... Ngô Cảnh kia, cũng là đại biểu sĩ tộc Giang Đông, vô duyên vô cớ bị Lưu Diêu đuổi đi, sao lại có thể từ bỏ ý đồ? Cho nên gây xích mích với sĩ tộc Giang Đông Lưu Diêu, là địch với Vương Lãng.

- Công tử có biết mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên Tôn Văn Đài không

Lưu Sấm ngẩn ra,

- Ngươi nói là...

Hoàng Thiệu cười nói:- Tôn Kiên kia là anh rể Ngô Cảnh, tuy rằng đã qua đời nhiều năm, nhưng danh tiếng vẫn còn. Tôn Kiên Tây Hạ có một đứa con tên là Tôn Sách, năm nay vừa mới hai mươi hai tuổi. sau khi Tôn Kiên chết, hắn hiệu lực dưới trướng Viên Thuật, nghe nói Ngô Cảnh chịu nhục, vì thế mượn binh mã từ Viên Thuật, vào tháng chạp năm ngoái, lấy danh nghĩ Chiết Xung Giáo Úy vượt sông trợ chiến, hiệp trợ Ngô Cảnh chống lại Lưu Diêu. Tôn Sách này không giống bình thường, chính là có phong cách của cha, võ dũng phi thường. Hắn vượt sông, liền chiêu mộ được Chu Trị là bộ hạ của của gia phụ ngày trước, sau lại tìm đến bạn tốt lúc còn nhỏ của hắn là Chu Du, phá được Hoành Giang, đánh tan Tiết Lễ, Tạc Dung, đồng thời đem Lưu Diêu từ Khúc A tiến đến Dự Chương, mà nay đang suất bộ binh tiến vào Hội Kê, muốn chinh phạt Vương Lãng, càng được sĩ tộc Giang Đông ủng hộ, người đời ca tụng là “Giang Đông Tiểu Bá Vương” ... Sở dĩ nói những điều này, cũng là muốn nói rõ tình hình của GiangĐông rung chuyển cực kỳ hỗn loạn. Công tử sau khi vượt sông, có thể mượn đường Giang Đông, qua Thọ Xuân qua sông Hoài Thủy tiến vào Nhữ Nam, rồi sau đó có thể thẳng đến Dĩnh Xuyên.

Hoàng Thiệu nói xong, chăm chú nhìn Lưu Sấm, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Đường đúng là lượn quanh xa quá, tuy nhiên nếu dựa theo cách nói của Hoàng Thiệu, đích thực là tương đối an toàn một chút. Lưu Bị cho dù càng lợi hại, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến vận mệnh Giang Đông. Huống chi, y đang cùng Viên Thuật giao phong, Viên Thuật hiển nhiên cũng không khả năng làm khó xử những người này...

Tuy nhiên, Lưu Sấm cảm thấy, hắn dường như quên một sự kiện rất quan trọng. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì? Hắn lại nghĩ không ra, vì thế nhíu mi trầm ngâmkhông nói.

- Nếu nói như vậy, chúng ta nói không chừng còn có thể thừa nước đục thả câu tại Giang Đông này.

Quản Hợi nghe được, không nhịn được cười ha ha.

Nào ngờ được Hoàng Thiệu biến sắc.

- Cừ soái, ngươi ngàn vạn lần không nên có ý nghĩ này... Nếu chúng ta có thể đến Giang Đông, tốt nhất là an phận thủ thường, không cần thiết gây chuyện thị phi. Giang Đông xưa nay đều bài xích người ngoài, hơn sĩ tộc cường hào vui buồn tương quan, hai bên có muôn vàn mối quan hệ lẫn nhau. Lưu Diêu kia tại sao lại bị Tôn Sách đánh cho chật vật như vậy? Phải nói hắn cũng là hoàng thân quốc thích, tuy nhiên lại không chiếm được sự ủng hộ của sĩ tộc Giang Đông... Nguyên nhân rất đơngiản, người kia không phải người Giang Đông.

Quản Hợi vốn chỉ là nói một câu đùa giỡn, nhưng sau khi nghe xong Hoàng Thiệu nói những lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Lão Hoàng, ta chỉ là thuận miệng nói thôi.

- Ta biết rằng ngươi là thuận miệng nói, nhưng ta lại lo lắng ngươi sẽ lỗ mãng.

Quản Hợi cười ha ha, nhưng không mở miệng nữa.

Lưu Dũng nói:

- Nói là như vậy, tức là phải đi Giang Đông, cần đi qua Quảng Lăng... Chúng ta nên vượt sông như thế nào?Hoàng Thiệu cười nói:

- Cái này cũng không khó. Công tử từng có giao thiệp với Tiết Châu - Úc Châu Sơn, Tiết Châu kia cũng có thiện cảm với công tử. Trên tay hắn có thuyền biển, có thể đưa chúng ta xuống thuyền đến Diêm Độc. Rồi sau đó từ Diêm Độc đi qua Hải Lăng, Từ Giang Thủy vượt qua sông, thẳng đến Đan Dương. Chỉ cần chúng ta có thể vượt qua Đại Giang, liền có thể không cần lo cho sự an toàn của mình nữa.

- Tại sao phải đi qua Nhữ Nam?

Lúc Lưu Sấm nghe Hoàng Thiệu nhắc tới Tiết Châu, trong đầu lóe lên một ý tưởng, đột nhiên mở miệng hỏi.

- À?- Ta muốn nói, chúng ta vì sao phải đi từ Nhữ Nam... Hoàng tiên sinh, ta nhớ ngươi đã từng nói, ngươi ở Nhữ Nam có chút căn cơ. Lần trước sau khi Cung Đô Lưu Tích bị Tào Tháo đánh tan, liền núp ở Nhữ Nam. Hay là...

Hoàng Thiệu mặt đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ.

- Công tử quay về Dĩnh Xuyên, cuối cùng cũng cần có chút giúp đỡ. Cung Đô Lưu Tích bên kia ta thật ra chưa nghĩ đến, chẳng qua ta ở Nhữ Nam, đích thật là có ít thủ hạ... Lúc trước đi theo Đại Hiền Lương Sư khởi sự, cũng là có chút bất đắc dĩ. Mà nay bọn họ trốn Đông tránh Tây, cũng không hề sống yên ổn. Ta đã nghĩ tìm một lối ra cho bọn họ.

Nếu Lưu Sấm có thể thuận lợi trở lại Dĩnh Xuyên, và quy tông nhận tổ. Không hề nghi ngờ, hắn ít nhất có thể ở Dĩnh Xuyên đứng vững gót chân. Hoàng Thiệu nghĩcũng không sai, có thể tìm một đường ra cho thủ hạ, dù gì cũng là một chuyện tốt.

- Ngươi ở Nhữ Nam có bao nhiêu người?

- Hai tháng trước, có ba năm nghìn người, tuy nhiên sau khi bị Tào Tháo đánh tan, cũng chỉ còn lại bảy tám trăm người mà thôi. Bọn họ hiện giờ đa số hoạt động ở Thượng Thái, thời điểm trước còn liên hệ với ta. Ta bắt đầu vốn định cho bọn họ tiến đến Úc Châu Sơn... Tuy nhiên bây giờ nghĩ lại, cũng không cần lại phí trắc trở nữa. Đến lúc đó khi công tử qua Hoài Thủy, ta bảo bọn họ nghĩ cách ở bờ Bắc tiếp ứng, khi đó là có thể tập hợp một chỗ.

- Ừ...

Lưu Sấm trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên nói:- Việc này trước tiên không vội, chúng ta làm thế nào liên hệ với Tiết Châu đây?

- Việc này đơn giản!

Trong lòng Hoàng Thiệu có chút mất mát, tuy nhiên rất nhanh ý nghĩ này liền tan biến.

- Nếu khúc sông có binh mã chiếm cứ, con đường tiến về phía tây của chúng ta đã bị ngăn cản, vậy chỉ có thể quay lại. Ta tin tưởng, Mi gia nhất định không nghĩ tới chúng ta đi đến nơi này. Cho nên bọn họ nếu chặn đường bố trí cạm bẫy thì sẽ tập trung ở bờ đông Thuật Thủy. Chúng ta bây giờ liền quay trở lại, hiện tại làm ra thanh thế ở bờ Tây, rồi sau đó thừa dịp loạn thì qua sông, dọc theo tổ nước nhập vào Hải Tây, rồi sau đó lên thuyền xuống phía nam. Tiếc là, thuyền biển Tiết Châu không thể cách Úc Châu Sơn quá xa, chúng ta chỉ có thể rời thuyền ở Diêm Độc. Nếu nói cáchkhác, đại khái có thể trực tiếp vượt qua Đại Giang, đổ bộ ở Giang Đông, mới là lựa chọn tốt nhất...

Hoàng Thiệu dứt lời, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Lưu Sấm cũng là có thể tin tưởng lời của Hoàng Thiệu, phải biết rằng cuối thời Đông Hán, thuyền biển căn bản không có khả năng ra khơi, trừ phi có vùng duyên hải tiến hành tiếp viện, nếu không liền không thể chạy quá xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.