Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Editor: Tiểu Ly Ly.

Trừ tình cảm nồng nàn bên ngoài, không có gì là không mục nát.

Nhận chức không tới vài ngày, trường học cũng truyền ra. Không ai nói ngay mặt, đều ở đây nghị luận bí mật, cũng không phải có chứa công kích tính chua xót suy đoán, trà dư tửu hậu* tán gẫu nói chuyện phiếm mà thôi.

Trà dư tửu hậu*: thoải mái; sung sướng; giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong)

Phòng làm việc là đất sản xuất bát quái, trường học trong trấn nhỏ không lớn giống như tiểu học Đinh Thành, học sinh cũng không nhiều, tiết dạy của giáo viên cũng không nhiều, cũng thoải mái hơn với tiểu học Đinh Thành rất nhiều.

“Nghe nói cô Đông mới tới có bạn trai là một ông chủ lớn.” Một vị giáo viên lên tiếng.

“Người thành phố, trẻ tuổi xinh đẹp, tới nơi này dạy một năm, sau khi hết thời gian trở về, tiền đồ tựa như gấm.” Một giáo viên khác nói tiếp.

Đông Á đi tới, các thầy giáo dừng lại đề tài này. Bởi vì cô tạm thời chen vào. Vào, không cần làm chủ nhiệm lớp, chương trình dạy học cũng trở nên ít vô cùng, so với một tuần dạy của tiểu học Đinh Thành ít hơn mười tiết, quả thật giống như đến an dưỡng.

Thời điểm không có lớp, Đông Á hết tiết dạy sẽ nhìn sách một chút. Căn phòng làm việc này rất lớn, tổng cộng tám giáo viên, độ tuổi nào cũng đều có, trong một lớp năm có giáo viên viết chữ đẹp, rãnh rỗi sẽ dùng bút lông viết chữ, mỗi lần như thế Đông Á cũng chạy tới vây xem, sinh lòng hâm mộ, bày tỏ muốn bái sư cầu xin học nghệ. Giáo viên cũng là người không tệ, để cho Đông Á đi theo ông ta học. Vì vậy sau tiết dạy Đông Á lại thêm một chuyện.

Thức ăn chó cho Abe không mua được ở trong trấn nhỏ, hai ngày trước Đông Á cũng dựa theo thực đơn Lương Mặc Nguyên đưa mà trộn cơm nó ăn, thời gian lâu dài, sợ nó chán ăn, thử phối hợp của mình, làm được Abe thích hơn, ăn sáng xong lại còn liếm cái mâm. Cô quay video và chụp hình nó cho Lương Mặc Nguyên nhìn, nói cho anh biết Abe ở chỗ cô trôi qua rất tốt, để cho anh yên tâm.

Abe cũng càng ngày càng dính Đông Á, mỗi ngày Đông Á đi làm buổi sáng, một giây trước nó còn nằm ngủ ở trên mặt thảm, nghe Đông Á thu dọn đồ đạc ra cửa liền mở choàng mắt, hai chân trước ôm chặt lấy chân Đông Á, dụi đầu ở trong lòng cô, không chịu để cho cô đi. Đông Á vỗ đầu Abe, dụ dỗ nửa ngày lại đồng ý với nó buổi trưa trở về sớm chút, chú con mới lưu luyến không rời buông cô ra. Trong lòng Đông Á tràn đầy xin lỗi và đau lòng.

Nói đến chuyện này với Lương Mặc Nguyên. Anh nói tới mình cũng có trách nhiệm, bình thường bận việc.. Công tác, Abe vẫn do dì trong nhà dẫn theo, thiếu hụt chăm sóc và quan tâm đối với nó, nhưng kỳ thật tính ỷ lại của Abe mạnh cực kỳ, rất thiếu hụt cảm giác an toàn.

Đông Á mới vừa cho Abe tắm xong, sạch sẽ mà nằm ở trên giường cô, cô tựa người vào lông Abe nhắn tin cho Lương Mặc Nguyên.”Động vật cũng giống như người, rất cần yêu, nếu lựa chọn nuôi nó, vậy thì nhất định phải cho nó một ngôi nhà ấm áp, tựa như đối với đứa bé của mình.”

Lương Mặc Nguyên hồi âm: “Dạy phải.”

Đông Á phản ứng kịp, dòng chữ giảng dạy mới vừa rồi kia có yếu tố quá nặng, lập tức viết xuống một câu: “Thật xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.”

Đối phương đang nhập tin nhắn, Đông Á chăm chú nhìn một lát, rất nhanh, Lương Mặc Nguyên: “Thật lâu không nghe người ta dạy, vô cùng tốt.”

Tim của Đông Á lại đập mạnh, vứt bỏ điện thoại di động, suýt chút nữa thì ôm Abe ở trên giường lăn: “Abe, mày có biết chủ nhân nhà mày lại có thể nói chuyện như vậy hay không!

Điện thoại di động trên giường rung, Đông Á vội vàng cầm lên vừa nhìn.

Lương Mặc Nguyên: “Ngày mai tôi đến nhìn Abe.”

Đông Á còn chưa có tiêu hóa, tiếp theo vang lên một câu nói:

“Nhớ nó rồi.”

Hả.

Đông Á liếc nhìn Abe, thở dài, siết chặt mặt tròn của nó, cười híp mắt: “Ngày mai tới Lương Tiên Sinh đây, anh ta nói muốn thấy mày, vui vẻ chứ?”

“Gâu gâu.” Abe giống như nghe hiểu lời nói, ngoắt ngoắt cái đuôi kêu hai tiếng.

Một đêm này Đông Á cũng không ngủ ngon. Buổi tối hình như nằm mơ thấy Lương Mặc Nguyên, gương mặt mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ, nhưng biết chính là anh. Mỗi lần có anh ở bên người liền cảm giác vô cùng an tâm.

Ngày hôm sau buổi trưa Đông Á có một tiết dạy. Buổi sáng đút Abe ăn, dụ dỗ sắp xếp ổn thỏa rồi mới đi dạy.

Phía sau trường học có một dãy núi, đất núi do trường học nhận thầu, mỗi lớp học đều có đất của mình, rau dưa trái cây cần cái gì đều có, mùa vụ này thích hợp nhất là cây Sơn Trà và cây Dương Mai là dễ bán nhất, rất nhiều giáo viên hết giờ học cũng sẽ hẹn đi hái cây Dương Mai. Đông Á hết giờ học thì có giáo viên hẹn nàng: “Cô Đông, buổi chiều phòng làm việc đều đi hái cây dương mai phía sau núi, cô có đi hay không?”

Khó được đoàn thể hoạt động, chính là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm, Đông Á vui sướng đón nhận lời hẹn. Vừa đúng Lương Mặc Nguyên cũng là ăn xong cơm tối mới đến, gởi tin nhắn: “Lương Tiên Sinh, xế chiều đi hái cây Dương Mai không?”

Lương Mặc Nguyên không có lập tức trả lời lại, Đông Á cũng không còn xem là quan trọng, vội vàng chính mình đi. Thẳng tới giữa trưa sau khi ăn cơm xong ở căn tin mới nhìn thấy hồi âm của anh, rất đơn giản rất hiền hòa một chữ “Được“.

Cơm nước xong, Đông Á đến căn tin của chú mua một ít cơm trắng, dùng thức ăn mua được ở chợ vào buổi sáng nấu thành làm cơm trộn. Xoạt hết nồi, rửa chén xong, Đông Á nằm ở trên ghế dựa nhìn Abe ăn đến vui vẻ ở trong góc, thỏa mãn và bình tĩnh, cô đối với cuộc sống hiện tại như thế không nói ra được là rất thích.

Abe cơm nước xong, liếm cái mâm một lần, lại liếm sạch sẽ hạt cơm vẩy ra bên ngoài cái mâm, mồm mép lém lỉnh đi liếm tay Đông Á, Đông Á sờ sở lông trên đầu nó, lúc này mới an tĩnh lại, nằm ở cạnh chân cô cuộn tròn thân thể ngủ.

Đông Á ngủ thiếp đi, mơ hồ đang lúc nghe được tiếng chó sủa. Abe kích động gãi cửa, lượn vòng bên cạnh cửa, chạy tới cắn ống quần của cô, Đông Á bị làm cho tỉnh ngủ, một đôi mắt mơ màng còn buồn ngủ mắt thấy Abra đi tới cửa, ngoài cửa có người gõ cửa, Abe nhảy dựng lên gãi gãi tay nắm cửa.

Cô mở cửa.

Đứng ở cửa là Lương Mặc Nguyên.

Đông Á kinh sợ nhảy dựng, trong âm thanh còn mang theo buồn ngủ: “Lương Tiên Sinh? Làm sao anh nhanh như vậy...... Tôi.....” Cô cúi đầu xem xem bản thân, mang dép, chắc hẳn tóc cũng do ngủ làm cho rối loạn.

Abe chạy ra ngoài nhào lên thân của Lương Mặc Nguyên, lại cắn ống quần của anh, dẫn người đi đến bên trong rồi, làm cho Đông Á dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là trước tiên dẫn người một con chó vào trong nhà.

Trong nhà rất sạch sẽ, có mộtmùi thơm thoang thoảng, khăn trải bàn trà thanh lịch, đóa hoa mới mẻ kiều diễm cắm ở trong bình thủy tinh màu xanh dương, đại khái chính là mùi thơm từ chỗ này bay ra.

Đông Á có chút băn khoăn lo lắng, “Trong nhà loạn, anh.....anh tùy tiện ngồi một chút.” Cô xem chung quanh một chút, không có gì là không ổn, lúc này mới lại đi vào phòng bếp, trong chốc lát, trong tay cầm một ly trà và một hộp lá trà, “Qúa là không biết xấu hổ, anh đột nhiên đến, ngay cả nước cũng không có một. Anh có uống loại trà này không?”

Lương Mặc Nguyên nhìn cô, cô hình như thật rất hồi hộp, e sợ chiêu đãi của mình không chu đáo. Nhận lấy cái chén và hộp trà trong tay của cô, đặt xuống, ấm giọng: “Chớ gấp...... Như vậy thì tốt vô cùng......”

Lương Mặc Nguyên ý thức được anh đang huyết dâng trào đến thăm, xem ra đích xác mang đến cho cô quấy nhiễu không nhỏ, anh cố gắng hóa giải loại cảm giác khẩn trương này của cô, lại không biết còn có thể nói gì, anh hiểu được Đông Á đối với anh là có cảm giác, như bây giờ, cái gì đều dùng không nói, cứ như vậy nhìn cô, liền tốt vô cùng./

Anh chỉ là muốn tới xem cô một chút mà thôi. Nhưng câu nói của anh tạm thời còn chưa nói, sợ hù dọa cô gái tốt này của anh.

“Không cần làm gì. Lá trà không quan trọng, nước cũng không quan trọng.” Anh liếc nhìn cái bình trà bốc khói trắng, giống như một con mèo ngáy khò khò, mỉm cười nói, “Tôi chính là tới xem Abe một chút, thuận tiện cũng tới xem em.”

Đông Á lấy cớ đi nhà vệ sinh, chỉnh sửa tóc một chút, đi ra, phía sau anh là ánh sáng nhu hòa, giống như dẫn theo một tầng lọc kính, khẽ rũ xuống khóe mắt, chọc cho Abe ở trên sàn nhà lật nghiêng lật ngưỡng, ngay cả ngón tay cũng bị ánh sáng này nhuộm một tầng mùi vị rất khác biệt, tinh xảo ưu nhã, khiến cho người khác nhìn vào lại không thể dời mắt được.

Đông Á đứng ở cửa vừa nhìn anh, lúc này mới dịch bước đi qua.

“Hiện tại đi hái cây Dương Mai, chúng ta chuẩn bị một chút lên đường.” Đông Á dừng ở trước mặt anh, tinh nghịch cúi đầu nhìn anh.

Lương Mặc Nguyên “Được”, vỗ vỗ Abe, “Đi hái cây Dương Mai.”

“Abe cũng đi chung không?” Đông Á thu dọn đồ đạc.

Người đàn ông đứng lên, liếc nhìn Abe vẩy đuôi mừng chủ, lắc đầu với Đông Á một cái.

Đông Á buông tay Abe một cái, thương mà không giúp gì được.

Abe đáng thương bị để ở nhà, gào khóc. Ngăn cách bằng cánh cửa, Đông Á không đi được, khẩn cầu nhìn Lương Mặc Nguyên: “Mang theo nó chứ? Nó cũng đã lâu không có đi ra ngoài chơi, cả ngày bị tôi nhốt ở trong nhà, rất đáng thương.”

Bọn họ lần nữa vào nhà, cho chó mặc bộ sợi dây, dắt đi.

Các đồng nghiệp tụ tập tại dưới lầu chờ Đông Á, nhìn thấy hai người một con chó đi xuống, rối rít lấy bọn họ nói giỡn.

“Cô Đông, bạn trai sao?” Nói chuyện chính là nữ giáo viên cũng tầm tuổi với cô.

Đông Á vừa định giải thích, Lương Mặc Nguyên lại đưa tay qua đến bóp tay cô một cái.

Động tác này nữa rõ ràng chỉ là, trong lòng của nhóm người biết rõ, xem ra tin đồn không sai. Hơn nữa cô xem ngay cả chó cũng nuôi, quả nhiên núi dựa không phải lớn bình thường.

Lên đường đến phía sau núi. Hai người rơi lại sau cùng. Lương Mặc Nguyên vẫn là không có ý định buông tay, nắm tay cô ở trong tay, mềm mại nhẵn nhụi, sao lại thoải mái như vậy.

“Lương Tiên Sinh......” Đông Á mềm nhũn ngọ ngoạy một cái, “Chúng ta rõ ràng không phải...... Tại sao không......”

“Đừng động.” Anh tiếp cận dựa sát vào cô, mùi nước hoa rất nhạt rất nhạt kết hợp mùi thơm trên người cô. Nhìn mắt của cô, lạ gần thêm một chút nooi1: “Nếu như bị ngươi lãnh đạo biết chúng ta không phải quan hệ bạn bè trai gái, Abe làm thế nào?”

Abe......

Đúng vậy.

Nhìn ánh mắt của Lương Mặc Nguyên, Đông Á không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

Đông Á hài lòng khẽ mỉm cười: “Cho nên nói chỉ vì em có thể tiếp tục nuôi Abe, cũng chỉ có thể mời hy sinh một ít.”

Hy sinh một ít?

Kịch bản của Lương Mặc Nguyên: “Là của tôi......”

Đông Á ngây ngẩn, tay cứ như vậy bị anh nắm trong tay, trong lúc này, đầu óc không thể suy nghĩ gì thêm.

“Giả bạn gái, chỉ ở trường học các em, lãnh đạo và trước mặt giáo viên.”

Đông Á thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác chủ ý này cũng không xấu.

Thiếu niên chó Abe le đầu lưỡi trước mặt mở đường, nó bày tỏ cái gì cũng không còn nghe hiểu.

Sau cùng lại đi hái cây Dương Mai các thầy giáo phát hiện, Cô Đông và người bạn trai mỉm cười như tiểu thiên sứ của cô không biết đi nơi nào. Dù sao không có hái cây Dương Mai là được.

Ai, người tuổi trẻ bây giờ, làm việc có thể nghiêm túc một chút hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.