Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 10: Chương 10: Vương Phi thế thân (9)




Dịch: Thiên Di

Đến khi mâu thuẫn giữa Hiên Viên Duệ và Hoàng đế Bệ hạ đã lên tới mức đỉnh điểm vì chuyện của Tô Vãn thì trong kinh thành lại bắt đầu lưu truyền một ít tin tức về Tô Vãn và Hiên Viên Duệ. Những tin tức đó đều xoay quanh chuyện Hiên Viên Duệ vì bị Diệp Tri Họa mê hoặc nên mới vứt bỏ Vương Phi thanh mai trúc mã của mình. Mà Diệp Tri Họa có thể thành công leo lên được ghế Việt Vương Phi là do sử dụng một vài thủ đoạn, trong đó lợi hại nhất chính là công phu trên giường. Tin đồn càng lúc càng lan xa, dần dần biến thành Hiên Viên Duệ là một Vương gia háo sắc, ăn chơi trác táng, vô độ, nay Tần mai Sở, mà Diệp Tri Họa từ tài nữ người người yêu thích trở thành người bị tất cả dân chúng trong kinh thành coi thường...

Những tin đồn này tất nhiên là do Tô Vãn lặng lẽ thả ra, đến lúc Hiên Viên Duệ trở nên giận dữ vì những tin đồn này thì hướng gió lại thay đổi, theo một người có quen biết với phủ Việt Vương để lộ ra thì sở dĩ Diệp Tri Họa có thể thành công leo lên ghế chính phi, nguyên nhân xuất phát từ Tô Vãn. Thì ra, Tô Vãn gả vào phủ Việt Vương bốn năm trời nhưng vì sức khỏe không tốt nên chưa từng viên phòng cùng Việt Vương điện hạ!

Tin tức này như một hòn đá ném vào mặt hồ làm cả hồ dậy sóng.

Tô Vãn luôn ở nhà dưỡng bệnh, vì e ngại lời đồn đãi ảnh hưởng nên cũng không có nhiều người tới cửa thăm hỏi, nhưng tin tức này vừa bung ra, vài vị Vương gia đang ngo ngoe rục rịch lập tức áo mũ chỉnh tề xuất hiện trước cổng phủ Tô tướng quân.

Một Tô Vãn bị Hiên Viên Duệ vứt bỏ có lẽ chỉ có thể trở thành minh hữu cùng phe với họ.

Nhưng một Tô Vãn chưa từng bị Hiên Viên Duệ chạm vào lại có thể... trở thành Vương phi của họ!

Người của Hoàng tộc luôn ích kỷ, vì Hoàng quyền và ích lợi mà chuyện gì cũng có thể làm được. Năm đó phủ Tô tướng quân được coi trọng, cũng có rất nhiều Hoàng tử qua lại đối xử tốt với Tô Vãn, có điều khi đó Tô Vãn chỉ thích Hiên Viên Duệ, mà Hiên Viên Duệ cũng được Bệ hạ sủng ái nên những hoàng tử kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Vãn gả vào phủ Việt Vương, ai ngờ sau bốn năm, hết thảy sự tình qua một hồi quanh co lại dấy lên hy vọng.

Trải qua quá trình điều trị tỉ mỉ của Tư Ngự, khí sắc của Tô Vãn đã khá hơn nhiều, lúc nhận được bái thiếp của Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, Tô Vãn đang ở trong hoa viên chơi đánh đu.

Trên bái thiếp màu vàng là bút tích mạnh mẽ của nam tử.

“Thì ra Tứ biểu ca đã về kinh rồi sao?”

Tô Vãn tự nói thầm một tiếng, bàn tay đẩy đu của Lục Chu đột nhiên hơn ngừng một chút.

Tứ hoàng tử, Cần Vương Hiên Viên Dã.

Ở trong trí nhớ của Lục Chu, Tứ hoàng tử là người cực kỳ âm trầm, lòng dạ hiểm độc, xưa nay không qua lại với bất kỳ gia đình quyền quý trong kinh nào. Sau khi thành niên, hắn tự tiến cử mình tới Vũ Châu ở xa kinh thành nhất, không ngờ hiện tại đã quay về kinh.

Hiên Viên Dã.

Tô Vãn nhìn bái thiếp, khóe miệng bất tri bất giác gợi lên một nụ cười nhẹ mê người.

“Vui lắm sao?”

Thanh âm âm trầm vang lên từ trên đỉnh đầu Tô Vãn, sau đó bái thiếp trong tay cô đã bị người ta đoạt lấy.

Tô Duệ không thèm nhìn nội dung trên đó đã xé nát rồi ném xuống mặt đất, cuối cùng còn dùng ủng quan màu đen ra sức dẫm mấy cái, đến khi bái thiếp hoàn toàn bị nghiền thành những mảnh nhỏ, Tô Duệ mới chịu dừng lại.

Ngốc nghếch!

Tô Vãn ngước mắt lên, lập tức đối diện với đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Tô Duệ.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường, không ai nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, Lục Chu vẫn luôn cố gắng làm mờ sự tồn tại của mình như nghĩ tới cái gì, tiến lên một bước, run run rẩy rẩy nói: “Thiếu chủ, đã tới giờ Quận chúa phải uống thuốc rồi.”

Tuy rằng Tô Vãn đã khỏe hơn rất nhiều nhưng một ngày vẫn phải uống thuốc đủ ba bữa.

Ánh mắt Tô Duệ hơi lóe lên, sau đó đi nhanh tới, ôm ngang Tô Vãn từ trên bàn đu dây lên. Tô Vãn bị ôm lấy thì hơi giãy dụa, nhưng Tô Duệ lại càng ôm chặt hơn.

Ngẩng đầu lên liền cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của Tô Duệ, Tô Vãn dứt khoát gục đầu xuống, không lộn xộn nữa. Về tới phòng, nô tỳ trong phủ đã sớm nấu thuốc xong, chén thuốc nóng hôi hổi, tản ra hương vị cực kỳ gay mũi.

Đặt Tô Vãn lên giường, Tô Duệ không nói hai lời liền cầm lấy chén thuốc đút cho Tô Vãn, từ đầu tới cuối hắn không nói một lời nào, động tác dứt khoát và lưu loát, không hề có chút dịu dàng nào.

Tô Vãn có điểm nhớ nhung sự cẩn thận của Tư Ngự...

Sao bảo hắn là cuồng ma hộ tỷ chứ? Dịu dàng với ta một tí thì ngươi sẽ chết à?

Đút thuốc thế này là muốn đắng chết ta đúng không?

Tô Vãn tức nghẹn, cuối cùng đành phải rầu rĩ uống hết một chén thuốc lớn.

Uống thuốc xong, Lục Chu lau miệng cho Tô Vãn theo thói quen rồi lui sang một bên, thấy Tô Duệ còn ngồi ở mép giường, Tô Vãn nhìn hắn một cái rồi lật người nằm xuống, đưa lưng về phía Tô Duệ, một bộ ta không muốn thấy ngươi.

Tô Duệ không động đậy, cũng không tức giận, vẫn duy trì nguyên một tư thế, nhìn Tô Vãn từ đằng sau tới phát ngốc.

Đến khi xác định Tô Vãn đã ngủ rồi, Tô Duệ mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng phân phó Lục Chu vài câu rồi mới đi.

Trưa hôm đó, Tô Duệ liền gửi cho Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử mỗi người một phong thư, đưa cho ám vệ của mình mang ra khỏi phủ tướng quân...

Kinh thành gần đây càng ngày càng náo nhiệt, trong khi vài vị Hoàng tử ngo ngoe rục rịch, Hiên Viên Duệ bận tới sứt đầu mẻ trán, không một ai chú ý tới Ngũ hoàng tử Hiên Viên Khanh đáng lẽ đã bị chém đầu lại lặng lẽ rời đi, hơn nữa còn ở nơi rất gần kinh thành là Hoài Châu liên hệ với thế lực ngầm của mình.

Diệp Tri Cẩn cũng không đi cùng Hiên Viên Khanh, thứ nhất vì nàng ta là nữ, không tiện theo Hiên Viên Khanh tới quân doanh, thứ hai là nàng ta muốn ở lại kinh thành để tự mình đối phó với Diệp Tri Họa.

Bởi vì tin đồn càng ngày càng thái quá, thanh danh của Diệp Tri Họa càng lúc càng thối, điều này khiến nàng ta gặp đả kích rất lớn, bệnh tình cũng càng thêm nghiêm trọng.

Hôm nay, Diệp Tri Hoa vừa mới uống thuốc xong, mơ mơ màng màng chuẩn bị vào giấc ngủ thì nghe thấy bên cửa sổ có gió thổi ù ù, sau đó cửa sổ bị giật tung ra.

“Thanh Liễu, Thanh Liễu?”

Diệp Tri Họa gọi thị nữ bên người mình mấy câu mà vẫn không có người đáp lại.

Nàng ta mơ hồ mở mắt ra, trong tầm mắt có một thân ảnh lờ mờ.

“Thanh Liễu?”

Diệp Tri Họa lại gọi thêm một tiếng, thân ảnh kia chậm rãi đi vào, nghẹn ngào gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ hại muội thật thảm quá! Ta thật thảm quá!”

“A!”

Nhìn thấy gương mặt đầy máu quen thuộc đó, Diệp Tri Họa hét lên một tiếng, sau đó hai mắt trợn ngược rồi lập tức ngất luôn.

“Xí...”

Diệp Tri Cẩn bĩu môi nhìn Diệp Tri Họa đã bị dọa ngất, điểm này can đảm mà cũng dám chơi nghịch tập?

Nàng ta cười đắc ý, từ trong lồng ngực móc ra túi máu đã được chuẩn bị từ trước: “Coi như là quà gặp mặt sau cửu biệt ta tặng cho ngươi đi. Diệp Tri Họa, ngươi cho rằng mình sẽ là người thắng sao? Thật đúng là ngây thơ... Làm ta buồn cười chết mất.”

Sáng hôm sau, trong phòng của Diệp Tri Họa truyền ra những tiếng hét sợ hãi, đến khi Hiên Viên Duệ tới liền nhìn thấy Diệp Tri Họa cả người toàn là máu me, rúc sâu vào trong giường, cả người run bần bật.

Lấy binh khí của đối phương để tấn công đối phương, lúc trước lưu lại mạng cho Diệp Tri Cẩn và Hiên Viên Khanh, Tô Vãn đã lên kế hoạch để Diệp Tri Cẩn và Diệp Tri Họa bước vào cuộc chiến giữa kẻ xuyên không và người trọng sinh, còn cô chỉ cần ngồi xem diễn là được rồi.

Hiện tại, hết thảy đều rất thuận lợi, ngoại trừ...

Ở trong phủ tướng quân, Tô Vãn hơi hoang mang, từ ngày cô nhận được bái thiếp tới giờ liền không có ai tới bái kiến nữa.

Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng im hơi lặng tiếng luôn.

Đây không phải là điều cô chờ mong.

Hiên Viên Dã.

Tô Vãn lục trong trí nhớ về người đàn ông kia, đó là một nam nhân rất biết bo bo giữ mình, lại trầm ổn đến tàn nhẫn, là một tài liệu tốt để lên ngôi Hoàng đế.

Không đợi được Hiên Viên Dã chủ động bái phỏng, Tô Vãn nghĩ có thể Tô Duệ ra tay cản trở ở giữa đường rồi, thì ra đồng đội như thần cũng có lúc kéo chân sau của mình như thế đấy! Tô Vãn rơi vào đường cùng, đành phải tự viết một lá thư cho Hiên Viên Dã, chỉ viết vài câu thăm hỏi nửa giả nửa thật, còn có muốn liên thủ làm đại sự hay không thì còn phải nhìn xem phản ứng của đối phương đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.