Hắn Không Xứng

Chương 12: Chương 12




Dương Hạ rất dính người, Thẩm Yến trước đây cũng rất dính người.

Vì vậy tôi còn rất hợp với cái kiểu dính lấy nhau như sam của cậu, chúng tôi giống hết thảy các cặp tình nhân khác, ăn cơm tán gẫu xem phim, có lúc cậu sẽ đến phòng vẽ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, nói sau này cậu cũng phải giống như tôi.

Chúng tôi đi ra khỏi phòng vẽ tranh, tôi dẫn cậu đi đến quán cơm gần đó ăn cơm. Đánh giá trên internet về quán cơm này không sai chút nào, khoảng giờ này người rất đông, tôi và cậu chờ bên ngoài một lúc lâu mới được xếp chỗ. Tôi không biết cậu thích ăn gì, bèn để cậu chọn, cậu chọn vài món, tôi lại chọn thêm vài món.

Lúc ăn cơm, Dương Hạ nói với tôi dự định của cậu sau khi tốt nghiệp. Tôi ăn một miếng rau muống, lắng nghe cậu nói. Tôi không thường bày tỏ quan điểm với người khác, lúc cậu nói những chuyện thế này, tôi sẽ chỉ gật đầu thể hiện mình đang nghe.

Cậu hỏi tôi, “Anh, lúc anh bằng tuổi em, anh có từng do dự hoang mang không?”

Tôi ngẩn người, đặt đũa xuống cạnh bát, nói, “Đã từng.”

“Vậy anh làm sao mà qua được?”

Tôi ngập ngừng nói: “Có người bên cạnh, cứ thế vượt qua thôi.”

Tôi nâng mí mắt nhìn Dương Hạ, cậu nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Là người anh yêu sao?”

Tôi nói với cậu, “Là người yêu anh.”

Dương Hạ hỏi, “Vậy anh yêu em không?”

Tôi không trả lời, bầu không khí giữa chúng tôi chợt yên tĩnh lại.

Ra khỏi quán ăn, gió đêm thổi đến mặt. Tôi nói với Dương Hạ, để anh đưa em về, Dương Hạ lắc đầu, nói tự cậu về được rồi.

Tôi dừng một chút, nói “Em đi cẩn thận.”

Cậu không nói gì, dưới ánh đèn đường trầm mặc nhìn tôi. Tôi mím môi, cậu đột nhiên cầm lấy tay tôi, kéo tôi về phía cậu, dùng sức ôm lấy tôi. Tôi sợ hết hồn, giãy dụa muốn tránh ra thì cậu gọi tên tôi. Cảm nhận được có người kinh ngạc thốt lên, những người xung quanh bắt đầu tụ lại, tôi nói với Dương Hạ, “Em buông anh ra.”

Dương Hạ không buông, tôi thấp giọng nói: “Em không nên như vậy, có người đang nhìn kìa.”

Cậu nói: “Anh, anh muốn chia tay với em sao?”

“Anh chưa nói câu này.” Khóe mắt tôi liếc thấy người qua đường cầm điện thoại lên quay chụp, tôi kéo tay cậu định đẩy cậu ra, cậu tưởng tôi tức giận, liều mạng ôm tôi lại. Tôi nín một hơi, lúc ấy, một đôi tay dùng sức gỡ bỏ tay Dương Hạ, bờ vai tôi bị ôm lấy, tôi ngẩng đầu lên, thấy được Thẩm Yến.

Anh dường như hơi gầy một chút.

Anh hỏi tôi, “Cậu không sao chứ?”

Tôi không lên tiếng, kéo tay anh ra. Tôi nhìn Dương Hạ, cậu nhóc như sắp khóc, tôi đi đến bên Dương Hạ kéo tay cậu, nói, “Thôi, để anh đưa em về.”

Dương Hạ trở tay lại cầm lấy tay tôi, cậu nói: “Anh, xin lỗi.”

Tôi đưa chìa khóa xe cho cậu, “Em đi trước, lát nữa anh đến sau.”

Tôi quay đầu nhìn về phía Thẩm Yến, “Cám ơn anh.”

Trợ lý của Thẩm Yến đang nhờ người đi đường xóa ảnh, anh đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Người kia là ai?”

“Bạn trai.”

Anh nhíu nhíu mày, lại cười cười, anh nói: “Nhỏ như vậy à?”

Mấy chữ anh nói ra cứ như đang cười nhạo, tôi đột nhiên nổi cáu, hít một hơi, giễu cợt nói, “Đến lượt anh quản chắc?”

Anh không nói gì nữa, trong lòng tôi ngũ vị lẫn lộn, tôi nhìn mặt anh, đè nén cảm giác muốn đập anh một trận, quay đầu nhanh chân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.