Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?

Chương 19: Chương 19




Khi Thẩm Mục tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối.

Y nằm ở trên giường, tướng quân ngồi ở bên giường nhìn y, vừa thấy y mở mắt ra, liền nhanh chóng dời ánh mắt, “Khụ… Tỉnh rồi?”

Thẩm Mục từ trên giường ngồi dậy, giơ tay xoa xoa thái dương, cảm giác đầu óc thật nặng nề.

Tướng quân hỏi: “Đau đầu?”

Thẩm Mục lắc lắc đầu, giả vờ tỉnh táo nói: “Không có chuyện gì.”

Tướng quân hoài nghi nói: “Thực sự không sao?”

Thẩm Mục gật gật đầu.

Tướng quân quay người đi tới cửa, “Vậy trở về thôi.”

Thẩm Mục theo sau hỏi: “Tôn thị lang đâu?”

“Người nhà của hắn tới tìm nên đi về trước.” Tướng quân suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngươi… Có phải là uống say sẽ… Làm chút chuyện kì quái?”

Thẩm Mục mờ mịt, “Chuyện kì quái? Không biết, ta rất ít khi uống rượu…” Y hỏi, “Ta làm chuyện gì?”

Sắc mặt tướng quân có chút không tự nhiên, ấp úng nửa ngày, vẫn là nói: “Không có gì… Sau này không được cùng người khác uống rượu!”

Thẩm Mục nghĩ, ta cũng không cùng người khác uống rượu…

Bọn họ đi dọc theo bờ sông.

Đi ngang qua một con sông trong kinh thành, đèn đuốc bên rìa đường chiếu sáng, trên mặt sông có mấy chiếc thuyền hoa rải rác.

“Tư Đồ tướng quân!” Tướng quân đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại, một nam tử mặc áo gấm ngồi ở bên trong thuyền hoa hướng hắn vẫy tay, “Tướng quân có thể nể nang mặt mũi một chút không?”

Tướng quân hỏi: “Người kia là ai?”

Thẩm Mục: “Lục vương gia Tề Vương.”

Tướng quân: “Ta và hắn quen nhau?”

“Không phải” Thẩm Mục cau mày nói, “Một năm trước, Tề Vương coi trọng một cô nương đánh đàn của Nhiễm Túy Lâu, vung tiền như rác, cô nương đó cũng không nguyện ý đi cùng hắn, hắn liền muốn cường đoạt… Nghe nói lúc đó ngươi vừa vặn cũng ở đó, đánh gãy một cánh tay của hắn…”

Tướng quân nhướng mày lên, “Nói như vậy là có thù hận?”

“Đúng, hắn mời ngươi lên thuyền, sợ là không có ý tốt, ” Thẩm Mục lo lắng nói, “Vẫn là đừng đi.”

“Lão tử sợ hắn chắc” tướng quân lôi kéo người đi về phía trước, “Đi gặp hắn.”

Tướng quân lôi kéo Thẩm Mục lên thuyền, Tề Vương thập phần nhiệt tình nói: “Tư Đồ tướng quân, Thẩm đại nhân, mời ngồi mời ngồi…” Hắn nghĩ, hai người này không phải luôn đối nghịch sao, vậy mà lại đi chung? Thẩm ngự sử này sẽ không làm hỏng chuyện của hắn chứ?

Hắn mới vừa mới nhìn thấy tướng quân đi trên bờ sông, nhớ tới người này bị thương mất trí nhớ, nếu có thể hai ba câu nói lừa hắn buông lỏng cảnh giác, thừa dịp không phòng bị, đem người đánh ngất, vậy còn không phải muốn dằn vặt hắn như thế nào thì dằn vặt như thế đó sao?

“Không nghĩ tới có thể ở đây gặp gỡ hai vị” Tề Vương rót rượu cho bọn họ, “Hai vị muốn đi đâu?”

Thẩm Mục ngồi thẳng không nói lời nào, tướng quân cũng không nói, tự mình cầm điểm tâm trên bàn, cắn một miếng cảm thấy không tồi, liền cầm một cái đưa cho Thẩm Mục, “Cái này ăn ngon…”

Tề Vương có chút lúng túng, liền đánh trống lảng mà nói thật nhiều, lại đột nhiên nghe thấy tướng quân nói: “Không đánh đủ.”

Tề Vương: “Hả?”

Tướng quân: “Ngươi chỉ dẫn theo năm người, không đủ cho ta đánh.”

Tề Vương biến sắc mặt, “Ngươi…”

Tướng quân đứng lên lôi kéo Thẩm Mục muốn rời khỏi, Tề Vương giận điên lên, “Còn muốn đi?! Người đến, đem chân của hắn đánh gãy cho ta!”

Năm người tùy tùng rút đao liền chạy đến, tướng quân khí định thần nhàn lên cước đạp một cái, đạp toàn bộ rơi vào trong nước, sau đó nhìn Tề Vương nói: “Ngươi cũng muốn xuống?”

“Ngươi ngươi…” Tề Vương sốt ruột, khiêng bàn lên đập tới.

Tướng quân lướt người tránh ra, bàn nện xuống sàn thuyền, làm thuyền hoa lắc lư, Thẩm Mục đứng ở đuôi thuyền, đầu óc liền chóng mặt, loáng một cái, trực tiếp làm y rớt xuống nước.

Y kinh ngạc thốt lên một tiếng, tướng quân sợ hãi, “Thư ngốc!”

Hắn nhanh chóng nhảy vào trong nước đem người vớt lên.

Thẩm Mục uống mấy ngụm nước, sắc mặt hơi tái.

Tướng quân sốt ruột, ôm người chạy về hướng phủ tướng quân.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng để con mọt sách thay quần áo khác, cánh tay nhỏ nhắn cái chân cũng nhỏ nhắn này, không thể bị lạnh được.

Hắn vội vã ôm người tiến vào phòng ngủ, đem người đặt lên giường, lại từ trong tủ cầm lấy một thân y phục của chính mình, đưa cho Thẩm Mục nói: “Nhanh thay quần áo ướt ra đi.”

Thẩm Mục thoạt nhìn có chút ngốc, gật gật đầu, tiếp nhận quần áo đặt lên giường, sau đó, tướng quân còn ở đó nhưng đã bắt đầu cởi quần áo.

Tướng quân trợn mắt ngoác mồm.

Mẹ nó, ngươi ngươi… Ngươi phải đi ra đằng sau tấm bình phong chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.