Hãn Thích

Chương 55: Q.1 - Chương 55: Nhất môn nhị tráng sĩ (thượng)




Trượng Bát Xà Mâu Thương xẹt qua trước ngực Mi Phương, dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh túa hết ra.

Trương Phi trầm giọng quát:

- Tử Phương, việc này không liên quan đến ngươi, đừng có tự tìm phiền phức.

Cổ tay y run lên, Xà Mâu Thương thúc sang ngang làm Mi Phương lộn một vòng ngã nhào khỏi chiến mã, quăng thân mình trên mặt đất. Khoảnh khắc hai chân Mi Phương chạm đất, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng. Đến khi y kịp khôi phục lại ý thức thì ngựa Thanh Thông đã xẹt qua y, lao thẳng đến chỗ Trương Phi.

Trong nháy mắt khi Mi Phương xông lên, Lưu Dũng thúc ngựa nhảy ra khỏi vòng chiến, không tiếp tục công kích. Nhưng Mi Phương vừa mới đứng vững, ông lại lập tức phóng ngựa lao về phía Trương Phi, thiết mâu vẽ ra một loạt vòng tròn quỷ dị, tiếp tục xông đến giao chiến với Trương Phi. Đứng trên mặt đất, Mi Phương có thể cảm nhận được thế trận giằng co quyết liệt giữa Lưu Dũng và Trương Phi. Hai cán thiết mâu va chạm trong không trung, không ngừng phát ra những tiếng va chạm keng keng keng rất nhức tai. Mỗi lần va chạm lại tạo ra những luồng gió tụ lại với nhau, trong phạm vi đường kính ba thước tạo nên một một cơn lốc xoáy quỷ dị, đẩy Mi Phương lùi liền mấy bước, phải ra ngoài ba thước mới có thể đứng vững.

Phụ thân lúc sinh thời từng nói, Lưu Dũng là mãnh tướng đương thời, hiếm có đối thủ. Đương nhiên phụ thân của Mi Phương, Mi lão thái công cả đời chưa ra khỏi Từ Châu, sẽ không biết được trên đời này kì nhân dị sĩ như cá diếc trên sông, nhiều không đếm xuể. Cho nên cả Mi Phương lẫn Mi Chúc đều không quá quan tâm đến câu nói này của lão thái công.

Nhưng đến hôm nay xem ra thì lời phụ thân nói không hề sai.

Lưu Dũng đến tột cùng có bao nhiêu dũng mãnh? Mi Phương cũng không thể hiểu hết được. Nhưng y lại biết Trương Phi là nhân vật cỡ nào, dưới trướng Lưu Bị ngoài Quan Vũ ra thì không có ai là đối thủ của Trương Phi! Cho dù Lưu Bị vô cùng nể trọng Trần Đáo, thì vẫn thua Trương Phi một bậc. Đúng rồi, còn một người có khả năng xếp trên Trương Phi, đó chính là người trước kia theo Lưu Bị đến Từ Châu trợ chiến, sau đó lại trở về U Châu, chính là Triệu Vân Triệu Tử Long… Ngoại trừ những người ấy ra, chắc chỉ còn Lã Bố mới có khả năng tuyệt đối thắng được Trương Phi.

Sự dũng mãnh của Lã Bố, Mi Phương đương nhiên biết.

Đó là người đứng trước Hổ lao quan đối đầu với hai mươi hai lộ chư hầu cũng không thoái nhường.

Nhưng với một nhân vật như vậy, Trương Phi lại không hề khiếp sợ, thậm chí còn có vài lần suýt chút nữa đã đánh nhau cùng Lã Bố…

Lưu Dũng, quả nhiên là một viên mãnh tướng!

Trương Phi và Lưu Dũng bất phân thắng bại, mà bên kia tuần binh huyện Cù và Bạch Mã tinh binh cũng chém giết đến đỏ cả mắt. Hai tên Bạch Mã tinh binh cầm đao xông đến chỗ Quản Hợi, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Lưu Sấm ngăn lại. Quản Hợi trên người có rất nhiều vết thương, chỉ đứng vững thôi cũng đã phải vận hết khí lực. Tình trạng của Lưu Sấm cũng không khá hơn Quản Hợi là bao, tuy không có vết thương ngoài ra nhưng một thương của Trương Nam đã đả thương lục phủ ngũ tạng hắn, chỉ vừa dùng sức đã ho khan dữ dội. Trong ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu.

Dù là như thế, hai tên lính Bạch Mạo cũng không phải là đối thủ của Lưu Sấm.

Tuy không dốc toàn lực, thậm chí Giáp tử kiếm cũng mất đi sự sắc bén ngày thường, có vẻ nặng hơn rất nhiều nhưng Lưu Sấm lại không hề sợ hãi.

Nhịp chân Lưu Sấm có phần quỷ dị, chỉ thấy hắn bước ra một bước, đột nhiên hạ thấp trọng tâm, vận sức từ dưới thắt lưng, đột nhiên xoay người, Giáp tử kiếm trong tay chém ra một đường quỷ dị, đao quang lóe sáng. Bạch Mạo binh kia hét một tiếng thảm thiết, nháy mắt đã bị Lưu Sấm phanh thây....

“Bạt đao thức!”

Tuyệt chiêu tâm đắc trong Cửu Trảm đao của Quản Hợi.

Đúng lúc này, chợt truyền đến một trận tiếng bàn tời tiến đến, cổng thành huyện Cù từ từ mở ra. Một đội thiết kị tiến vào cửa thành, vị tướng quân trẻ tuổi dẫn đầu nhìn cảnh tượng này đến ngây người, lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Cung tiễn thủ bày trận, tất cả dừng tay!

Cùng với tiếng hét của viên tướng trẻ tuổi, một đội cung tiễn thủ xông tới, giương cung lắp tên, chĩa vào mọi người xung quanh.

Nhưng những cung tiễn thủ kia nét mặt cũng ngơ ngác, một viên tiểu tướng chạy đến trước ngựa Trần Đáo thấp giọng hỏi:

- Tướng quân, rốt cuộc là bắn ai?

Trần Đáo lạnh lùng nói:

- Kẻ nào dám làm loạn, bắn chết tại chỗ!

Nói vậy chẳng khác nào lệnh tấn công?

Cung tiễn thủ tuy không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng Trần Đáo đã hạ lệnh, tự nhiên cũng không dám kháng mệnh.

Vị trí của Trần Đáo dưới trướng Lưu Bị không hề thấp, đặc biệt là việc điều binh chỉ sợ địa vị còn cao hơn cả Quan Vũ và Trương Phi. Trong quân đội coi trọng kỷ cương, đó chính là cái gọi là “quân lệnh như núi”. Mà Bạch Mã tinh binh lại do một tay Trần Đáo huấn luyện ra. Nghe thấy Trần Đáo hạ lệnh, làm sao còn dám động thủ, đều lùi về phía sau.

Lúc này Hoàng Cách và Mi Phương cũng xông đến khuyên tuần binh huyện Cù dừng tay.

Đám người Trương Lâm tuy rằng không cam lòng, nhưng thời điểm họ nhìn thấy binh mã Từ Châu dũng mãnh tiến vào huyện Cù, cũng đành hậm hực dừng tay…

- Mạnh Ngạn, ngươi không có chuyện gì chứ?

Trương Lâm đến bên Lưu Sấm, nắm lấy cánh tay đỡ hắn.

Lưu Sấm ho khan dữ dội, vừa rồi lại giết liên tiếp mấy tên lính Bạch Mạo, động đến nội thương nên trong lúc ho khan, máu tươi đỏ sẫm từ khóe miệng chảy ra, lục phủ ngũ tạng chẳng khác nào thiêu đốt, giống như sắp chết đi vậy. Quản Hợi lúc này cũng đứng lên, vỗ vào sau lưng Lưu Sấm.

Một luồng nội lực mạnh mẽ tác động đến nội phủ khiến Lưu Sấm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhưng tinh thần lại tốt lên rất nhiều.

Trần Đáo nhận ra ngay Lưu Sấm, hướng hắn gật gật đầu.

Rồi sau đó ngẩng đầu lên, trông về phía chiến trường.

Lưu Dũng và Trương Phi vẫn tiếp tục giao đấu, mâu qua thương lại, phi thường kịch liệt.

Trần Đáo không khỏi cảm thấy kì lạ, bông nhiên nảy sinh sự hứng thú đối với Lưu Sấm … Trương Phi dũng mãnh đến đâu, Trần Đáo tự nhiên nắm rõ, mà Lưu Dũng có thể cùng Trương Phi giao đấu đến bất phân thắng bại như vậy, càng nằm ngoài dự liệu của Trần Đáo. Huyện Cù quả thật là nơi ngọa hổ tàng long!

Nghĩ đến đây, Trần Đáo bỗng nhiên giơ cao cây thương trong tay, phóng ngựa về phía trận chiến.

Quản Hợi và Lưu Sấm ở một bên lập tức giận dữ:

- Các người chỉ biết ỷ đông hiếp ít hay sao?

Vừa nói Lưu Sấm vừa vung đao xông về phía chiến trận. Mười mấy tên lính Bạch Mạo thấy Lưu Sấm xông đến liền lập tức chạy đến ngăn cản.

Bạch Mã tinh binh vừa động thủ, tuần binh huyện Cù cũng lập tức không ngồi yên!

Thế nào, còn muốn đánh nữa sao?

Luận sức chiến đấu, tuần binh huyện Cù tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạch Mã tinh binh. Nhưng đã cùng chung một mối thù, tuần binh cũng bộc phát ra sức chiến đấu kinh người. Mà Bạch Mã tinh binh trong lòng hổ thẹn, lại không dám ra tay quá tuyệt tình. Bạch Mã tinh binh đều hiểu rõ, những tuần binh đó đều là những người đứng đầu huyện Cù, nếu mà giết họ thật sẽ dẫn đến dân chúng nổi dậy. Với tính tình của chủ công thương dân như con mà nói, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Mà Từ Châu binh ldo Trần Đáo mang đến cũng rất bối rồi!

Bọn họ không biết nên hành sự thế nào mới phải, không lẽ thật sự phải bắn chết những người đồng đội.

Đúng lúc này, Trần Đáo đã xâm nhập vào trận đánh, lựa hướng chen vào giữa ngăn cản Trương Phi và Lưu Dũng, ba thanh đại thương đánh đến, phát ra một tiếng vang thật lớn. Chiến mã của Trần Đáo hí vang không ngừng, liên tiếp lùi về phía sau. Mà Trương Phi và Lưu Dũng cũng đồng thời thúc ngựa tách rời nhau ra, nhảy ra khỏi chiến trận.

- Thúc Chí…

Trương Phi hoảng hốt, vội vàng tiến đến.

Trần Đáo khoát tay, thúc ngựa quay lại lạnh lùng nói:

- Tất cả dừng tay!

Lưu Sấm dừng bước, Quản Hợi cũng hét lớn để tuần binh dừng tay.

Lưu Dũng thúc ngựa chậm rãi lùi về phía trước Quản Hợi và Lưu Sấm, chắn thương ở trước ngực, con ngươi lấp lánh, mặt đầy sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Phi ở bên kia.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trần Đáo hít sâu mấy cái, mới tạm nén xuống cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lồng ngực.

Dù là Lưu Sấm hay Trương Phi, tùy tiện chọn một trong hay để đấu thì Trần Đáo cũng không phải là đối thủ.

Y vừa mới ra tay ngăn cản hai người giao đấu cũng là một sự mạo hiểm rất lớn. Nếu Trương Phi và Lưu Dũng vẫn nhất quyết không dừng tay, Trần Đáo bây giờ không chết thì cũng trọng thương. Cũng may mà Trương Phi thấy Trần Đáo xông đến nên mới vừa vặn thu lực; mà Lưu Dũng cũng nhìn ra Trần Đáo không có ác ý, cho nên cũng không phát lực. dù vậy thì sức mạnh khổng lồ không giảm cũng khiến Trần Đáo có chút không chịu nổi, trong lồng ngực vô cùng khó chịu.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi hai bên dừng tay.

Trần Đáo lơn tiếng quát hỏi:

- Mọi người vốn là đồng chí, cớ sao lại thành ra tương tàn?

Trương Phi vội vàng mở miệng nới:

- Cũng không phải là ta động thủ trước, chính là chúng ra tay trước, đả thương Trương Nam.

- Ngươi nói bậy…

Trương Lâm đứng ra lớn tiếng nói:

- Rõ ràng là Trương Nam ra tay trước đánh lén Mạnh Ngạn. May nhờ Mạnh Ngạn y mới giữ được tính mạng, y lại lấy oán trả ơn. Chẳng lẽ cứ là Từ Châu binh thì có thể tùy tiện giết người? Chẳng lẽ người huyện Cù đều để mặc bị các ngươi ức hiếp hay sao?

Trương Phi nghe thấy vậy lập tức đờ người ra.

Nói thật y không nhìn thấy Trương Nam đánh lén Lưu Sấm, chỉ thấy Quản Hợi bất ngờ công kích Trương Nam.

Cho nên sau khi Trương Lâm nói xong, Trương Phi cũng tỏ ra xấu hổ. Y nhìn lướt qua Trương Nam, bắt gặp gã cúi đầu im như thóc thì biết ngay lời Trương Lâm là hoàn toàn đúng. Nhưng vì sao Trương Nam đánh lén Lưu Sấm? Phải biết rằng Trương Nam bình thường là người rất ôn hoà.

Trương Phi sau khi ngạc nhiên liền lập tức hiểu ra nguyên nhân.

Trương Nam tuy là Bạch Mạo Giáo Úy nhưng lại cực kì kính trọng Trương Phi… hai người quan hệ rất tốt, thường cùng nhau uống rượu. Trước đấy vài ngày, Trương Phi trong một lần say rượu vô ý để lộ ra việc Lưu Sấm phá hỏng chuyện của y, ngữ khí vô cùng bất mãn. Đương nhiên Trương Phi cũng chỉ là có gì nói nấy, cũng chưa từng nghĩ qua tìm Lưu Sấm kiếm chuyện. ít nhiều gì Lưu Sấm cũng dính líu tới Mi gia, hành động trước đó của Trương Phi đã khiến Mi gia vô cùng bất mãn. Nhưng Mi Chúc vì đại cục chỉ lấy lại Trân Châu từ chỗ Lưu Sấm về, cũng không tìm Trương Phi gây sự.

Đây đã là nể mặt Trương Phi lắm rồi, Trương Phi tự nhiên càng không thể lại tự mình sinh sự.

Nhưng Trương Nam sau khi nghe xong lại ghi nhớ trong lòng.

Trương Phi đối với gã không tệ, cho nên gã mới vì Trương Phi mà có ác ý như vậy.

Lúc trước gã không có cơ hội, nào biết được sau đó Lưu Sấm cứu gã, lại càng không biết vấn đề nguyên căn, nhưng lại không kìm nổi ra tay đánh lén Lưu Sấm.

Chỉ sợ đến Trương Nam cũng không ngờ sự kích động nhất thời của gã lại gây ra rắc rối lớn đến vậy.

Tuần binh huyện Cù nổi cơn lôi đình, suýt nữa dẫn đến một cuộc nội chiến.

Sắc mặt Trần Đáo lập tức trở nên âm trầm.

Nhìn bộ dạng Trương Nam là biết Trương Lâm không nói sai nửa lời. Mà trên mặt Hoàng Cách và Mi Phương cũng tỏ ra giận dữ.

Hoàng Cách và Lưu Bị cũng mới quen biết, chắc cũng không đáng bận tâm.

Nhưng Mi Phương lại không như vậy, tuy rằng y không phải chủ nhân của Mi gia nhưng nếu như y vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Mi Chúc. Hiện giờ chủ công chiếm cứ Từ Châu, kẻ đứng đầu như Mi Chúc tuyệt đối không thể chọc vào được. Huống hồ gia sản của Mi Chúc vượt quá trăm triệu, ở Từ Châu cũng có một phần ảnh hưởng. Chuyện này nếu xử lí không tốt sẽ kích động lòng căm thù đối với Lưu Bị của toàn bộ bá tánh Từ Châu.

Trần Đáo cũng rất coi trọng Trương Nam nhưng lúc này thì tuyệt đối không thể bao che cho gã được.

- Trương Nam, ngươi có gì muốn nói không?

Trương Nam ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Sấm một cái, trong lòng cũng cực kì hối hận.

Gã như bị ma xui quỉ khiến mới định đánh lén, có điều chỉ mới ra tay đã hối hận rồi… cho dù Lưu Sấm và Trương Phi có mâu thuẫn đến đâu thì hắn vẫn có ơn cứu mạng gã. Việc gã vừa làm thật quá mức ngu xuẩn, sau này tạo thành thế đối lập giữa tuần binh huyện Cù với quân lính Từ Châu, thật muốn hối hận cũng không kịp nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.