Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 19: Chương 19: Chương 18




Editor: Tiểu Ly Ly.

Lên lớp ngày quốc tế thiếu nhi so với ngày đi học bình thường còn có người không chịu nổi. Đông Á thừa dịp bọn nhỏ đang chơi trò chơi lén trốn trở về phòng làm việc. Trên bàn trong phòng làm việc chất đầy món đồ chơi đồ ăn vặt và trái cây, Đông Á thả lỏng đi đứng, chơi điện thoại di động một lát, thấy bạn bè và thầy cô cũng phát trạng thái trong ngày quốc tế thiếu nhi, cả bạn bè cũng bị khuôn mặt ngây thơ tươi cười của bọn nhỏ làm cho vui mừng, Đông Á suy tính có muốn đến hay không.

Bạn bè của cô đang ở trong trạng thái bỏ rơi, bên trong vườn cỏ hoang um tùm, ít khi thấy cô ấy xử lý. Gần đây nhất là một quảng cáo nhỏ cho chị dâu trong dịp tết Nguyên Đán, trong bình luận của một học muội châm chọc cô: “Học tỷ, bạn bè của chị trừ quảng cáo chính là cháo gà, chị có thể mở đầu một chút hay không.” Thật sự là cô quá lười, mở đầu còn phải thiết kế lời thoại, quá mệt mỏi quá mệt mỏi. Hiện tại mệt đến đầu ngón tay cũng lười động, phát trạng thái chuyện này chờ một chút hãy nói.

Mới ngồi một chút, hai ba bạn nhỏ ôm đồ ăn vặt chạy vào: “Cô giáo cô giáo, cái này cho cô ăn.”

Đông Á liếc mắt nhìn, đều là đồ ăn vặt trẻ con thích, nhận lấy cô cũng sẽ không ăn, không nhận lại sợ tổn thương tấm lòng của bọn trẻ, cuối cùng vẫn nói cảm ơn mà nhận lấy từng cái, trên bàn làm việc lại một đống đồ ăn vặt.

Buổi chiều trường học thống nhất tổ chức hoạt động, phân phát quà tặng nhỏ, Đông Á vừa quản kỷ luật lại đảm đương nhiệm vụ của nhiếp ảnh gia, đi tới đi lui, tìm góc độ, lần lượt chụp ảnh, trong hình từng người đều nở nụ cười như vẽ, mệt mỏi đều quên, tan giờ học sẽ sửa những hình này một chút rồi chia phụ huynh.

Sáu giờ cũng coi là kết thúc, tất cả các thầy giáo đều phờ phạc mà ngồi tựa vào phía sau bàn làm việc, trong phòng học tinh thần uy nghiêm đó được quét sạch. Tiếp theo chính là thứ bảy vui vẻ đưa tiễn hội tụ bữa ăn, tổ trưởng lớp thầy Viên nói: “Hiệu trưởng nói bữa tiệc chia tay Á Á này sẽ coi như là liên hoan trong học kỳ của trường, ông đã đi xin kinh phí, mỗi tổ gồm bảy trăm năm mươi, bếp lò nhà nông yên vui, phòng làm việc mỹ nữ đầu bếp của tôi, Á Á, hai người phụ nữ có thai này không dùng được, chỉ có thể dựa vào tôi và cô rồi.”

Đông Á cười cười: “Được.”

Cô giáo Tiểu Hà chỉa vào bụng bự đi tới, nghe được đối thoại của thầy Viên và Đông Á, nói: “Ai nói chúng ta không có ích, chớ xem nhẹ phụ nữ có thai, phụ nữ có thai dùng đao cũng tốt lắm.” Mấy người đều nở nụ cười.

Thầy Trương ngồi đấm chân, đè ép âm thanh nói: “Bọn họ nói chúng ta năm người ít nhất, đưa hiệu trưởng chen vào tới bàn ăn chúng ta, còn có Phó Hiệu Trưởng và thầy Vu.”

Những người lãnh đạo thu xếp tiến vào ít nhiều cũng sẽ có chút gò bó, vẫn là cô giáo Tiểu Hà lạc quan nhất, cười nói: “Liên hoan là chuyện vui, hiệu trưởng sẽ không nghiêm túc như vậy, lại nói chủ bữa tiệc là Á Á, hiệu trưởng sẽ không như vậy.” Cô Tiểu Hà duỗi ngón út một cái.

Còn lại mấy cũng ha ha ha, “Tiểu Hà, cái người này hư hòng này, cẩn thận hiệu trưởng theo dõi.”

Ngày mai là thứ bảy, Đông Á sửa sang lại hành lý không khác biệt lắm, giờ tan việc thuận tiện đi một chuyến siêu thị mua hết đồ, mang theo vật dụng hàng ngày trở về thì nhận được điện thoại của mẹ Triệu Mai. Đầu điện thoại bên kia bảo hôm nay là sinh nhật nhỏ cháu, buổi tối đi đến nhà cậu chúc mừng sinh nhật.

Ngày quốc tế thiếu nhi lại đúng lúc đúng lúc sinh nhật cháu, Đông Á như có dự cảm mở vi tín ra, trong gia tộc quả nhiên có người phát lì xì. Kể từ khi có mở chức năng bao tiền lì xì này, nhà mẹ đẻ của Triệu Mai thích sáng lập ra một quy củ bất thành văn: đụng phải chuyện vui, phát lì xì; ngày lễ ngày tết, phát lì xì. Mặc kệ lớn nhỏ, vận may tốt nhất, một vòng nhận một vòng, có thể chơi một ngày. Qua mỗi một năm, bao tiền lì xì phát sáng cũng đã nương tay, thêm với đánh bài bạc, một tháng tiền lương liền đến tay á.

Đông Á liên tiếp mở ra mấy bao tiền lì xì, tay không chậm. Trong đám người anh họ Triệu Bảo như một làn khói thúc giục dẫn đầu phát lì xì. Triệu Bảo thì là phần tử sôi nổi, người làm ăn điển hình, một người dối trá, rất xấu, đếm ngược thời gian cố ý làm người khác khó chịu vì thèm. 10, 9, 8, 7...... 4...... Phía dưới một nhóm người chờ lì xì cũng đã cảm ơn, thế nhưng anh lại lắc mình không thấy bóng dáng, nói là đang lái xe không thời gian, mọi người nói, vậy thì vợ thay mặt, một đám người đều lên tiếng nói: vợ thay mặt.

Đông Á nhanh tay, @ chị dâu họ. Ẩn nấp trong gia tộc, khó được lộ mặt, anh họ nắm lấy Đông Á không thả: “Á Á ca hát, một bài anh phát 100.”

Có người theo phong trào gọi: “ Á Á sợ cái gì, hát liền hát.” Dì nhỏ bao che khuyết điểm, oán hận Triệu Bảo: “Con không phải nói là đang lái xe đi, đừng kéo Á Á xuống nước, muốn phát mau phát.”

Triệu Bảo vẫn không buông miệng: “ Á Á mau hát, hát xong anh cho tiền thưởng.”

Đông Á: “Anh hát hai bài, em thưởng cho anh, một bài 50.”

Ai cũng biết Triệu Bảo ngũ âm không được đầy đủ, dễ dàng không ca hát, cười thành một tiếng, ngay cả Đông Khương cũng khó tham gia náo nhiệt: “Anh Bảo, em thay mặt chị hát, anh phát 100 đồng tiền thưởng cho em cũng được.”

Triệu Bảo trốn tránh, không ai thấy bóng dáng

Bao tiền lì xì vẫn còn tiếp tục, Đông Á vừa đi vừa điểm, ngồi ở trong xe cũng không gấp mở, từ từ điếm từng cái từng cái. Trò chơi này có độc. Đại khái ngồi chừng mười phút đồng hồ, Đông Á nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi, trễ giờ kẹt xe sẽ không trở về được nhà, không thể làm gì khác hơn là không thể không buông điện thoại di động xuống lái xe về nhà.

Trở về nhà gần năm giờ, buổi tối ở nhà cậu, trong gia tộc đều đã thúc giục sớm đi qua một chút, Đông Á đơn giản đóng gói xong hành lý, cho Triệu Mai gọi điện thoại hỏi muốn đi đón cô hay không, Triệu Mai lại nói đã đi qua nhà cậu, để cho cô đi nhanh lên một chút.

Đến nhà cậu, trên ghế sa lon ngồi đầy người, cúi đầu giành bao tiền lì xì. Mới vừa Triệu Bảo lúc gởi một đóng bao ít tiền, Đông Á mở ra vừa nhìn: 0. 01.

Cười khóc. Trách không được không ai nhắc.

Có người ngẩng đầu hỏi: “Anh Bảo đâu?”

Lập tức có người đáp: “Vẫn còn ở trên đường.”

“Gởi một chút tiền còn dám tới, lại đánh một trận.”

Thời điểm ăn cơm, Triệu Bảo mới tới trễ, bị một đám người bao vây uống rượu, nhưng anh trời sanh không uống được nhiều rượu, bình thường cũng không thường uống, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, vui mừng một chút, uống đỏ mặt tía tai, có thể là hết sức khó chịu, ngồi ở trong góc ngẩn người. Đông Á vào trong phòng bếp lấy ly nước trái cây cho anh giải đi mùi rượu, anh nhận lấy, mắt say lờ đờ híp lại, hỏi: “Á Á, không có tìm bạn trai về sao?”

Gien của người nhà Triệu Mai rất tốt, dáng vẻ của anh chị rất được, không chỉ có như thế, chiều cao cũng không kém, Triệu Bảo hơn Đông Á chín tuổi, ở tuổi này nên có mùi vị, có chút tính tình cha con, thỉnh thoảng còn có thể nhìn đến trên người anh chưa dứt hẳn bóng dáng to lớn, phức tạp đa dạng lại không chút nào mâu thuẫn, khéo léo dung hợp ở trên thân người này, tựa như giờ phút này anh nhìn cô như vậy, mang theo một chút xíu giảo hoạt cà xem kỹ. Không biết thế nào, Đông Á vô cùng thưởng thức người đàn ông như vậy.

Trong mắt của anh thố lộ là anh trai quan tâm em gái. Không có gì khác. Mặc dù anh thật sự thật gai1anhco6 em gái này, nhưng là chỉ là thích, rất đơn thuần thích, không có gì khác.

“Không có.” Đông Á thành thật nói.

“Anh giới thiệu cho em một......”

Chưa nói xong, Đông Á cắt đứt: “Làm ăn em không muốn.”

Triệu Bảo ngẹo đầu nhìn nàng, lại giống một loại chó to lớn: “Làm gì không cần, người ta chính là làm ăn.”

“Cho nên anh hư nha.” Đông Á cười đem cái ly nhét vào trong tay Triệu Bảo: “Anh uống đi, say rượu, chớ bán em là tốt rồi.”

Đông Á xoay người đi, để lại một mặt buồn bực cho anh Bảo.

Ăn cơm xong, cả nhà người nhiệt nhiệt nháo nháo hát sinh nhật vui vẻ, cắt bánh ngọt, mấy anh trai cũng là đứa trẻ mới lớn, cho phép trét bơ trên mặt, Đông Á cũng bị dính đầy mặt, đang muốn phản kích, cháu nhỏ cầm điện thoại di động của cô: “Cô cô, điện thoại của cô vang lên.”

Thời gian này thì ai sẽ gọi điện thoại tới chứ? Đông Á có chút ngoài ý muốn, nhận lấy liếc mắt nhìn, là Thang Mật. Nói như vậy, không có gì chuyện quan trọng, Thang Mật đều là gởi thư tín tức, trừ phi......

Đông Á xẹt qua cảm giác lo lắng. Vuốt mặt, thu hồi tâm trang mới thả bay một giây trước, thu lại vẻ mặt, cầm điện thoại di động tránh khỏi đám người đi ra ban công nghe.

“Mật Nhi......”

“Á Á, cậu khoan hãy nói, hãy nghe tớ nói.” Thang Mật tức giận gấp rút nói: “ Đường Tuấn ly hôn cậu biết không?”

Trong đầu Đông Á hỗn độn, sấm sét giữa trời quang, “Cậu nói cái gì?”

Thang Mật: “Chuyện náo động như vậy cậu không biết?”

“Tớ...... Anh ấy...... Tại sao ly hôn?” Đông Á cố gắng để cho mình tỉnh táo, tỉnh táo không được. Vấn đề này là cô phản ứng tự nhiên.

Thang Mật: “Cậu không phải quen nằm trong danh sách bạn bè của anh ta sao? Tối hôm qua anh ta gởi một cái trạng thái, rất mịt mờ, người bình thường thì sao lại phát ra chuyện đó, sau đó xế chiều hôm nay liền truyền tin tức anh ta ly hôn.”

Trải qua một nhắc nhở của Thang Mật như vậy, Đông Á mới bất tri bất giác phản ứng, thật lâu không có ở trong danh sách bạn bè nhìn thấy Đường Tuấn phát trạng thái.

Thang Mật nói tiếp: “Đàn gái lừa gạt cưới, tóm lại vô cùng thái quá, nhà bọn họ cũng vì thế mà mất mặt, còn không phải là thấy tiền là mắt sáng rỡ, đáng đời xui xẻo.”

Trong lòng Đông Á nói không ra mùi vị gì, nửa ngày không có lên tiếng.

“Hiện tại anh ta khẳng định hối hận muốn chết, ban đầu không có chọn cậu.” Vừa nói đến chuyện này, Thang Mật liền hận không ngừng: “Thời điểm anh ta biến cậu thành vỏ xe phòng hờ nhưng làm sao lại không có nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, dù sao ba mẹ cậu ở Đinh Thành cũng lăn lộn đấy không kém, anh ta làm sao lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, cho nên nói rõ, người này là tốt mã dẻ củi*, hám lợi, tuyệt đối không thể quen thân.”

Tốt mã dẻ củi*: kẻ chỉ có cái đẹp trau chuốt bề ngoài.

Dù sao cũng là đã từng là người mình thích, Đông Á không muốn đánh giá sai về Đường Tuấn, nhưng là phải nói thất vọng, cũng không phải là không có. Cảm giác cô đối với Đường Tuấn, đã dừng lại ở trước kia, chỉ muốn những thứ kia làm cho người ta ấm áp trong nháy mắt, sa này đủ loại, bao gồm Thang Mật nói làm vỏ xe phòng hờ, trong lòng Đông Á rất rõ ràng, đúng là có chuyện như vậy, nhưng lâu dài thích đã thành một thói quen, dù là tình cảm phai nhạt, cô cũng không muốn bỏ đá xuống giếng.

Thang Mật không phải người trong cuộc, không hiểu tình cảm phức tạp của cô. Mặc dù không hề thích nữa, cũng hi vọng đối phương trôi qua tốt, không phụ lòng mình đã từng thích cả thanh xuân.

Nếu không có sau này hành vi của Đường Tuấn làm cho người ta khinh thường, Đông Á nghĩ, có lẽ ân tượng của cô đối với anh sẽ không đến mức bết bát như vậy, sau này lại khó làm bạn trở lại, ba chữ người xa lạ cũng muốn cộng thêm ấn tượng đáng buồn.

Tác giả có lời muốn nói:

Phát lì xì này thật chơi rất khá ha¬ha¬haah buổi tối còn có một canh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.