Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 249: Chương 249: Kết án




Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Triệu Phổ, cho nên nhìn thấy xa nhất, bé chỉ khe núi xa xa, nói nơi đó có một tòa nhà.

Triệu Phổ hai tay nắm lấy chân Tiểu Tứ Tử, ngẩng đầu nhìn về phía xa, miệng cũng lẩm bẩm “Trong rừng sâu ở Hắc Phong Thành này đâu đâu cũng là nhà sao? Không phải nói ổ Sói lớn nhất Tây Bắc rất hiếm dấu vết con người sao?”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Trâu Lương, thật ra thì Trâu Lương cũng cảm thấy thật kỳ quái, lại ngồi xuống cùng mấy con sói giúp dẫn đường “Trao đổi một chút”.

“Phía bên kia núi bầy sói sẽ không đi qua.” Trâu Lương nói, “Một mặt là bởi vì khe núi rất sâu, núi cao chót vót nguy hiểm, một mặt khác là, thật lâu trước đây bên kia có người ở, cho nên bầy sói sẽ không đi.”

“Trước đây thật lâu là bao lâu a?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Trâu Lương lắc đầu một cái, “Hẳn là thật lâu trước đây, trong trí nhớ của ta bầy sói cơ bản không đi tới khu vực này hoạt động, chắc chắn đã thành thói quen.”

“Năm đó họ Uông kia chạy trốn sau đó liền im hơi biệt tích nữa không ai tìm đến, có phải là trốn đi hay không?”

“Chúng ta tìm được Hỏa Long Kim cũng là ẩn sâu trong Hắc Phong Lâm, có thể năm đó hậu nhân Uông gia ẩn núp ở Hắc Phong Lâm hay không?” Công Tôn suy đoán, “Lão rèm cũng tốt, đổi mặt quỷ cũng được, trên bản chất cùng là cái bóng của nhau đều là mưu tài. Tiền tài, đặc biệt là của bất nghĩa đều là không thấy được ánh sáng, người luôn sợ hãi luôn ghi nhớ phải tìm một địa phương an toàn để trốn kỹ, thâm sơn chính là lựa chọn tốt nhất, huống chi khu rừng này còn có bầy sói coi chừng.”

Triệu Phổ cau mày nhìn dưới núi, “Sách, cao như vậy, đi xuống một chuyến rất tốn sức…”

Vừa nói, tất cả mọi người quay đầu trở lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng che kín Giao Giao sau lưng. Thật ra thì hai người bọn họ không che cũng không ai thấy được a.

Triệu Phổ tỏ ý, nhanh a, một lát trời tối bây giờ.

Triển Chiêu nhìn xuống dưới núi liếc một cái, một bên Lâm Dạ Hỏa cũng thúc giục, “Ai, đứa trẻ nhà ngươi theo ngươi còn có thể sợ cao sao? Để cho Giao Giao đi xuống nhìn một cái, không chừng còn có cơ quan thì sao.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Ngũ gia cũng không có biện pháp, tỏ ý Giao Giao đi xuống xem một chút.

Đúng như Lâm Dạ Hỏa nói, Giao Giao có nội lực của Triển Chiêu, tự nhiên sẽ không sợ độ cao liền nhảy một cái xuống khe núi.

Bạch Ngọc Đường thông qua Giao Giao quan sát tình huống khe núi.

Giao Giao sau khi xuống núi, dọc theo một giòng suối nhỏ đi về phía trước, dọc đường liền phát hiện ở trên vách núi có rất nhiều nhà ẩn núp, xung quanh nhà đều có cây mây và giây leo che chắn, nói cách khác, trừ phi nhảy xuống khe núi, nếu không ở trên núi căn bản không thấy được những phòng xá này.

Nhưng phòng xá này cơ bản đều đã bỏ hoang, cửa sổ tối om nhìn có chút âm u.

Trên núi mọi người phân biệt một chút hướng gió, chắc chắn phương hướng Giao Giao đi hẳn là không sai, đều tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy gì.

Ngũ gia một nhún vai, “Nhà bỏ hoang, còn có rất nhiều.”

Triệu Phổ đối với Công Tôn gật đầu một cái, “Đây coi như là sào huyệt của đổi mặt quỷ chứ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, “Nơi này đã quá tiêu điều, gọi là sào huyệt thì chi bằng nói nó là quỷ thành còn giống hơn …”

Lời còn chưa dứt, Ngũ gia bất động, tựa hồ là nhìn thấy gì, lông mi liền nhíu lại.

Mọi người gấp gáp, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường —— nhìn thấy cái gì?

Giao Giao lúc này, đang đứng trước sân một nhà tranh tương đối mới, tiểu viện không lớn, trong viện có hai gian phòng, có người phụ nhân đang ngồi ở trong sân nấu thuốc, vị thuốc hồi nãy có thể là ở nơi này truyền đi.

Giao Giao xoay đầu lại, nhìn phụ nhân kia chằm chằm.

Thật ra thì cũng không phải là Giao Giao cảm thấy phụ nhận này có vấn đề gì, mà là Bạch Ngọc Đường cảm thấy phụ nhân này quen mắt… Trí nhớ Ngũ gia vẫn tốt như bình thường, phụ nhân này chính là một bà chủ tại một tửu lầu tại Hắc Phong Thành, Ngũ gia và Triển Chiêu còn đi chỗ đó ăn cơm rồi.

Giao Giao đi vào sân, vừa đi xem xét bốn phía xung quanh, mặt đất trong sân tương đối xốp, Ngũ gia cũng không thể xác định dưới đất có đặt cơ quan hay không, nhưng dưới lòng đất nhất định là có đồ.

Phụ nhân đang cầm quạt lá quạt lò, dưới mái hiên bày mấy khuông dược liệu.

Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm người ho khan, hàm hàm hồ hồ tựa hồ còn có giọng nói truyền ra.

Phụ nhân kia buông quạt lá xuống liền chạy vào.

Nàng lúc đẩy cửa, Giao Giao cũng đi vào theo.

Tình huống trong phòng để cho Giao Giao… Xác thực mà nói là để cho Bạch Ngọc Đường đều ngẩn ra.

Bên ngoài là nhà tranh cũ nát nhưng bên trong nhà lại là nguy nga lộng lẫy, bàn ghế, giường chiếu, ngăn tủ, ngay cả bình phong cùng mép giường và chân giường đều là vàng ròng.

Người phụ nhân kia chạy về phía giường, vén màn giường lên, trong giường vàng óng một mảnh có chút nhức mắt.

Ngũ gia khẽ nhíu mày một cái.

Đám người Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường thật lâu, Triển Chiêu còn khá một chút là có thể nhìn ra chuột nhà mình có chút biểu tình biến hóa, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa bọn họ có thể là vì gấp gáp, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngoại trừ rất tuấn tú hoàn toàn không nhìn ra tâm tình đang biến hóa.

Đến cả Tiểu Lương Tử cũng vò đầu bứt tai, kết quả là nhìn thấy cái gì a? Có phải là Huyện Thái Gia đang ở trong đó không?

Phụ nhân kia cầm chén trà và muỗng, đút nước cho người nằm trên giường.

Giao Giao vẫn chưa nhìn rõ gương mặt người trên giường, liền bị một cái chăn thêu hoa văn hình rồng óng ánh sắc vàng hấp dẫn chú ý.

Ngũ gia không nói gì —— chăn này chẳng lẽ là trộm nơi Triệu Trinh sao? Đến cả chất vải và kiểu dáng cũng giống như long bào hoàng đế.

Sau đó Giao Giao lại bắt đầu nghiên cứu cái giường, Giao Giao lại gần nhìn kỹ, phát hiện dưới chăn nệm chỗ lộ ra ngoài chưa che đậy đều là vàng thỏi.

Hóa ra cái giường này đều là do vàng thỏi xếp thành

Ngũ gia lắc đầu một cái, để cho Giao Giao liếc mắt nhìn người trên giường.

Giao Giao điểm này đoán chừng là học theo Triển Chiêu liền chắp tay sau lưng ngẩng đầu thoải mái nhìn về hướng giường, Ngũ gia không ngăn lại, liền thấy rất rõ ràng.

Trên núi, mọi người vốn chỉ thấy gương mặt liệt của Bạch Ngọc Đường đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Triển Chiêu tò mò hỏi, “Nhìn thấy gì rồi?”

Ngũ gia gật đầu một cái, “Muốn đui luôn!”

Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, “Là Chu Tịch sao?”

“Ai biết a, gương mặt đều sưng tựa như đầu heo.”

Công Tôn vỗ tay một cái, “Kia không sai! Hắn hẳn là mới vừa đổi mặt không bao lâu, sau khi tiêu sưng mặt sẽ còn đầy huyết điểm, phải thật lâu mới có thể bình thường.”

Ngũ gia cảm thấy bữa cơm tối của mình hôm có thể là bị lỡ rồi.

Triệu Phổ vui tươi hớn hở để cho Trâu Lương tìm người xuống núi bắt người, coi như là phá án rồi!

Bạch Ngọc Đường không quên nhắc nhở, dưới đất trong sân hình như có chôn cái gì đó.



Không lâu sau tất cả mọi người đã xuống khe núi, đi tới ngoài cửa tòa tiểu viện kia.

Trâu Lương mang binh mã đem nhà tranh vây quanh, vị phụ nhân kia đã bị bắt, quả nhiên là một bà chủ quán rượu ở Hắc Phong Thành, thì ra chính là tình nhân của Chu Tịch.

Mà trên giường vị đang nằm kia chính là chu tịch… Vậy làm sao nhìn ra được, Công Tôn đem từng lớp da mà hắn mới đổi mặt đem bóc xuống, liền bận bịu từng lớp mở ra, kéo, dao rồi kim khâu bận bịu một hồi, lại đem hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Bởi vì hiện trường quá mức kinh hãi, trừ Tiểu Tứ Tử lưu lại vây xem ra, những người khác cũng chạy.

Đất trong sân cũng đều bị đào ra, lòng đất tất cả đều là rương lớn, các binh lính từng rương một mang ra, phát hiện trong rương có rất nhiều ngân nguyên bảo.

Mở tất cả ra, không ngoài dự liệu, bên trong đều là vàng bạc tài bảo trân châu mã não.

Lâm Dạ Hỏa không ngừng lắc đầu, “Ai nha, người này có tật xấu gì mà phải cất nhiều tiền như vậy.”

Triệu Phổ cười nhạt, “Nếu không bị chúng ta bắt, mấy tháng sau hắn liền trở thành người khác, giữ nhiều tài sản như vậy đủ để ăn chơi đàn điếm cả đời a.”

“Hắn hẳn không chỉ muốn ăn chơi đàn điếm cả đời đơn giản như vậy.” Trâu Lương đi theo Công Tôn đi ra, cầm trong tay một món long bào, “Ngay cả Long bào lên ngôi cũng đã chuẩn bị xong.”

Triệu Phổ nhìn trời, “Lại là một người muốn làm hoàng đế.”

“Vương gia.”

Giả Ảnh phụ trách dẫn người lục soát nhà cũng ngừng tay, cầm trong tay hai quyển trục, giao cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn một cái cau mày, đưa tới cho mọi người.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều tò mò, một người nhận một quyển trục mở ra.

Trên quyển trục đều là đồ án, một phần vẽ cặn kẽ các bước trong đổi mặt, một phần khác là các loại phương thuốc phối dược, còn có thật nhiều văn tự cổ đại, xiêu vẹo nhưng lại có thể xem hiểu.

“Nga!” Lâm Dạ Hỏa xem như hiểu, “Ta đã nói dễ dàng đổi mặt lại dễ dàng khống chế người a, đổi mặt quỷ quả nhiên là một nghề, còn là một kỹ thuật làm việc có truyền thừa a.”

Công Tôn lắc đầu, “Quyển trục này có dạy cặn kẽ như thế nào để đổi mặt người, chỉ cần tìm một thầy lang hơi đáng tin một chút cho hắn nghiên cứu trong vòng nửa năm hoặc một năm thì có thể học được. Một quyển trục khác là dạy chế thuốc cùng bỏ thuốc, những người bị đổi mặt kia nghe lời như vậy cũng bởi vì những dược vật này.”

Nói xong, Công Tôn đem hai quyển trục cũng ném trong vào lò lửa đang nấu thuốc.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn ngọn lửa cắn nuốt hai quyển trục, cũng hỏi Công Tôn, “Không nhìn một chút sao? Giống như là y thuật cổ thất truyền a.”

Công Tôn chán ghét lắc đầu, “Từ xưa y thuật chỉ có một công dụng, đó chính là chữa bệnh cứu người, trừ mục đích này ra hết thảy cũng chỉ là làm ác mà thôi, không xứng xưng là y.”

Tất cả mọi người gật đầu một cái, lặng lẽ nhìn lửa trong lò cùng đốt quyển trục và củi cùng nhau hóa thành than.

Trải qua kiểm kê, lại lấy được một số lượng lớn hoàng kim, Triệu Phổ để cho Trâu Lương kéo hết trở về đưa cho Hạ Nhất Hàng cùng Lỗ Nghiêm, chuyện tiếp sau đó để cho bọn họ xử lý.



Hết thảy đúng như Ngân Yêu Vương tiên đoán, trong vòng một ngày bắt được hung thủ.

Chẳng qua, vụ án mặc dù là phá, nhưng hung thủ coi như là Yêu Vương hỗ trợ bắt được, mấy người tuổi trẻ khó tránh khỏi có chút cảm giác thất bại a.

Làm xong chuyến này, trở lại soái phủ Hắc Phong Thành, trời đều tối.

Mọi người đi Thái Bạch Cư ăn xong bữa cơm chiều liền chia nhau hành động, Triệu Phổ mang cha con Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử đi trại lính. Công Tôn ở trong quân doanh còn có một ít bệnh nhân chưa chữa trị xong, bọn họ cũng sắp trở về Khai Phong, cho nên Tiên Sinh muốn thông báo một chút cho thầy lang trong quân doanh để chuẩn bị.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đi bộ đến ổ chó một vòng để tiêu thực, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở về soái phủ.

Trong sân, mấy vị lão nhân gia đều ở đây, Ngân Yêu Vương, Công Tôn Mỗ cùng Hắc Thủy Bà Bà ngồi cùng một bàn không biết đang trò chuyện cái gì, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang đánh cờ, nhìn tình huống hết sức kịch liệt, Bạch Long Vương, Thiên Thi, Thiên Tàn bọn họ mấy vị lão nhân cũng đang vây xem.

Hắc Thủy Bà Bà hướng về phía viện môn hai người đang đi vào vẫy vẫy tay.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái, vào lúc này hẳn là Dư Khiếu Nguyên.

Đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Triển Chiêu đem quả cầu sắt tìm được đưa cho Yêu Vương.

Yêu vương đưa tay nhận lấy, nói tiếng cám ơn, liền đem quả cầu đen thu lấy.

Triển Chiêu còn thật tò mò, hỏi Yêu Vương đây là cái gì nha.

Yêu Vương trả lời nói, “Nga, một cổ thi thể.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghẹn hồi lâu cũng không thấy Yêu Vương nói thêm câu nào, mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu Vương.

Công Tôn Mỗ thở dài, Hắc Thủy Bà Bà đưa tay vỗ gáy hai ngươi “Hai ngươi làm sao mà giống hệt hai lão đầu nhi nhà ngươi a, yêu nghiệt này nói gì cũng tin tưởng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương khẽ mỉm cười, bưng ly trà chậm rãi uống.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— kia đến tột cùng là nói thật hay là gạt người a?

“Đúng rồi.” Triển Chiêu tương đối không sợ người lạ, Ân Hậu là ngoại công, vậy Ngân Yêu Vương tương đương với thái gia gia đi, không phải cũng là người một nhà sao.

Triển Chiêu liền xách băng ghế đến bên cạnh Yêu Vương ngồi xuống.

Yêu Vương đưa tay cầm trái quýt trên bàn vừa bóc cho Triển Chiêu vừa quan sát, vẻ mặt ôn hòa.

Yêu Vương nhìn cái gì a? Chính là Yêu Vương ở trên người Triển Chiêu tìm bóng dáng bà ngoại của Triển Chiêu. Yêu Vương nghe Công Tôn Mỗ nói rất nhiều chuyện sau khi mình rời đi Thiên Tôn cùng Ân Hậu. Mà nhác đến bà ngoại của Triển Chiêu Yêu Vương nghe đặc biệt cao hứng, cũng thật đáng tiếc chưa thấy qua vị cô nương thần kỳ đó.

Triển Chiêu nhận lấy quýt, hỏi Yêu Vương, “Lão gia tử, ngài thật cái gì cũng có thể xem được sao?”

Bạch Ngọc Đường vừa vặn cũng nhận lấy quýt mà Dư Khiếu Nguyên đưa cho, cũng ngẩng đầu lên, nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương hơi cười một tiếng, nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút trong lòng không khỏi cảm khái, quả nhiên ai nuôi lớn liền giống người đó a. Hai ánh mắt này cũng giống như ánh mắt của nhóm Tương Du khi còn bé vậy.

Yêu Vương vẻ mặt ôn hòa hơn mấy phần, lúc mình rời đi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng chỉ lớn cỡ này a.

Mới vừa muốn mở miệng, một bên Thiên Tôn đang đưa lưng về phía hai người bọn họ lãnh nói tới một câu, “Này! Tin tưởng hắn a, hắn cũng gạt người… Ai nha.”

Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn liền bị Yêu Vương dùng trái quýt ném trúng đầu.

Thiên Tôn xoa xoa tóc, tiếp tục cùng Ân Hậu đánh cờ.

Yêu Vương ngẩng mặt lên, đưa tay ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn hiếu kỳ Ngân Yêu Vương đang làm gì thế, lại chứng kiến Giao Giao chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt Yêu Vương, khom lưng cúi đầu tiến tới, đầu lại đang ở trong tay Yêu Vương.

Yêu Vương nhẹ nhàng sờ đầu Giao Giao, giống như đang vuốt mèo vậy, Giao Giao còn thật hưởng thụ lại ra vẻ nũng nịu.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy Yêu Vương thật sự có thể thấy Giao Giao, vẫn có chút kinh ngạc nho nhỏ.

“Ngân hồ tộc cũng không phải là không gì không thể.” Yêu Vương lấy tay về, trả lời vấn đề của Triển Chiêu, “Thật ra thì ta cũng như Tiểu Tứ Tử vậy, giao nhận này, ta chỉ có thể nhìn được một bóng hình mờ mờ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ.

“Hơn nữa ta cũng không sờ tới nó.” Yêu Vương không lo lắng uống trà, “Nhưng các ngươi cảm thấy ta có thể sờ tới nó, mà nó lại bị nội lực các ngươi ảnh hưởng, cho nên nó cũng cảm thấy ta có thể thấy nó. Tay Ta ngừng trên không trung, chẳng qua là căn cứ phương hướng ánh mắt các ngươi nhìn tới làm bộ dáng vẻ sờ đầu nó a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương, “Cho nên…”

“Cho nên ta chỉ là một người lừa gạt tiểu tử mà thôi.” Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Ngân hồ tộc có thể có một ít năng lực đặc thù, có thể so với người bình thường thông minh hơn một ít, nhưng nếu nói muốn nghịch thiên cải mệnh thay đổi càn khôn, đó bất quá là thế nhân áp đặt nguyện vọng của họ ở trên người ta mà thôi. Thiên địa bất nhân coi vạn vật chỉ là loài chó rơm, muốn thay đổi đất trời đều là những kẻ điên không tự lượng sức, Ngân Hồ là có cũng được mà không có cũng được.”

Vừa nói, Yêu Vương quay đầu trở lại nhìn bàn cách vách không biết thế nào lại cãi vả, sau đó Thiên tôn cùng Ân Hậu bắt đầu cướp bàn cờ loạn thành một đoàn.

“Không có ta, bọn họ vẫn trưởng thành dáng vẻ tốt nhất.” Yêu vương đưa tay sờ đầu Triển Chiêu, “Ta chẳng qua là đem hình ảnh ta thấy nói cho các ngươi mà thôi, cùng Tiểu Tứ Tử làm không sai biệt lắm, cuối cùng phá án bắt hung thủ chính là tự các ngươi a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Vương một lúc lâu, cùng nhau đưa tay đem múi quýt đưa đến bên miệng Yêu Vương.

Dư Khiếu Nguyên cùng Công Tôn Mỗ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt bị thu phục, dở khóc dở cười lắc đầu một cái, quả nhiên Yêu Vương đối với trẻ nít luôn có biện pháp.



Ác Đế Thành đã diệt, Hỏa Long Kim tìm được, Ngân Yêu Vương cũng trở lại, Tây Vực một phen long trời lỡ đất, rốt cục thì khôi phục bình thường.

Đảo mắt một cái cũng sắp hết năm, mọi người hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, thu thập hành lý, vẫy tay từ biệt Hắc Phong Thành, trở về Khai Phong!

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.