Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta

Chương 18: Chương 18




Tôi nằm ngủ ngon lành trên giường trong phòng cấp cứu của bệnh viện, trong lúc ngủ tôi bị đánh thức hai lần: lần đầu là Giang Thần không biết từ đâu mang về một cái rèm kéo màu xanh biếc để ngăn cách giường bệnh với bên ngoài, chắc cái rèm này cũng lâu lắm rồi chưa sử dụng nên bánh xe lạch cạch như sắp rơi ra đến nơi, hình như lúc ấy tôi bất mãn lườm anh một cái rồi lại xoay người ngủ tiếp; còn lần thứ hai là bây giờ, bên ngoài rèm che vang lên tiếng đàn ông thấp giọng rên rỉ, vô cùng mờ ám.

Tôi ngồi dậy, đang muốn nhắm mắt nằm xuống ngủ tiếp thì lại bị giật mình bởi giọng nói lanh lảnh của cô y tá.

Cô ấy nói: “Có phải nội soi đại tràng đâu mà anh rên rỉ mãi thế!”

Tôi đang nghĩ trong đầu đại tràng ở vị trí nào, nếu nội soi đại tràng… ha ha, khẽ cười thầm trong bụng.

Bây giờ tiếng rên rỉ bên ngoài đã chuyển thành tiếng kêu oai oái, tôi lại nghe thấy tiếng Giang Thần quát: “Anh im lặng đi, đừng làm phiền tới bệnh nhân khác.”

Tôi xuống giường đi ra ngoài xem, sau đó tôi liền hối hận vì quyết định của mình.

Chắc người này cũng khá trẻ, tôi nói “chắc” là vì trông thấy đầu tóc anh ta bờm xờm nên đoán vậy. Còn gương mặt anh ta tôi có nhìn cũng không đoán được tuổi, bởi trên mặt máu me be bét còn dính mấy mảnh thủy tinh màu xanh lá cây, trông có vẻ là mảnh vỡ từ chai bia. Buồn cười ở chỗ mỗi mảnh cắm ở hai bên mặt vẫn còn tên hãng bia, tôi nheo mắt nhìn kỹ, một bên là chữ “Thuần” còn một bên là chữ “Sinh”.

Tôi rất muốn lấy điện thoại ra chụp mặt anh ta rồi đăng lên mạng với tiêu đề “Luận văn tốt nghiệp đẫm máu của sinh viên trường cao đẳng nghệ thuật, kêu gọi mọi người quan tâm đến “nhân sinh”, “sinh mệnh”, “hồn nhiên”, “thuần túy”, ca ngợi vẻ đẹp tiềm ẩn của con người nên tiêu đề phải thật dài”.

Hãy tin tôi, tất cả chỉ vì “nghệ thuật” và quan hệ biến thái, đều sẽ nổi.

Giang Thần là người đầu tiên trông thấy tôi đi ra, anh cầm cái nhíp chỉ thẳng vào tôi: “Đi vào. Em ra đây làm gì?”

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, cái tên máu me đầy mặt kia đã quát lên: “F**k. Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn… Á… mẹ ơi!”

Anh ta tự dưng hét câu “Á… mẹ ơi” lên khiến tôi bị dọa lùi về phía sau hai bước, ngẩn người nhìn Giang Thần.

Giang Thần dùng nhíp gắp mảnh sành “Sinh” thả xuống đĩa trên xe đẩy bên cạnh kêu loảng xoảng: “Đây là bệnh viện, cậu ăn nói lịch sự chút.”

Khi nói câu này, vẻ mặt anh không hề tức giận, thậm chí giọng điệu cũng vô cùng bình thản. Nhưng, tôi lại lại cảm thấy anh đẹp trai cực kì, cuốn hút cực kì.

Mảnh thủy tinh trên mặt người đàn ông mặt mày máu me kia biểu lộ sự tức giận nhưng không dám nói gì, ăn nói rất khiêm tốn: “Tôi hiểu rồi, bác sĩ nhẹ tay chút!”

Giang Thần ừ một tiếng, nhìn tôi bảo: “Em vào trong đi.”

Tôi “ừm” một tiếng rồi vén rèm lên, quay về giường ngồi khoanh chân nghe ngóng.

Tôi nghe thấy tên mặt đầy mảnh thủy tinh đang lấy lòng Giang Thần, nói, bác sĩ có người yêu xinh thật đấy.

Hình như Giang Thần cũng đáp lại, sau đó anh ta còn nói, bác sĩ đưa người yêu đến giường bệnh viện, đúng là rất kích thích đấy.

Không ngoài dự đoán, anh ta lại la oai oái kêu cha gọi mẹ. Hừ, cậu bị như thế cũng là đáng đời!

Tôi cứ ngồi ngủ gật như thế chẳng biết qua bao lâu nhưng đến khi thức dậy lần nữa hai chân đã tê đến mức không còn cảm giác gì nữa.

“Trần Tiểu Hi, em ngồi thiền hả?” Giang Thần đứng cạnh giường tôi, bắt đầu rút găng ni-lông tay ra.

Tôi cố gắng cử động ngón chân, ối… cơn đau truyền tới từng tế bào trên người, tôi nhăn nhó nói với anh: “Giang Thần, chân của em chắc hỏng rồi.”

Anh tiện tay ném găng tay vào thùng rác phía góc phòng rồi ngồi xuống đầu giường, dùng ngón trỏ ấn ấn vào chân tôi, tôi vội la lên: “Đừng, đau lắm đó.”

Bỗng nhiên Giang Thần vươn tay đẩy tôi, tôi chẳng khác nào con lật đật hỏng mất công đung đa đung đưa nãy giờ, sau đó duy trì tư thế khoanh hai chân ngã huỵch xuống giường.

Bắp đùi của chị, bắp đùi của tôi lại đặt trên mặt, tôi đâu kêu thét lên…

Có vẻ Giang Thần đang rất vui vẻ, anh khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn tôi ngã lệch trên giường cười ha hả, đến nỗi hai cái lúm đồng tiền như tên lửa sắp phi ra ngoài được rồi.

Sau đó anh nhẹ nhàng gỡ hai chân duỗi thẳng ra cho tôi, sau đó nhẹ nhàng mát-xa.

Mỗi một lần anh xoa, tôi đều có cảm giác dường như cả máu và axit sun-phu-ric đang đổ dồn về hai chân tôi, vừa đau, vừa tê.

Khoảng 5-6 phút sau, chân tôi cũng đã có cảm giác như bình thường, tôi thử đạp Giang Thần một cái. muốn chứng tỏ chân tôi đã bình thường, có thể đá người rồi, cũng nhân cơ hội này trừng phạt anh dám nhân cơ hội tôi không phản công được mà coi tôi thành con lật đật mà chơi. Việc này khiến tôi cực kì bất mãn.

Thật ra tôi đá cũng không mạnh lắm nhưng Giang Thần lại ôm bụng ngã xuống giường: “Trần Tiểu Hi, em là nữ võ sĩ quyền anh đấy hả?”

Tôi lại đá thêm một cái: “Còn anh là vua Oscar hả?”

Giang Thần vẫn nằm ôm bụng thậm chí tôi còn thấy trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Tôi nhìn càng cảm thấy không đúng lắm, chẳng lẽ chỉ sau một giấc ngủ mà chân tôi mạnh lên như thế, đá nhẹ một cái mà cũng làm người khác bị thương à?

Tôi vội tới vỗ lưng anh: “Anh không sao chứ? Sao vậy? Đừng làm em sợ.”

Anh đột nhiên xoay người ôm lấy tôi: “Em bị ngốc hả, anh ôm bụng, em vỗ lưng anh làm gì!”

Anh ôm rất chặt, gần như toàn bộ sức nặng của anh đều đổ dồn hết lên người tôi, tôi không thở nổi, tôi lại hỏi anh làm sao vậy? Đừng đè chết em

Anh nói không sao, chỉ hơi đau dạ dày, để anh ôm em một lát là ổn.

Tôi vỗ nhẹ vai anh, nói: “Không phải do anh đói quá đó chứ? Đợi chút nữa em đi mua đồ ăn cho anh, mà thuốc của anh để ở đâu, em đi lấy. Sao dạ dày anh lại đau mãi thế? Như thế không tốt lắm đâu, anh phải chú ý sức khỏe của mình chứ!”

Đầu anh gục xuống vai tôi, anh nói: “Trần Tiểu Hi, anh không chăm sóc tốt cho mình được đâu.”

Nghe những lời này bản năng làm mẹ trong tôi trỗi dậy, tôi vuốt đầu anh nói: “Giang Thần, em sẽ chăm sóc anh.”

“Ừ!” Anh đáp.

Sau khi giao ban, Giang Thần đưa tôi về nhà. Trên đường về anh còn đưa cho tôi tờ danh sách những việc tôi cần làm để chăm sóc anh, phần lớn những điều khoản này tôi cũng không lạ gì. Hồi đại học anh cũng từng đưa cho tôi, ví dụ anh sẽ lo bữa sáng cho tôi, còn tôi lo đưa bữa tối cho anh; hay nếu trong đồ ăn có những món rau củ quả có vỏ, tôi phải bỏ vỏ giúp anh, đặc biệt là trứng luộc nước trà; hoặc như mỗi tuần tôi nhất định phải giặt quần áo, chăn màn một lần cho anh…

Tôi ngồi ở ghế phó lái nhìn tờ danh sách mà chóng cả mặt, nhưng anh im lặng không giải thích gì, cuối cùng không chịu được nữa, tôi huơ huơ tờ giấy hỏi anh: “Sao em phải đưa cơm tối cho anh?”

Anh trả lời: “Đây là theo quy tắc từ thời đại học rồi.”

Tôi phản bác: “Đại học gần, đi lại cũng tiện, mà hồi đó anh có lo bữa sáng cho em đâu.”

Anh nói tiếp: “Bởi vì lúc sáng sớm anh phải đọc sách, mà không phải so sánh với hồi đại học anh cũng bớt cơm trưa đi cho em rồi đó hả?”

Tôi chán nản: “Cái đó…. em vẫn không muốn mang cơm tối cho anh đâu.”

Anh liếc tôi một cái: “Là ai nói phải chăm sóc anh hả?”

Tôi không biết nói lại như thế nào, đành cúi đầu nghiên cứu tờ giấy trên tay, điều 6, Giang Thần viết: Ba ngày phải qua giúp anh dọn dẹp nhà cửa một lần.

Tôi chỉ chỉ: “Anh xem điều 6 này, hồi học đại học làm gì có.”

Anh dừng xe chờ đèn đỏ, quay sang nhìn rồi nói: “Lúc học đại học ở ký túc xá, không thể để người khác cũng hưởng lợi được.”



Được rồi, tôi sai rồi, ba năm qua tôi đã tô đẹp hình tượng của anh quá nhiều, tôi chỉ nhớ đến điểm tốt của anh mà quên đi anh đã từng bắt nạt mình như thế nào. Kỉ niệm lúc nào cũng đẹp, bởi vì có ai quay lại được đâu.

Mà thật ra tôi biết trong quãng thời gian dài đằng đẵng của Giang Thần, ẩn giấu đằng sau những dịu dàng của anh đối với tôi dông bão trái tim trắng trợn. Như lần lật sách ở thư viện trường đó, mọi người nhìn vào điều thấy anh lật sách cho tôi nhưng thực ra trời lạnh cắt da cắt thịt như thế, ai chẳng muốn làm tổ trong chăn ấm đệm êm, anh lại “ép” tôi phải tới thư viện cùng anh. Anh nói là sinh viên phải nỗ lực học tập, anh còn nói tưởng tượng tới việc anh vùi đầu ở thư viện đọc sách, còn tôi ở trong ký túc vùi trong đống chăn đệm ấm áp, trong lòng anh sẽ không thoải mái, như thế không công bằng. Anh là sinh viên khoa y, vùi đầu cố gắng học tập để sau này cứu người, cũng không ai chê trách nhưng tôi là sinh viên trường nghệ thuật, mỗi ngày bắt tôi ngồi lì ở thư viện sẽ đóng khung khả năng sáng tạo của tôi. Cho nên tôi không có được tác phẩm vĩ đại nào như Van Gogh hay Picasso, tất cả là tại Giang Thần.

“Đến rồi!” Giang Thần xoa đầu tôi, tôi nhìn ra ngoài, lắc lắc đầu: “Anh nhầm đường rồi, chỗ này không phải nhà của em.”

Anh tháo dây an toàn ra, xuống xe. “Anh biết đây không phải nhà của em, đây là nhà của anh, lên trên đi! Anh nấu cho em nhân tiện cũng dọn dẹp chút luôn.”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.